[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Không buông tay, từ trước tới nay chưa từng buông tay.

Chỉ là, thay đổi cách bảo vệ.

Từ bảo vệ người mình yêu, chuyển thành, bảo vệ bạn bè…

Phẫn nộ thiêu đốt cả người Yoochun, lúc nắm đấm gã một lần nữa chuẩn bị rơi trên người Yunho, Han Kyung cuối cùng cũng ra tay ngăn cản.

“Buông ra! Chuyện này không liên quan đến anh!” Yoochun uy hiếp mười phần trừng mắt nhìn Han Kyung.

“Tôi là Hội trưởng hội học sinh, đây là phòng làm việc của tôi, cậu dám nói chuyện này không liên quan tới tôi? Tuy tôi không rõ rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, nhưng trên người Jung Yunho vẫn còn vết thương, cậu đánh cậu ta, không sợ Jaejoong nổi bão với cậu à?

Biết rõ Yoochun sẽ không nghe lời anh khuyên, Han Kyung đành phải dùng phương pháp khác —— Lôi Jaejoong ra, theo kinh nghiệm trước đây, xác xuất thành công gần như là 100%.

Lần duy nhất thất bại, hình như là có liên quan tới Kim Junsu…

Nhìn Han Kyung rõ ràng sẽ không để gã tiếp tục đánh người, Yoochun đương nhiên phải biết thức thời, gã rất rõ bản lĩnh của Han Kyung!

“Vậy anh hỏi đi, hỏi tên kia xem đến cùng đã dẫn Jaejoong đi chỗ nào rồi, vì sao tối hôm qua hắn lại trơ mắt nhìn người khác mang Jaejoong đi, hôm nay lại không thấy Jaejoong đến trường đi học?”

Vấn đề của Yoochun khiến Han Kyung vô cùng lo lắng, nhìn về phía Yunho, chỉ thấy Yunho cong khóe miệng đã có vết bầm, không hề sợ chọc giận Yoochun, Yunho dùng ánh mắt cuồng vọng nhìn Yoochun.

“Cậu lấy tư cách gì để quan tâm Jaejoong tới vậy? Park Yoochun, tôi cho rằng người yêu của cậu phải là Junsu mới đúng chứ, việc của Kim Jaejoong không liên quan gì tới cậu!”

“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ý mày là tao ngay cả thân phận bạn bè cũng không được?” Lại gần Yunho đang đứng sau lưng Han Kyung, mắt Yoochun long lên sòng sọc. “Jung Yunho, tao đã nói rồi, thế giới của mày có quá nhiều rắc rối, Jaejoong hẳn không nên dính dáng tới mày!”

“Đã không còn kịp rồi, không phải sao?” Nụ cười mang theo chút cay đắng, trong mắt Yunho lóe lên sự đấu tranh khó phát hiện. “Nếu thật sự lo lắng cho Jaejoong như vậy, sao không tự mình đi tìm cậu ấy đi? Đừng nói với tôi, cậu ngay cả tìm người cũng không đủ khả năng!”

Là phép khích tướng, hay có dụng ý khác?

Yoochun không có tâm tình đi nghĩ lại, bị lời nói của Yunho cho một vố, lại không cách nào ra tay xả giận, Yoochun đành phải quay đầu chạy ra khỏi văn phòng hội học sinh, từ bước chân dồn dập của gã, dù là tên đần cũng không nghĩ gã sẽ ngoan ngoãn quay trở lại lớp học…

“Đuổi Park Yoochun đi, là vì thoát thân, hay muốn nói cho tôi biết cái gì, cậu hiện tại không biết làm gì mới ổn thỏa?” Han Kyung không ngu, từ lúc Yunho vào cửa, đến khi hắn mặc kệ cho Yoochun đánh liền mơ hồ cảm thấy, có việc gì đó rất kỳ lạ.

Mãi đến khi Yunho chọc giận đuổi Yoochun đi, Han Kyung mới chính thức xác định suy đoán của anh —— Jung Yunho quả thực là một phiên bản khác của Kim Jaejoong, chỉ có điều, hắn không bộc lộ ra mà thôi!

“Kim Jaejoong… So với tôi tưởng tượng còn khó nhằn hơn.” Hắn cho rằng, chỉ cần giống như những người khác, nói ra suy nghĩ trong lòng, Jaejoong sẽ động lòng, thậm chí biến thành của hắn.

Nhưng ngược lại, Jaejoong chẳng những cùng Hee Chul rời đi, còn muốn hắn cho cậu một đáp án…

Điều khiển vô số tiền vốn, nắm giữ sự tồn vong của rất nhiều công ty, chứng kiến rất nhiều bộ mặt đáng ghê tởm chỉ vì muốn sống, nhưng không một cái nào có thể so với độ khó khăn của vấn đề Jaejoong đưa ra cho hắn.

Một người, đến tột cùng có thể có ý nghĩa gì với người khác?

Junsu đối với hắn mà nói, là người hắn từng thiếu nợ, là bạn bè hôm nay, vĩnh viễn không phải người khiến hắn nảy sinh cảm tình.

Mà Kim Jaejoong, lại là một hắn khác, khiến hắn động tâm, vì cậu, cho dù vứt cả mạng đi cũng không sao cả.

Vậy Kim Hee Chul thì sao?

Y đối với hắn, lại là cái gì?

Nói là bạn bè, cảm tình của hắn với Hee Chul, đã sớm vượt qua từ này.

Nói là yêu, lại quá mức, quen hệ của hắn cùng Hee Chul từ trước tới nay chưa bao giờ đạt tới mức độ này.

Phải xác định vị trí thế nào, hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không ngờ có người lại dùng cái này để ép buộc hắn —— Chỉ có Kim Jaejoong, nhìn thấu mơ hồ dưới đáy lòng hắn, ép buộc hắn, nhận rõ trái tim mình.

Trái tim của hắn sao…

Ngay cả hắn cũng không biết, ép nó phải ẩn mình thật sâu, nếu không có sự rung động với Jaejoong, chỉ sợ, đến giờ hắn vẫn không tìm thấy…

Kim Jaejoong, vì sao lại muốn ép tôi…

“Jaejoong là một tên rất ngoan cố, đối với thứ cậu ta muốn, nếu không đoạt được, cậu ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, là cậu ép cậu ta trước, Jung Yunho, vậy nên cậu hãy nhớ kỹ, Jaejoong sẽ không bao giờ ở trong tư thế bị động.”

Nhàn nhạt nói ra quan điểm của người ngoài cuộc, vô luận Yunho có tiếp thu hay không, có thừa nhận hay không, Han Kyung tin tưởng hắn so với người khác lại càng hiểu rõ, Jaejoong giống như một cái gương, sở dĩ giống với hắn, là vì cậu phản chiếu lại một hắn chân thật nhất —— Yunho ép bức Jaejoong nhận rõ tình cảm của mình, Jaejoong cũng sẽ làm vậy.

Huống chi, Jaejoong chưa bao giờ nguyện ý là người bị đùa giỡn…

“Thích còn chưa đủ sao…” Yunho thấp giọng lẩm bẩm.

“Nếu như Jaejoong chỉ cho cậu tình yêu, cậu có thấy đủ không?” Cười hỏi lại Yunho, Han Kyung để mặc Yunho tự tìm ra đáp án.

Chỉ có tình yêu, đủ không?

Đương nhiên không đủ…

Cho nên hắn mới ép Jaejoong khiến Yoochun hết hi vọng, khiến Jaejoong cả người nhà cũng không có… Cho dù Jaejoong đã nói thích vẫn chưa đủ, hắn muốn thêm, thêm thật nhiều…

Là vì vậy phải không…

Là vì như vậy nên cậu mới đi cùng Hee Chul, ép tôi nhận ra đến cùng cậu có phải thế thân của Hee Chul hay không ư?

Cậu quả nhiên là một tôi khác, Kim Jaejoong à….

Nói miệng thôi, sao bằng lấy tính mạng ra đánh cược, đúng không?

Cậu bán chính bản thân mình đi, chỉ có điều, cậu muốn tôi dùng chính mình để mua…

Tiền đặt cược này, thật đúng là rất lớn…

Yunho chậm rãi nở nụ cười, phiền muộn ban nãy như đã được quét sạch, nhìn vào mắt Han Kyung, giờ phút này hắn lại tràn đầy kiêu ngạo tự tin, vỗ vỗ vai Han Kyung, khung cảnh này, lại khiến Han Kyung cảm thấy có chút quen thuộc…

“Giúp tôi xin nghỉ phép, thuận tiện xin nghỉ cho cả tên Park Yoochun kia luôn.”

Nở nụ cười, Han Kyung vung tay một bộ không sao cả, lúc bóng dáng Yunho biến mất khỏi phòng làm việc, Lee Donghae lập tức đẩy cửa đi vào.

“Bọn họ đâu rồi?” Người Donghae hỏi tất nhiên là Yoochun cùng Yunho.

“Một người thì giận bỏ đi, người kia hẳn đi tìm người rồi —— Cậu ta thế nào rồi?” Giúp Donghae sửa sang lại vạt áo mất trật tự, nụ cười của Han Kyung không tự chủ được ngập tràn dịu dàng.

“Bác sĩ nói tình huống của cậu ta ổn rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng, mà cậu ta muốn em chuyển cho anh một câu.”

“Cái gì?” Han Kyung theo bản năng ôm Donghae.

“Cảm ơn anh đã đồng ý giúp cậu ta ép Jung Yunho, còn có, đừng để Jung Yunho quá dễ chịu, ai bảo anh ta lúc trước trêu chọc cậu ta như vậy.”

Nghe Donghae truyền đạt lại nguyên văn, Han Kyung nở nụ cười, trò chơi giữa Yunho và Jaejoong, anh càng ngày càng thấy thú vị.

Chọc Kim Jaejoong, Jung Yunho, xem ra cậu sẽ không sống yên ổn được đâu, không phải sao…

“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Han Kyung đột nhiên mở miệng.

“Về nhà? Em vừa mới từ nhà anh tới…” Donghae có chút khó hiểu.

“Vậy thì cúp học cùng anh đi, thỉnh thoảng trốn một hai buổi cũng không sao cả…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi