[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Vươn tay, Yunho khẽ lướt qua phần bụng của Jaejoong, không hiểu sao, cảm giác nóng rực chợt ngập tràn đầu Jaejoong, phảng phất như Yunho lại cầm lấy chỗ đó của cậu…

Nhíu lông mày, Jaejoong bất động thanh sắc che dấu sự khác thường của mình, một giây sau, lại bị Yunho đột nhiên đứng dậy làm cho giật mình lui về sau mấy bước, vừa mới đứng lại, thân thể Yunho liền đến gần, khiến Jaejoong không phòng bị ngã ngồi xuống ghế dài.

Vị trí đổi cho nhau, khiến cho tim Jaejoong đập liên hồi.

“Sợ sao?” Ngón tay trượt nhẹ trên cổ áo hơi mở của Jaejoong, như có như không thăm dò. “Hiện tại nhận thua chưa muộn đâu.”

“Đó là lời tôi muốn nói với anh, cho dù anh có thượng tôi ở chỗ này, tôi cũng sẽ không nhận thua.”

Lời vừa mới dứt, nắm đấm của Jaejoong liền vung lên, chuẩn xác đánh trúng mặt Yunho, cảm giác đau khiến cho Yunho minh bạch Jaejoong không phải nói chơi, nắm đấm liên tục vung đến, trải qua lần giao thủ trước, Yunho cũng không muốn mặt mình có thêm mấy vết thương.

Chỉ có điều, muốn hắn đánh Jaejoong, cũng không khỏi thương tiếc một chút, tuy rằng hắn cũng đã từng đánh cậu rồi…

Ngay lúc nắm đấm của Jaejoong bay về phía hắn, Yunho nghiêng người một cái, tránh khỏi nắm đấm, lại dùng chân hất ngã Jaejoong, tiếng người va vào đất vang vọng trong lễ đường, Jaejoong ngã xuống, Yunho dùng tay phải giữ Jaejoong, tay kia thì đè cậu lại.

“Muốn tôi thượng cậu thì rất đơn giản, Kim Jaejoong, chỉ cần nói thẳng là được.” Thô lỗ dùng chân tách đùi Jaejoong ra, ngăn cậu quẫy đạp lung tung, Yunho không chút lưu tình tống thẳng một đấm vào bụng cậu.

Đau….

Không chút thương cảm khiến cho Jaejoong đau đến nghiến răng nghiến lợi, dù biết sẽ bị cười, Jaejoong vẫn há mồm cắn lên tay Yunho, dùng sức một cái, máu liền chảy ra trên tay Yunho.

Bỏ qua Jaejoong, Yunho thè lưỡi liếm lên vết thương, nhìn Jaejoong chật vật giãy dụa dưới thân, Yunho lúc này liền trực tiếp bóp cổ Jaejoong, Jaejoong bỗng nhiên bị thiếu dưỡng khí, chỉ có thể vô lực nằm xuống đất.

Nằm trên mặt đất lạnh như băng, Jaejoong lại có thể tinh tường cảm nhận sức nặng cùng nhiệt độ truyền đến từ phía sau, nhất là ở chỗ kia…

Trong miệng Jaejoong tràn ngập mùi máu tươi, cậu ra sức thở, Yunho kéo khóa quần cậu xuống, bắt đầu xoa nắn phân thân, Jaejoong cắn môi, không để cho mình rên thành tiếng.

“Cậu muốn cậy mạnh như vậy sao? Hay là muốn tôi bật file ghi âm trong điện thoại mới…”

Không cho Yunho cơ hội nói hết lời, Jaejoong nghiêng người qua, dùng tay ôm lấy Yunho, trong lúc Yunho không ngờ tới, hôn hắn!

“Muốn chơi, tôi đành phải chơi với anh…”

Jaejoong rời khỏi môi Yunho, không chịu thua kém khiêu khích lại Yunho trong lễ đường thần thánh, hất tay Yunho ra, chỉ thấy Jaejoong quay người một cái, giang chân ngồi trên người Yunho, cách lớp quần đồng phục, dùng môi dán lên chỗ nóng rực của Yunho…

Nhẹ nhàng trượt lên đỉnh, đầu lưỡi thấm ướt vải, làm cho hình dạng của vật trong quần nổi lên càng rõ ràng, Jaejoong che dấu nội tâm kích động, chậm rãi kéo khóa xuống.

Lôi quần lót xuống, phân thân sưng to nóng rực của Yunho nhảy ra trước mắt cậu, theo bản năng, Jaejoong vươn tay, ngón tay chậm rãi bao lấy, đến khi trong lòng bàn tay tràn ngập cảm giác nóng bỏng, Jaejoong mới nghe thấy Yunho phát ra một tiếng thở gấp.

Nở nụ cười, Jaejoong cố nhịn cảm giác xấu hổ, vì tự tôn, cậu há mồm ngậm lấy vật kia của Yunho.

Lần đầu làm việc này, Jaejoong khó dấu sự bối rối lại càng khiến cho vật kia của Yunho to hơn, nhìn Jaejoong có chút gian nan dùng miệng giúp hắn, ánh mắt của Yunho, cũng càng ngày càng sâu.

“Đúng, cứ từ từ như vậy…. Cậu đừng có cắn xuống vào lúc này, tôi không chịu nổi đâu.” Khiêu khích đồng thời nhắc nhở Jaejoong, tay Yunho xoa khắp mặt cậu. “Rất mê người, đồ vật trong miệng cậu, tựa hồ rất thích cậu làm như vậy…”

“Ô…” Dùng đầu lưỡi cùng miệng kích thích Yunho, cả khuôn mặt Jaejoong đỏ bừng, Yunho vừa nói xong thì vật kia càng lớn, Jaejoong chỉ có thể để nó rời khỏi miệng của cậu, dùng tay xoa nắn miết lên.

Hỗn hợp nước bọt và dịch thể của Yunho từ bên miệng Jaejoong chảy ra, Yunho vươn tay lên lau, rồi ngay sau đó, dùng lưỡi liếm sạch hương vị tanh nồng lại có chút mê người.

Như bị điện giật, Jaejoong kinh ngạc nhìn Yunho, dừng tay xoa nắn, định mở miệng lại bị Yunho áp đảo.

“Anh!” Jaejoong theo bản năng muốn đấm.

“Suỵt….”

Ngăn nắm đấm của Jaejoong, Yunho kéo Jaejoong trốn vào trong một cái bục nho nhỏ, lúc Jaejoong vẫn chưa hiểu chuyện gì, trong lễ đường truyền đến tiếng đi lại của học sinh.

“Sao lại bị phạt đến đây quét dọn, thật sự là xui xẻo ah.”

“Xin nhờ, chúng ta quét qua loa là được mà, tao còn có hẹn với bạn gái a!”

“Vậy thì bên ngoài quét cẩn thận một chút, đỡ bị bắt trở lại dọn….”

Trái tim nhảy lên, lập tức ngừng đập vài giây.

Jaejoong không ngờ tới lúc này lại có người vào, liếc mắt nhìn quần áo lộn xộn trên người mình và Yunho, liền muốn dừng việc vừa rồi, chỉ tiếc, Yunho không chịu buông tha cậu!

Giữ chặt tay Jaejoong, nghênh đón ánh mắt chất vấn của cậu, Yunho nở nụ cười, ý bảo Jaejoong yên lặng, rồi dùng tay tiến vào trong quần Jaejoong.

Tên này…

Hắn muốn mất mặt, đừng có kéo cậu theo!

Jaejoong giãy dụa muốn Yunho dừng tay, không ngờ, càng giãy dụa, lại càng khiến cho tay Yunho thuận lợi trượt vào trong quần cậu hơn, cầm bộ phận nóng rực của cậu, Yunho cũng để cho vật kia của mình dán lên tay Jaejoong.

“Nếu như không muốn tôi phá hư thanh danh của cậu, thì phối hợp một chút, tôi cũng sẽ khiến cho cậu thoải mái…”

Nghe lời khiêu khích của Yunho, Jaejoong chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên khô nóng, mím môi, theo lời Yunho nói dùng tay nắm chặt phân thân đã rục rịch của hắn, dường như cùng lúc, cậu có thể cảm nhận được Yunho cũng bắt đầu kích thích phía trước cậu.

Cắn chặt răng, Jaejoong liều mạng không cho tiếng rên bật ra miệng, dưới kỹ xảo vuốt ve thuần thục của Yunho, Jaejoong chỉ có thể ngoan ngoãn để cho phân thân ngày càng to hơn, chống thành một cái lều trong quần.

Thở dồn dập, tay Jaejoong đang khuấy động trên phân thân Yunho cũng nhanh lên, nhìn cậu, Yunho kìm không được cắn lên vành tai cậu, ngay lúc các giác quan của Jaejoong đang đắm chìm trong khoái cảm, đột nhiên cảm giác, quần của cậu bị kéo xuống, nhiệt độ nóng bỏng dán vào phân thân của cậu, không cần nhìn, Jaejoong cũng biết đó là cái gì.

Jung Yunho đang dùng phân thân của mình, dán sát vào cậu, thậm chí, bắt đầu ma sát…

Dịch thể của hai người không ngừng rỉ ra, thấm ướt tay hai người, quyện vào nhau, không thể nào phân rõ là của ai, chỉ có hơi thở dốc trầm thấp đang kịch liệt đè nén, chỉ sợ học sinh quét dọn bên ngoài sẽ phát hiện ra.

“Này, chỗ đó mày quét đi, tao quét chỗ bục kia.”

Chết tiệt!

Đừng tới đây… Mau cút đi…

Đáy mắt chứa đầy hơi nước kích tình, Jaejoong rống giận, lại không chống cự nổi tốc độ ma sát ngày càng mãnh liệt của Yunho, ngón tay khẽ lướt qua phần đầu, Jaejoong thiếu chút nữa kêu lên.

Theo tiếng bước chân ngày càng gần, Jaejoong quả thực không thể tưởng tượng, cậu cùng một người đàn ông ở lễ đường làm việc này sẽ bị truyền đi như thế nào…

“Này, hai người kia, đừng quét, đi tìm huấn luyện viên báo danh.”

Tiếng ngăn cản từ đâu đó khiến Jaejoong nhẹ nhàng thở ra, ngay lúc cậu buông lỏng, Yunho khẽ vuốt chỗ túi mẫn cảm của Jaejoong, không hề phòng bị, dịch trắng đục của Jaejoong liền phun toàn bộ lên phân thân và tay Yunho, cơ hồ đồng thời, dịch của Yunho cũng bắn lên phần bụng trắng nõn lộ ra ngoài của Jaejoong….

Thở gấp một hồi, lúc mấy học sinh kia vừa đi ra ngoài, Jaejoong lập tức đẩy Yunho ra, trừng mắt nhìn bộ dạng của hắn cùng chính mình, đây là lần thứ hai, cậu bắn trước mặt Yunho…

Đỏ mặt, Jaejoong định vung tay đánh lên mặt hắn, trong lễ đường chợt vang lên thanh âm piano, khiến cho tim cậu suýt chút nữa thì ngừng đập!

“Jaejoong ah, tôi không biết cậu đang làm gì, nhưng cậu cho rằng tôi không nhận ra đây là điện thoại của cậu sao? Nhanh lăn ra đây đi!”

Đó là tiếng Yoochun.

Bạn của cậu? Dùng khẩu hình hỏi Jaejoong, Yunho đã khôi phục hoàn toàn tỉnh táo và lý trí lúc trước.

Bất chấp trên người còn dịch của Yunho, Jaejoong bối rối mặc quần áo xong liền đứng dậy, chỉ thấy, Yoochun đang ngồi trước piano mà chơi đàn, khuôn mặt có chút vui vẻ, mà điện thoại của Jaejoong, thì đang nằm trên piano.

Liếc mắt nhìn Yunho, Jaejoong cất bước chạy đến chỗ Yoochun, đoạt lấy di động của mình, vừa định đi, đã bị Yoochun kéo tay lại.

“Hình như tôi nhầm, trên người của cậu, có hương vị giống như… Giống hương vị sau khi ân ái.”

Nên khen ngợi Yoochun đoán rất chuẩn sao?

Hay là ngây thơ bảo gã quá nhạy cảm…

Nhìn Yoochun cúi đầu, tới gần bụng cậu để ngửi thử, Jaejoong khẽ quay sang nhìn về chỗ Yunho, là khiêu khích, cũng là sự không chịu thua.

Ngay lúc Yunho đứng lên, Jaejoong liền vin cổ Yoochun, trực tiếp hôn lên.

Không phải nụ hôn nhẹ nhàng chạm khẽ như nước.

Là nụ hôn thật sâu, lưỡi quấn lấy nhau, ai cũng có thể thấy được, đây không phải là đang diễn.

Yoochun không cự tuyệt Jaejoong, còn Yunho thì chỉ chăm chú nhìn, chậm rãi nở nụ cười…

Thật thú vị, không phải sao, Kim Jaejoong…

Nhìn chằm chằm Jaejoong và Yoochun hôn nhau, Yunho không hề nhắm mắt, càng không có ý tứ trốn tránh.

Mãi đến khi Jaejoong đã rời khỏi môi Yoochun, nước bọt vẫn còn lóe sáng trên môi cậu, là vì dời sự chú ý của Yoochun hay là để thị uy, đối với Jaejoong mà nói, đều không quan trọng.

Cậu chỉ là, không muốn để cho Yunho nghĩ rằng, cậu sẽ có phản ứng với hắn.

Với một người khác, cậu cũng có thể hôn, cũng có thể ra trong tay người đó!

Yoochun mặc dù không hiểu rõ vì sao Jaejoong phải hôn gã, nhưng vẫn phối hợp, vươn tay lau đi dấu vết nụ hôn trên môi Jaejoong, cũng nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trên kính sau lưng cậu.

Có chút mơ hồ, lại không ảnh hưởng đến phán đoán của Yoochun, gương mặt quen thuộc này, cùng với mùi hương trên người Jaejoong, đều bị Yoochun phát hiện ra, liền cúi đầu cắn lên cổ Jaejoong một cái.

Nhíu lông mày, cảm giác đau đớn lan tràn khắp các dây thần kinh của cậu, Jaejoong không hỏi Yoochun vì sao cắn mình, chỉ là trừng Yoochun một cái, trầm mặc xoay người định chạy, nhưng vào lúc này, một tiếng ho khan nho nhỏ truyền đến từ nơi Yunho đang đứng.

Nếu nói là không nghe thấy, chỉ sợ mới là dối trá.

Nhìn chằm chằm Yunho ý bảo Yoochun đang ở đây, Jaejoong nắm chặt quyền quay mặt lại, chỉ thấy Yoochun dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu, Jaejoong chỉ biết nói ra lời thành thật nhất.

“Tôi không biết anh ta.” Đây là nói thật, ngoại trừ hai lần gặp đều là bị khiêu khích, thậm chí dù đã bị làm mấy chuyện hạ lưu, Jaejoong vẫn hoàn toàn không biết gì về Yunho.

Mà ngay cả tên, cũng chưa từng hỏi qua…

Dừng ánh mắt trên người Yunho, Yoochun mỉm cười, nhìn Yunho ý bảo đừng nói điều gì, lại liếc mắt thấy Jaejoong rõ ràng là đang tức giận, Yoochun thay cậu mở miệng.

“Cậu là ai?”

Nhìn chằm chằm Jaejoong, Yunho nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua môi, thấy Jaejoong lại nhíu mày.

“Tôi tên là Jung Yunho, học sinh mới tới hôm nay, vừa rồi lạc đường, may mắn gặp được Hội trưởng Hội học sinh.” Vài câu đơn giản, lại khiến cho người ta hiểu, hắn đến tột cùng là biết bao nhiêu về Jaejoong.

Nếu không phải Jaejoong rất nổi tiếng, chỉ sợ Yunho đã sớm tìm người điều tra cậu.

Tên khốn nạn này…

Nhìn chằm chằm Yunho nói dối không nhầm lấy một từ, Jaejoong thầm nghĩ thật muốn hung hăng xé nát khuôn mặt tự tin kia, từ nhỏ đến giờ, đây là người đầu tiên khiến cho cậu khó chịu như vậy!

“Nguyên lai là học sinh mới, cậu hôm nay chưa cần đi học a, nếu như cậu muốn tiếp tục tìm hiểu trường, tôi có thể giúp cậu tìm người khác…”

“Cảm ơn ý tốt của cậu.” Cắt ngang lời Yoochun, mắt của Yunho vẫn dừng trên người Jaejoong. “Bất quá tôi nghĩ tự tôi có thể đi được, dù sao, có hội trưởng Jaejoong “Giúp đỡ” mà, thôi, tôi đi trước.”

Nhẹ gật đầu, Yunho nhanh nhẹn đi, lúc ngang qua người Jaejoong, Yunho còn dùng đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cậu, khẽ liếc mắt, đó là ám hiệu mà chỉ bọn họ mới hiểu.

“Học sinh mới này, có vẻ rất hứng thú với cậu.” Yoochun nhàn nhạt lôi Jaejoong thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.

“Vậy thì sao?” Sửa sang lại trang phục, Jaejoong tuyệt không muốn giải thích nhiều với Yoochun. “Cậu ta muốn thế nào tôi không xen vào, tôi phải về nhà.”

Nhìn bóng lưng Jaejoong rời đi, Yoochun không giữ cậu lại, lúc thân ảnh Jaejoong biến mất sau cửa lễ đường, Yoochun mở điện thoại, đi đến bục nơi Jaejoong vừa ở cùng Yunho, khẽ hít, trong không khí có chút mùi vị dâm mĩ.

“Cách xa Jaejoong một chút, cậu ta không phải người anh nên đụng vào.” Hắn yêu thế nào, chơi thế nào, đều không liên quan đến gã, chỉ cần đừng đụng vào Jaejoong là được rồi.

“Vậy sao cậu còn để Junsu giới thiệu cậu ta cho tôi?” Nhận được điện thoại của Yoochun, Yunho không hề kinh ngạc, ngược lại còn ném vấn đề lên người gã.

“Hai người không phải chưa gặp mặt sao?” Mặt chợt lạnh, Yoochun ngồi xổm xuống chạm vào chất lỏng màu trắng lưu lại trên sàn nhà. “Tôi rất nghiêm túc đấy, Jung Yunho, tôi có thể phối hợp giả vờ không biết anh, nhưng tôi hi vọng anh không ra tay với Jaejoong.”

“Vì sao?”

“Bởi vì Jaejoong không thuộc thế giới của chúng ta, cậu ấy vẫn rất sạch sẽ đấy, đừng dùng cách bình thường của anh với cậu ấy.” Dù chỉ là một chút dục vọng, Yoochun cũng không có cách nào ngồi bên nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi