Từ đó về sau, tôi vẫn làm việc bình thường, mỗi ngày đều cố gắng hết sức làm việc, thậm chí còn đem những dự án hẹn hò tri kỷ của Chu Văn in ra dán vào góc bàn của cậu ấy.
Cậu ấy lại bắt đầu bắt lỗi.
« Nước trong cốc đã lạnh. »
« Cafe của hôm nay đâu? »
« Tại sao ông chủ chưa tan ca mà cậu đã tan ca rồi? »
Khi nhận được cuộc gọi của Chu Văn tôi vừa mới về tới nhà, còn chưa kịp uống một ngụm nước.
Tôi nhíu mày, thực sự chẳng muốn để ý những lời nói nhàm chán của cậu ấy.
« Chu tổng, có chuyện gì không? »
Tôi cầm điện thoại mở loa để sang một bên đứng dậy đi lấy nước, quay lại thì phát hiện cậu ấy đã cúp máy.
Bất quá đêm nay cũng chẳng hề yên ổn, 12 giờ rưỡi, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn chung của chúng tôi.
« Hiểu Hiểu, Chu Văn đã uống say đến mức không biết gì, cậu có thể đưa cậu ấy về không? »
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn trời mưa to bên ngoài, chần chừ 1 giây rồi đi ra khỏi cửa.
Chu Văn quả thật uống đến mê man bất tỉnh, tôi tốn hết sức lực toàn thân mới đưa được cậu ấy lên xe, người tôi hơn nửa đã ướt đẫm.
Chu Văn không ngừng lảm nhảm trong miệng, thẳng đến khi tôi đưa cậu ấy vào trong nhà, cậu ấy có vẻ như tỉnh táo lại mấy phần.
« Dư Hiểu Hiểu? » Cậu ấy nằm trên ghế sô pha, đôi mắt đào hoa hất lên, nhìn tôi bận trước bận sau rót nước, pha trà, rửa mặt cho cậu ấy.
« Sao vậy », tôi nghe cậu ấy nhẹ giọng gọi tên tôi, lòng mềm đi một chút, âm thanh không khỏi hạ thấp xuống mấy phần.
« Cậu đừng thích tôi nữa », cậu ấy cong mắt và đâm vào tim tôi một nhát dao.
« Hừ...Tôi thật sự không thích cậu, tính tình cậu quá mềm mại, tôi thích có tính tình một chút, còn có... tôi thích ngực lớn một chút, chân dài một chút, mặt, khuôn mặt lại sắc sảo một chút. »
Cậu ấy ôm gối ôm trên sofa, chôn mặt vào bên trong vải vóc mềm mại ung dung bổ sung: « Cậu lại xinh đẹp thêm một chút, chúng ta liền kết hôn. »
Có lẽ quần áo trên người ướt đẫm, tôi giống như rơi vào hầm băng.
Chu Văn đối với tôi là người như thế nào?
Là mặt trời sáng chói trên bầu trời, chỉ muốn được chiếu rọi, không dám nhìn thẳng.
Còn tôi đối với Chu Văn là người như thế nào?
Là tấm giẻ bên người không đủ chói sáng, không đủ xinh đẹp cũng không có giá trị.
Ngày đó tôi đã khóc rất lâu, như cười nhạo h@m muốn tham lam của bản thân nhiều năm qua.
Để lại chìa khóa nhà Chu Văn, ngay trong đêm viết đơn từ chức.
Ngày tiếp theo, tôi không đi làm.
Ngày thứ ba Chu Văn trả lời đơn từ chức của tôi, để tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho thư ký mới nhận chức của cậu ấy sử dụng.
Từ lần vào tối hôm đó đón Chu Văn rồi mắc mưa, tôi khóc suốt đêm, liên tục sốt nhẹ khiến toàn thân từ trên xuống dưới đều không còn chút sức lực.
Tôi liên hệ với người đồng nghiệp có quan hệ tốt với tôi, nhờ anh ấy giúp đỡ thu dọn bàn làm việc một chút.
Anh ấy hỏi tôi những đồ vật này xử lý thế nào, tôi do dự lại do dự rồi nói:
« Đều vứt hết đi. »
Khi nhận được đơn hàng đầu tiên, Chu Văn đã tặng tôi một cây bút máy, nói cảm ơn vì kế hoạch đặc sắc mà tôi đã trình bày.
Vào ngày kỉ niệm một năm thành lập công ty, Chu Văn đã tặng tôi một chậu cây tài lộc, nói chúc tôi luôn luôn thăng tiến.
Năm nay, Chu Văn tặng tôi một mô hình hoa bất tử và nói...
Chúc tình bạn của chúng ta vĩnh viễn không phai tàn.
Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia có chút do dự, rồi xác nhận lại một lượt với tôi.
Tôi nói đúng vậy, đều ném hết đi.
Âm thanh của đồng nghiệp không hiểu sao có chút run rẩy, ngay lập tức tôi nghe một âm thanh lớn, giống như có ai đó hung hăng ném thứ gì đó.
Giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng của Chu Văn.
« Dư Hiểu Hiểu!»
Tôi nhanh chóng tắt máy, không muốn nghe bất cứ cái gì cậu ấy nói.
Chỉ có điều khi cúp điện thoại, giọng của cậu ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mỗi câu đều là: « Cậu lại xinh đẹp thêm một chút... »
« Cậu lại xinh đẹp thêm một chút, chúng ta liền kết hôn. »
Nước mắt của tôi lại lần nữa rơi xuống.
Dư Hiểu Hiểu, đừng khóc nữa,
Mày không đủ xinh đẹp.
Không đủ xinh đẹp, chỉ thế thôi.