[YUNJAE TRUNG VĂN] NGHỊCH LÂN - ĐAM MỸ

Là điên rồi sao?

Hay là thấy quá rõ nên mới quyết đoán như vậy?

Chỉ sợ chính hắn cũng không rõ, chỉ là, lựa chọn của hắn là như vậy mà thôi.

Một lựa chọn, hắn đã dùng cả mạng mình ra để cân nhắc…

Đầu đường xảy ra án mạng, bất kỳ một quốc gia nào đều không thể ngồi nhìn, cho dù thế lực lớn, ra sức ém tin tức, cũng không cách nào tránh khỏi bị cảnh sát tìm tới cửa, luật sư của gia tộc hắn đã phải làm hết khả năng để xử lý.

Cuối cùng, bỏ ra ít tiền, tìm một kẻ muốn tiền không muốn mạng đến gánh tội, mới có thể gạt bỏ việc làm lúc xúc động của ông chủ bọn họ!

“Yunho, cậu đến cùng là đang nghĩ gì, dù cho Hee Chul đối với cậu là cái đinh trong mắt cũng đừng có thẳng tay diệt trừ tên đó như vậy, đây không phải nước Mĩ!” Luật sư gia tộc hiển nhiên có chút tức giận.

“Không phải anh đã dọn dẹp rồi sao?” Nhìn luật sư cũng không hơn hắn nhiều tuổi lắm, dưới đáy mắt Yunho tràn đầy không quan tâm.

“Dọn dẹp lúc này thôi, nhưng sau này thì sao? Yunho, tôi trịnh trọng cảnh cáo cậu, cái này không giống đua xe, có thể tìm vô số kẻ chết thay, nhưng mạng người không phải là chuyện đùa… Tôi biết rõ chuyện bên Mĩ anh em họ Kwon gây vô số phiền phức của cậu, nhưng cậu không thể dùng cách này để trút giận, huống chi, cậu còn đi trêu chọc người tên Kim Jaejoong…”

“Đừng lôi Jaejoong vào chuyện này!” Cắt đứt lời luật sư nói, Yunho nghiêm túc nhìn ông. “Chuyện giữa tôi cùng Jaejoong, anh tốt nhất đừng nói ra, cho dù anh có là luật sư gia tộc Kwon gia cũng vậy.”

Bị khí thế vương giả toát ra từ Yunho khiến cho khiếp sợ, lời luật sư muốn nói ra miệng lại phải nuốt hết vào bụng, chỉ sợ sẽ chọc giận Yunho, nhưng có một việc, ông bỗng nhiên hiểu ra.

Người tên Kim Jaejoong kia… Đối với Yunho mà nói, tựa hồ không còn là “Bạn” hay chơi đùa đơn giản như vậy…

Nếu không, Hee Chul sẽ không chết ── Vì ngay cả khi mẹ nuôi Yunho chết, cũng không khiến Yunho ra tay với y.

Nếu như nói, Yunho là vì Kim Jaejoong mới làm vậy với Hee Chul, vậy….

“Yunho, cậu với Kim Jaejoong kia có cảm tình gì….”

Trừng mắt nhìn luật sư, đến khi ông ngậm miệng, Yunho không nói lời nào bỏ đi, ngồi vào trong xe, ấn điện thoại gọi cho Carr cùng Kara, biết được bọn họ vẫn không có tin tức gì về Jaejoong, Yunho quả thực giận đến điên lên, như một con ruồi không đầu lái xe lung tung trên đường.

Hee Chul chết rồi, nơi Jaejoong ở lại càng không biết.

Hắn muốn đi tìm Kwon Ji Hee cùng Kwon Ji Kyu đòi người, nhưng hắn biết rõ, Jaejoong không ở trên tay bọn họ, nếu không, bọn họ đã không chậm chạp như vậy.

Vậy còn ai nữa?

Park Yoochun sao?

Nếu gã biết, gã đã không chạy đến trường học mà chất vấn hắn, mà Carr cũng có nói, Yoochun đang tích cực tìm người, ngay cả việc Junsu đi rồi, Yoochun cũng không phát hiện.

Vậy chỗ Junsu thì sao?

Càng không có khả năng, bởi vì trước lúc cậu rời khỏi Park Yoochun, hắn còn đi tìm cậu, khi đó đã là vài ngày sau việc của Hee Chul…

Cậu nói, cậu hâm mộ Jaejoong, bởi vì Jaejoong khiến hắn quan tâm.

Đó là thứ dù cậu cố gắng thế nào cũng không làm được, quả nhiên, Jaejoong mới là nghịch lân trong lòng hắn.

Là chỗ trí mạng nguy hiểm nhất, cũng là duy nhất của hắn…

Là như vậy sao?

Cho nên, hắn mới vì Jaejoong mà buông tha quá khứ?

Kim Jaejoong, sớm biết như vậy, ngay từ đầu không nên khiêu khích cậu…

Cười khổ ấn điện thoại gọi cho Shim Changmin, Yunho vừa định hỏi thì Changmin đã cướp lời.

『Đừng cố tìm rõ mục tiêu, có lẽ, nơi mà anh không chú ý nhất, mới là nơi có khả năng nhất đấy.』Changmin cười nói.

『Lời này của cậu là có ý gì?』Yunho cau mày.

『Đơn giản thôi, anh cẩn thận nghĩ lại, trong số bạn bè của Jaejoong, có ai, thân thiết với anh ấy và có thế lực…』

*****

“Kim Hee Chul chết rồi, cậu hẳn rất vui vẻ đúng không?”

Tiếng rên rỉ nho nhỏ bật lên, thần sắc có chút hoảng hốt, muốn cười, nhưng giờ ngay cả cử động khóe miệng cũng có chút khó khăn, Jaejoong nhìn Donghae đang chăm sóc cậu, khó chịu nhíu chặt mày.

“Nói cho cậu biết, không đến bệnh viện, miệng vết thương mà bị nhiễm trùng thì sẽ rất đau đấy, chỉ vì trêu chọc Jung Yunho, như vậy đáng giá sao?” Ngồi cạnh giường, Han Kyung thay Donghae vắt khô khăn.

Sắc mặt tái nhợt, Jaejoong hơi xoay người, đôi mắt không hề mang theo lực sát thương trừng Donghae.

“Bảo anh ta câm miệng… Bằng không…”

Liếc nhìn nụ cười mê người của Han Kyung, Donghae đương nhiên hiểu rõ ý của Jaejoong, chỉ là đối với Han Kyung, cậu từ trước đến nay vẫn luôn là bên bị động, nếu không, đã không cùng anh trốn học.

“Cậu đừng làm khó Donghae nữa, cậu ấy sẽ không giúp cậu đâu.” Thản nhiên ôm lấy Lee Donghae, Han Kyung căn bản không thèm để ý lời mình nói có khiến bệnh Jaejoong càng thêm nghiêm trọng không. “Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là đi bệnh viện, hai là chịu đựng tôi.”

Trợn trừng mắt, Jaejoong hiểu rõ đáp án của mình, kiên cường như cậu, đã bắt đầu chơi rồi, sẽ không nửa đường chấm dứt trò chơi, huống hồ, Jung Yunho hình như đã có đáp án mà đúng không…

Hít sâu một cái, cố gắng nhịn cảm giác khó chịu, Donghae thấy thế định đút cậu uống thuốc, lại bị cậu cự tuyệt.

“Bác sĩ nói cậu bị nhiễm trùng nên phát sốt, uống thuốc sẽ đỡ hơn.” Donghae dịu dàng khích lệ Jaejoong, ánh mắt lại đảo qua Han Kyung. “Cậu nếu không uống, tôi không biết Han Kyung sẽ dùng phương pháp gì ép cậu uống đâu!”

Nói là uy hiếp nhưng đúng hơn, Donghae chỉ lấy tình huống thực tế mà khuyên nhủ Jaejoong.

Tĩnh dưỡng mấy ngày ở nhà họ Han, Jaejoong hoàn toàn hiểu rõ cái gì gọi là ác liệt, so với Jung Yunho cuồng vọng bá đạo, Han Kyung chỉ dùng một số việc để ép người thỏa hiệp, không nhất định là phương pháp đáng sợ, nhưng lại luôn khiến người không thể không cúi đầu.

Nói ra, cậu thật sự không hiểu nổi, sao Lee Donghae có thể chịu được anh, nếu để cậu chọn, cậu thà chọn cách ép bức người của Jung Yunho còn hơn…

Không tình nguyện mở miệng uống thuốc, thân thể Jaejoong vì đau đớn mà tiếp tục phát ra kháng nghị, Donghae trốn học cùng Han Kyung ở bên chăm sóc cậu, còn Han Kyung khách quan mà nói chỉ phụ trách trêu chọc Jaejoong.

Ngay lúc Jaejoong bị Han Kyung chọc tới không muốn nói lời nào nữa, người hầu gõ cửa, nói có khách tới tìm anh.

“Có người tìm tôi? Có nói là ai không?”

“Có, thiếu gia, cậu ta nói mình tên là Jung Yunho…”

Cái tên truyền vào tai ba người trong phòng, lại nhận được ba phản ứng hoàn toàn khác nhau!

Han Kyung lộ ra biểu cảm khi thấy điều thú vị, Lee Donghae nhìn chằm chằm Jaejoong, như đang điều tra cảm xúc của cậu, mà Jaejoong chỉ nhíu mày, sau đó lấy chăn phủ kín đầu như đứa trẻ, nói rõ không muốn quan tâm chuyện này.

Han Kyung đương nhiên hiểu rõ ý Jaejoong.

Nở nụ cười, Han Kyung dặn Donghae chăm sóc Jaejoong cẩn thận, mình thì cùng người hầu ra khỏi phòng, vừa đến phòng khách đã thấy khuôn mặt tươi cười của Yunho.

“Tìm tôi có việc.” Hai tay Han Kyung khoanh trước ngực.

“Anh trốn học.” Yunho nhàn nhạt nói ra sự thật.

“Vậy thì sao?” Han Kyung nghiêng đầu, không hiểu rõ lời Yunho nói.

“Trường nói anh thay Jaejoong xin nghỉ, lý do là bị bệnh.” Ánh mắt Yunho sâu dần.

“Vậy thì sao? Không phải tôi cũng giúp cậu cùng Park Yoochun xin nghỉ sao?” Han Kyung tiếp tục giả ngốc.

“Nghe nói, anh là một người được nuôi dưỡng vô cùng tốt, cả năm không trốn học lấy một lần.” Yunho hạ mắt, che giấu nhận định dưới đáy mắt.

“Vậy không được sao?” Giang tay ra, Han Kyung cười vô cùng thong dong. “Tôi là học sinh ngoan, không giống cậu, muốn tôi thay cậu xin nghỉ phép nhiều như vậy, lại chạy đến nhà của tôi ── Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu tới đây làm gì?”

“Tìm người.” Tới gần Han Kyung, ánh mắt Yunho sáng lên. “Jaejoong đâu? Hay là anh vẫn muốn nói với tôi, cậu ấy không ở chỗ anh?”

“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ là tò mò, sao cậu lại cho rằng Jaejoong ở chỗ của tôi?”

Cho rằng như vậy…

Cõ lẽ, vì hắn cùng Jaejoong giống nhau thôi, nếu không phải bạn bè, sẽ không dễ dàng tin tưởng…

Ngoài Park Yoochun, người có thể tiếp cận Jaejoong, hắn chỉ nghĩ đến Han Kyung…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi