50 SẮC THÁI - FIFTY SHADES OF GREY

Thứ sáu, ngày 20 tháng 5 năm 2011

Lần đầu tiên trong năm ngày, tôi có một giấc ngủ đúng nghĩa. Có lẽ tôi đã làm đúng, là gởi cho Ana bộ sách đó. Tôi nhìn thấy tên khốn đang cạo râu trong gương, hắn nhìn tôi bằng cặp mắt xám chết tiệt.

Đồ gian dối

Khốn kiếp.

Okay, okay. Tôi thừa nhận rằng tôi muốn cô ấy sẽ gọi cho mình, cô ấy có số điện thoại của tôi.

Tôi bước vào bếp, bà Jones nhìn thấy tôi chào: “Buổi sáng tốt lành, ngài Grey.”

“Chào buổi sÁng, Gail.”

“Ngài muốn dùng gì cho bữa sáng thưa ngài?”

“Tôi muốn trướng ốp, cảm ơn bà.” Tôi ngồi xuống ghế đợi bà ấy chuẩn bị bữa sáng. Tôi nghía nhanh qua tập tuần san Wall Street, rồi The New York Times, rồi mở The Seattle Times. Điện thoại tôi rung lên: Là Elliot, anh ta muốn gì đây chứ.

“Elliot?”

“Em trai, anh cần phải biến ra khỏi cái Seattle này ngay lập tức. Đám mèo này bám đến tận lưng quần anh chú rồi đây.”

“Lưng quần?”

“Ừ, chú sẽ biết nếu chú thử có vài cô bồ.”

Tôi lơ cái châm chọc của anh ta, một suy nghĩ xẹt qua đầu. “Đi bộ đường dài vòng quanh Portland nghe ổn không?” Chiều nay chúng ta có thể xuất phát ngay, ở lại một ngày, chủ nhật rồi về.”

“Nghe hay đấy, bằng cái chong chóng* hay là lái xe đi?” (nguyên văn là chopper (informal) có nghĩa là máy bay trực thăng)

“Nó là máy bay trực thăng, Elliot, em sẽ lái xe đưa anh đi. Đến văn phòng em vào giờ ăn trưa rồi chúng ta đi.”

“Cám ơn em trai. Anh nợ chú vụ này.” Elliot cúp máy.

“Ngài Grey. Cuối tuần này muốn dung gì? ”

“BÀ chuẩn bị vài món ăn đơn giản thôi, bỏ nó vô tủ lạnh, tôi sẽ về nhà vào thứ bảy.”

Hoặc không. Cô ấy chẳng quay lại nhìn mày lần thứ hai, Grey à.Tôi lẽ ra phải quản việc cá nhân của mình tốt như quản lí cả công ty của mình.

ELLIOT, NGỦ CẢ QUÃNG ĐƯỜNG ĐẾN Portland, tội tên anh trai của tôi, làm việc và tình dục: là tất cả cuộc sống của anh ta. Anh ta nhóm người dậy và ngáy.

Khoảng 3h là chúng tôi sẽ đến Portland, tôi gọi Andrea:

“Ngài Grey.” – cô ấy trả lời sau hai hồi chuông.

” Cô đã cho người chuyển hai chiếc xe đạp leo núi đến Heathman cho tôi chưa?”

“Khoảng mấy người thưa ngài?”

“Ba giờ.”

“X e cho ngài và anh trai ngài?”

“Đúng.”

“Vâng, tôi sẽ cho người chuyển đi ngay.”

“Tốt.” Tôi gọi cho Taylor.

“Ngài Grey.” Anh ta nhấc máy sau một hồi điện thoại reo.

“Mấy giờ thì anh đến đây?”

“Tôi sẽ đến đó tầm 9h tố nay thưa ngài.”

“Anh mang giùm tôi con R8 nhé.”

“Vâng thưa ngài.” Anh ta cũng cuồng xe như tôi.

“Tốt.” Tôi cúp máy, mở nhạc lên. Để coi Elliot có ngủ được nữa không khi tui vặn to bài The Verve.

Khi tôi vào đại lộ I-5, tôi càng háo hức hơn.

Cô ấy có nhận được quyển sách chưa nhỉ? Tôi định gọi cho Andrea, nhưng tôi biết là tôi đã giao cho cô ta mấy tấn công việc rồi. Hơn nữa, tôi không muốn nhân viên của mình bép xép về những việc này. TÔi không thường làm những thứ vớ vẩn như vậy bao giờ. Tại sao tôi lại gởi cho cô ấy bộ sách đó? Vì tôi muốn được gặp lại cô ấy. Chúng tôi vào địa phận Vancouver và tự hỏi không biết khi nào thì cô ấy kiểm tra cuối kì xong.

“Này, chúng ta đến đâu rồi?”

“Nhìn đây, anh ấy đã tỉnh lại rồi.” tôi giở giọng trêu “Gần đến nơi rồi, chúng ta sẽ đạp xe lên núi.”

“Thật không?”

“Ừ”

“Tuyệt, nhớ hồi ba dắt chúng ta đi đạp xe như vậy.”

“Ờ.” Tôi lắc đầu xua đi những hình ảnh của kí ức. Ba tôi là một nhà học giả, một người đàn ông vĩ đại: Học tập, nghiên cứu, thể dục thể thao, ông sống thoải mái ở thành phố, càng thoải mái hơn khi tham gia hoạt động ngoài trời. Ông ấy nhận nuôi ba đứa con … và tôi là đứa chẳng hề giống ba mình và trở thành người như ông mong muốn.

“Em nhận thấy rằng nếu chúng ta đi vào trưa như thế này thì không có thời gian để đi bộ nhiều.”

“Ừ, cũng đúng.”

“Vậy anh đang trốn ai?”

” Ừ thì, anh chú là loại người yêu-rồi-bỏ. Chú biết đấy. Không dây dưa nhiều. Chẳng biết nữa, kiểu như, mấy cô ả phát hiện ra chú làm chủ và họ này ra những ý kiến điên rồ.” ANh ta nhìn qua tôi. “Chú có vẻ đúng khi thủ tiết đấy.”

“Em không nghĩ chúng ta đang bàn về chuyện của em, chúng ta đang nói về anh, vậy bây giờ ai là người đang nắm mũi thuyền?”

Elliot cười. “Chẳng biết, không đếm nổi. Dù gì thì kệ nó. Vậy làm thế nào để thúc đẩy kinh tế – thương mại?”

“Anh thật sự muốn biết?” tôi nhìn anh ta.

“Nah” anh ta phủi tay và cười lớn vì sự thờ ơ, không hiểu biết của mình.

” Công việc làm ăn như thế nào?”

” Chú điều tra anh à?”

” Như thường lệ thôi.” Nó là nghề của tôi.

“Ừ thì, tụi anh đang thực hiện dự án Spokani Eden và giờ thì nó đang được tiến hành.” Anh ta nhún vai. Bên trong vẻ bề ngoài bất cần, anh ta hẳn là một chiến binh sinh thái. Niềm đam mê cho một cuộc sống gia đình bền vững, những buổi chiều cuối tuần ấm áp với người thân, và dự án mới nhất của anh ta và phát triển cơ sở hạ tầng gái rẻ và thân thiện với môi trường ở miền bắc Seattle.

“Anh đang trông chớ dự án hệ thống nước máy mới mà anh nói với chú hôm bữa, nó sẽ giúp các hộ giảm mực nước lãng phí đến 25%”

“Rất ấn tượng.”

“Anh cũng mong vậy.”

Chúng tôi im lặng đi về phía Portland. Đỗ xe dưới tầng hầm Heathman – nơi lần cuối gặp cô ấy – Elliot lên tiếng: “Chúng ta đã bỏ lỡ trận bóng tối nay rồi.”

“Thì ít ra anh cũng có một đêm trước màn hình TV. Cho “đứa bé” của anh nghỉ ngơi và xem bóng chày đi.”

“Nghe như là một kế hoạch nhỉ?”

Ở MỘT CHỖ VỚI ELLIOT QUẢ LÀ MỘT THÁCH THỨC. Anh ta cứ cái kiểu cà lơ phất phơ áp dụng cho mọi trường hợp. Anh ta dường như chẳng biết sợ một cái gì cả -đó là một lí do mà tôi ngưỡng mộ anh ta. Đạp xe theo cái đà này, tôi chẳng có cơ hội nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Tôi lơ mơ cảm nhận được mảng sáng xanh lá lướt ngang qua mình, vì mắt của tôi đã bận phải nhìn đường, né mấy cái ổ gà.

Kết thúc chuyến đi, tôi và anh ta gần như mệt lả và bốc mùi.

“Đó quả là thứ anh cảm thấy hưng phấn nhất khi còn mặc đồ đấy.” Elliot nói khi chúng tôi giao xe cho người ở Heathman.

“Ờ.” Tôi lảm nhảm. Nhớ lại lần tôi níu Ana lại, cứu cô ấy khỏi va phải tên chạy xe đạp lần đó. Hơi ấm đó, ngực cô ấy dán chặt vào người tôi., mùi hương của cô ấy chiếm lĩnh linh hồn tôi. Tôi đang mặc đồ nên … “Ờ” tôi lại lảm nhảm.

Chúng tôi kiểm tra điện thoại trong khi đi thang máy lên tầng. Tôi kiểm tra tin nhắn, vài dòng của Elena hỏi thăm tôi làm gì vào cuối tuần này, nhưng không có cuộc gọi nhỡ nào từ Anastasia cả. CHỉ mới hơn 7h – hẳn cô ấy phải nhận được sách rồi chứ. Tôi trầm mình trong suy nghĩ đó: Tôi đã đi cả đoạn đường từ Seattle đến Portland trong hy vọng hão huyền.

“Trời ạ, cô ta gọi cả năm cuộc, gởi tận bốn tin nhắn. Cô ta không biết cô ta như là một kẻ đao bám à?” –Elliot kêu ca.

“Phải chăng cô ta đang có bầu.”

Elliot liền tái nhợt, làm tôi cười thích thú.

TÔI TẮM NHANH, rồi trèo lên trường kỉ cùng Elliot, cùng xem trận Mariners đấu với San Diego Padres. Chúng tôi gọi phần thịt hầm, salad, khoai tây chiên và vài cốc bia. Elliot có vẻ tập trung. Tôi phải chấp nhận sự thật rằng Anastasia sẽ không gọi đến. Đội Mariners đang dẫn trước. Có vẻ như sẽ là một sự đột phá nhưng tiếc thay là không phải, dù Mariners thắng 4-1.

Cố lên Mariners! – Elliot hét lên.

Tôi nhấp ngụm bia. Chương trình bình luận bắt đầu, điện thoại tôi rung lên và số điện thoại của cô Steele sáng lên trên màn hình. Là cô ấy.

“Anastasia?” Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú. Âm thanh bên trong ồn ào và giống như là cô ấy đang ở bar hay là đang tham gia tiệc tùng. Elliot nhìn tôi, nên tôi đứng dậy, tránh cho Elliot nghe thấy gì đấy.

“Ngài tại sao lại gởi cho tôi bộ sách đó hả?” Giọng cô ấy run run, một tia lo lắng chạy dọc sống lưng tôi.

“Anastasia, cô có sao không? Tiếng cô nghe lạ quá.”

“Tôi không không người kì lạ mà là ngài.” Giọng cô ấy gắt lên buộc tội.

“Anastasia, cô uống say à?”

Chết tiệt, cô ấy đang ở với ai chứ? Tay nhiếp ảnh gia sao? Bạn cô ấy – Kate đâu?

“Việc gì đến anh.” Cô ấy nghe có vẻ giận dữ, tôi biết là cô ấy đã uống say rồi, tôi cần phải biết cô ấy có ổn không. “Tôi … tò mò. Cô đang ở đâu?”

“Quán bar.”

“Bar nào?” Nói đi Ana, tôi bắt đầu lo lắng tột độ. Cô ấy là một cô gái non nớt, đang say, ở đâu đó trên Portland. Và cô ấy không được an toàn.

“Một quán bar ở Portland.”

“Làm sao cô có thể về nhà?” Tôi vuốt mũi mong rằng hành động đó sẽ phân tán nỗi lo lắng.

“Tôi sẽ tìm cách.”

Cái quái gì vậy? Cô ấy lái xe sao? Tôi hỏi cô ấy đang ở bar nào một lần nữa, cô ấy vẫn không trả lời tôi.

“Tại sao lại gởi sách cho tôi hả, Christian?”

“Anastasia, cô đang ở đâu? Nói cho tôi, ngay.”

Cô ấy sẽ về nhà bằng cách nào?

“Ngài quá … độc đoán” cô khúc khích. Trong những tình huống khác, tôi sẽ thấy điều này khá quyến rũ. Nhưng ngay lúc này – tôi cần cho cô ấy thấy tôi có thể độc đoán thế nào. Cô ấy đang làm tôi phát điên.

“Ana, giúp tôi nào, cô đang ở cái xó nào thế?”

Cô ấy lại khúc khích. Chết tiệt, cô ấy đang cười tôi!

Một lần nữa!

“Tôi đang ở Portland … rất xa Seattle.”

“Nơi nào ở Portland?”

“Ngủ ngon, Christian.” Đường dây tắt ngúm.

“Ana!”

Cô ấy tắt máy! Tôi nhìn vào chiếc điện thoại như đây là điều không tưởng. Chưa từng có ai dám tắt máy trước tôi. Chết tiệt!

“Có chuyện gì vậy?” Elliot nói với từ chiếc ghế sofa.

“Em vừa bị một kẻ say xỉn gọi” tôi nhìn qua, miệng anh há hốc đầy ngạc nhiên.

“Chú?”

“Ừ” tôi ấn nút gọi lại, cố kiềm chế cơn giận, và cả sự lo lắng của mình.

“Chào” cô nói, nhẹ nhàng và yếu ớt, và xung quanh có vẻ yên ắng hơn lúc nãy.

“Tôi sẽ đến đón cô” giọng tôi đe lại khi đang cố vật lộn với sự tức giận của mình và tắt điện thoại.

“Em phải đến đón cô gái này và đưa cô ta về nhà. Anh muốn đi không?”

Elliot nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi vừa mọc lên ba cái đầu vậy.

“Chú? Với một cô nàng? Anh phải xem điều này mới được” Elliot với lấy đôi sneaker và mang vào.

“Em phải làm một cuộc gọi đã” Tôi bước vào phòng ngủ, băn khoăn không biết nên gọi cho Barney hay Welch. Barney là kĩ sư kinh nghiệm nhất trong bộ phận liên lạc của công ty. Anh ta là một thiên tài công nghệ. Nhưng điều tôi muốn làm không hẳn là hợp pháp cho lắm.

Tốt nhất tách riêng việc này và công ty.

Tôi quay số nhanh cho Welch và chỉ trong giây lát, một giọng nói gắt gỏng trả lời.

“Ngài Grey?”

“Tôi muốn biết Anastasia Steele đang ở đâu lúc này.”

“Tôi hiểu” anh dừng một khoảng “Cứ để đó cho tôi, ngài Grey”

Tôi biết điều này vi phạm pháp luật, nhưng cô ấy có thể gặp nguy hiểm.

“Cảm ơn”

“Tôi sẽ gọi lại ”

Elliot xoa hai tay với sự vui sướng, vẻ mỉa mai ngu ngốc hiện rõ trên mặt anh khi tôi trở lại phòng khách.

Mẹ kiếp!

“Anh sẽ không bỏ lỡ điều này vì bất cứ lí do gì” anh nói một cách hả hê.

Em chỉ đi lấy chìa khóa xe thôi, gặp anh ở garage trong 5 phút,” tôi gầm gừ, lờ đi vẻ tự mãn của anh.

Quán bar đông nghẹt, đầy những sinh viên cố gắng chơi tới bến. Có vài thứ nhạc Ấn nhảm nhí phát ra từ dàn loa còn sàn nhảy thì đầy những người lắc lư nặng nề.

Nó làm tôi cảm thấy già.

Cô ấy đang ở đâu đây.

Elliot theo sau tôi bằng cửa chính. “Em có thấy cô gái đó không?” Anh hét qua tiếng ồn. Lướt mắt quanh phòng, tôi thấy Katherine Kavanagh. Cô ta ngồi cùng đám bạn, toàn con trai, ở quầy giải khát. Không có bóng dáng Ana, nhưng trên bàn đầy những li rượu nhỏ cùng mấy vài bia.

Nào, để xem quý cô Kavanagh có trung thành với bạn mình như Ana đối với cô hay không.

Cô ta trông bất ngờ khi thấy tôi đến.

“Katherine” tôi chào hỏi và cô ngắt lời tôi trước khi tôi kịp hỏi Ana ở đâu.

“Christian, thật bất ngờ khi thấy anh ở đây” Cô hét qua tiếng ồn. 3 chàng trai ngồi đó liếc nhìn tôi và Elliot đầy thận trọng.

“Tôi tình cờ ở gần đây”

“Và đây là ai?” Cô ta cười hơi quá mức với Elliot, lại ngắt lời tôi. Một người phụ nữ khó chịu.

“Đây là anh trai tôi, Elliot. Elliot, Katherine Kavangh. Ana đâu rồi?”

Nụ cười của cô dành cho Elliot đầy rạng rỡ, và tôi càng ngạc nhiên khi thấy anh cười đáp lại.

“Tôi nghĩ cậu ấy ra ngoài hít thở không khí rồi” Katherine trả lời, nhưng cô ta không nhìn tôi. Mắt cô dán chặt về phía Quý Ngài Yêu-Rồi-Đá. Coi như đây là tận số của cô ta.

“Bên ngoài? Ở đâu cơ?” tôi hét.

“Oh, hướng đó” cô chỉ tay về phía cánh cửa đôi ở cuối quán bar.

Len qua đám đông, tôi tiến về phía cánh cửa, bỏ lại 3 chàng trai cáu kỉnh cùng Elliot và Katherine đang cười tán tỉnh nhau.

Sau cánh cửa đôi là một hàng dài đang xếp tới phòng vệ sinh nữ, xa hơn nữa là một cánh cửa dẫn ra ngoài. Nó ở ngay sau quán bar. Mỉa mai thay, nó dẫn thẳng tới bãi đậu xe mà Elliot và tôi vừa đi qua.

Bước ra ngoài, tôi thấy mình ở một khoảng đất liền kề bãi đỗ xe – nơi hẹn hò lý tưởng được trải đầy bằng những luống hoa, có vài người đang hút thuốc, chè chén, nói chuyện. Và hôn hít. Tôi tìm thấy cô ấy.

Mẹ kiếp! Cô đang ở cùng gã nhiếp ảnh, tôi nghĩ vậy, dù khá khó để nhìn rõ trong ánh sáng mờ mờ. Hắn choàng tay lên người cô nhưng cô có vẻ vùng vẩy khỏi nó. Hắn thủ thỉ điều gì đó, tôi không nghe được, rồi hôn cô ấy, ngay trên cằm.

“José, đừng” Cô nói và giờ đã rõ ràng. Cô đang cố đẩy hắn ra.

Cô ấy không muốn điều này.

Trong giây lát, tôi muốn xé đầu hắn ra. Với bàn tay vo thành nắm đấm, tôi bước tới chỗ họ. “Tôi nghĩ quý cô đây đã nói không” Giọng tôi vang lên, lạnh lùng và đầy sát khí, trong không gian yên lặng, trong khi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

Hắn thả Ana ra và cô ấy ngã về phía tôi với biểu hiện của sự hoảng hốt cùng say xỉn.

“Grey” hắn nói cụt lủn, nó lấy ở tôi tất cả sự kiểm soát để không đấm bay cái vẻ thất vọng trên mặt hắn.

Ana cố đứng thẳng lên để rồi vấp ngã và nôn thốc tháo.

Chết tiệt!

“Ugh – Lạy chúa, Ana!” (nguyên văn: Dios mio, Ana) José tránh ra xa trong kinh tởm.

Đồ trời đánh!

Lờ hắn đi, tôi nắm gọn tóc Ana khi cô tiếp tục nôn thốc tháo mọi thứ trong bụng tối nay. Tôi khá khó chịu vì nhận ra cô không ăn gì nhiều cả. Quàng tay quanh vai cô, tôi dẫn cô tới chỗ luống hoa, tránh xa ánh nhìn dòm ngó của những kẻ hiếu kì. “Nếu em có ý định nôn tiếp, hãy làm ở đây. Tôi sẽ đỡ em.” Nơi này tối hơn nên cô có thể nôn trong yên bình. Rồi Ana tiếp tục, tay bám lên đống gạch. Thật đáng thương. Khi bụng cô có vẻ trống rỗng, cô bắt đầu thở những hơi dài và chậm rãi.

Chuyện này tệ thật.

Cuối cùng, người cô thả lỏng, tôi nghĩ cô đã hết buồn nôn. Vừa buông ra, tôi đưa chiếc khăn tay cho cô, thứ mà xuất hiện trong túi áo tôi một cách kỳ diệu.

Cảm ơn bà Jones.

Sau khi lau miệng, Ana ngồi lại trên đống gạch, tránh đụng phải ánh mắt của tôi vì xấu hổ và nhục nhã. Dù vậy, tôi vẫn rất vui khi được gặp lại cô ấy. Cơn giận với gã nhiếp ảnh kia nguội đi. Tôi mừng vì được đứng đây, trong một quán bar cho sinh viên ở Portland cùng Anastasia Steele.

Cô úp mặt vào lòng bàn tay, nhìn tôi qua kẽ hở, vẫn còn xấu hổ. Bước tới cửa, cô liếc qua vai tôi. Tôi cho rằng cô đang nhìn vào “bạn” cô.

“Tớ, ừm, gặp cậu ở trong,” José nói, nhưng tôi không thèm để ý, và cả Ana cũng vậy, điều làm tôi vui phần nào, rồi đưa mắt về phía tôi.

“Tôi xin lỗi” cuối cùng cô cũng nói, những ngón tay xoắn lại nhẹ nhàng.

Được thôi, đùa giỡn tí nào.

“Tại sao cô lại xin lỗi, Anastasia?”

“Chủ yếu là cuộc gọi. Cơn bệnh. Danh sách gần như vô tận vậy.” cô lầm bầm.

“Chúng ta đều ở đây, có lẽ không tệ như cô nói đâu” Tại sao việc trêu chọc cô gái trẻ này lại thú vị vậy? “Điều quan trọng là phải biết được giới hạn của mình Anastasia. Thú thật, tôi thích phá vỡ các giới hạn, nhưng đây thực sự là quá mức. Cô có định biến việc này thành thói quen hay không?”

Có lẽ cô ấy gặp vấn đề với rượu. Ý nghĩ này thật đáng lo lắng, tôi thắc mắc có nên gọi cho mẹ tôi để xin lời khuyên về phòng cai nghiện hay không.

Ana nhăn mặt, như giận dữ, chữ v hình thành giữa hai chân mày của cô, tôi kiềm nén ước muốn hôn lên nó. Nhưng khi mở lời, giọng cô đầy ăn năn.

“Không” cô nói “Tôi chưa bao giờ say rượu và tôi cũng cũng không có ý định làm lại lần nữa” cô ngước mặt lên, ánh mắt hơi thiếu tập trung, hơi nghiêng ngã một chút. Cô ấy có thể ngất xỉu, vì thế ngay lập tức, tôi kéo cô vào vòng tay mình.

Cô nhẹ bẫng. Quá nhẹ. Nó làm tôi khó chịu. Chẳng trách sao cô lại say.

“Đi nào, tôi đưa cô về nhà”

“Tôi cần báo cho Kate” cô nói, dựa đầu lên vai tôi.

“Anh tôi sẽ báo”

“Cái gì?”

“Anh tôi Elliot đang nói chuyện với cô Kavanagh”

“Oh”

“Anh ấy đang ở với tôi khi cô gọi”

“Ở Seattle sao?”

“Không, tôi ở Heathman”

Và ước mơ viễn vông của tôi đã được thực hiện.

“Làm thế nào ngài tìm được tôi?”

“Tôi lần theo điện thoại của cô, Anastasia” tôi nghiêng đầu về phía chiếc xe ngỏ ý muốn chở cô về. “Cô có mang theo áo khoác hay ví tiền gì không?”

“Ừm, cả hai. Christian, làm ơn, hãy để tôi báo Kate, cô ấy sẽ lo lắng”

Tôi dừng lại. Kavanagh không hề lo lắng khi để cô bạn của mình ra ngoài với gã nhiếp ảnh gia thất đức đó. Rodriguez. Tên hắn ta. Cô ta là loại bạn kiểu gì thế? Ánh đèn của quán bar rọi lên gương mặt lo lắng của Ana.

Nó làm tôi khó chịu, tuy nhiên, tôi vẫn buông cô ra và đồng ý đưa cô vào trong. Nắm tay nhau, chúng tôi bước vào quán bar, dừng lại ngay bàn của Kate. Một trong các chàng trai lúc nãy vẫn ngồi đó, nhìn khá bực mình vì bị bỏ rơi.

“Kate đâu rồi?” cô hét lớn.

“Đang nhảy,” chàng trai nói, đôi mắt sẫm màu hướng về phía sàn nhảy. Ana lấy áo khoác và ví tiền, rồi bất chợt nắm lấy tay tôi.

Tôi đông cứng.

Chết tiệt.

Nhịp tim của tôi tăng nhanh đột xuất trong bóng tối, dãn ra và thắt chặt lại móng vuốt của nó quanh cổ họng.

“Cô ấy đang nhảy” cô hét lên, giọng nói vang vào tai tôi, xua đi nỗi sợ hãi. Bỗng dưng, bóng tối biến mất và nhịp đập thất thường ấy dừng lại.

Cái gì vậy?

Tôi đảo mắt giấu đi vẻ bối rối và đưa Ana đến quầy bar, gọi một cốc nước lớn rồi chuyền cho cô.

“Uống đi”

Nhìn tôi qua thành ly, cô hớp một ngụm nhỏ.

“Uống hết đi” tôi hy vọng điều này sẽ giúp ngăn bớt trận đau đầu ngày mai.

Điều gì đáng lẽ sẽ xảy ra nếu tôi không kịp đến? Tâm trạng của tôi trùng xuống.

Và tôi nghĩ tới điều vừa xảy đến với tôi.

Cái chạm của cô ấy. Và sự phản ứng của tôi.

Ana khẽ lắc lư khi đang uống nước nên tôi giữ cô lại bằng một tay. Tôi thích sự kết nối này – tôi chạm vào cô ấy. Ana như một lớp dầu mỏng phủ trên mặt nước sâu thẳm, đen tối và đầy rắc rối của tôi.

Hmm … mơ mộng rồi Grey.

Ngay khi cô uống xong cốc nước, tôi đặt nó lại trên quầy bar.

Được rồi. Cô muốn nói chuyện với người tự nhận là “bạn” mình. Tôi quan sát đám đông trên sàn nhảy, khó chịu bởi ý nghĩ bị những thân thể nặng nề này lấn ép khi chúng tôi cố đi qua.

Tôi nắm tay Ana và lôi cô về phía sàn nhảy. Cô ngập ngừng, nhưng nếu cô vẫn muốn nói chuyện với bạn mình, cô buộc phải nhảy với tôi. Một khi Elliot đã bắt đầu chơi bời thì chẳng có gì khiến anh ta dừng lại được, quá nhiều cho một buổi tối ở nhờ.

Chỉ với một chút lực, cô ấy đã ở trong vòng tay tôi.

Điều này tôi có thể xử lý được. Khi tôi biết cô sẽ chạm vào tôi, nó ổn. Tôi xử lý được, thêm vào đó, tôi đang mặc áo khoác. Tôi lái cả hai xuyên qua đám đông tới chỗ Elliot và Kate đang cố gây ấn tượng với nhau.

Vừa nhảy Elliot vừa nghiêng người về phía tôi một cách đột ngột ngay lúc chúng tôi vừa đến cạnh anh rồi trao cho tôi một ánh nhìn ngờ vực.

“Em sẽ đưa Ana về. Nói với Kate dùm em” tôi hét vào tai anh ấy.

Anh gật đầu rồi kéo Kavanagh vào lòng.

Đúng vậy. Để tôi đem quý cô Mọt-Sách-Say-Rượu này về, nhưng vì một số lý do nào đó, cô có vẻ kháng cự lại. Ana quan sát Kavanagh đầy lo lắng. Đến khi chúng tôi rời sàn nhảy, cô quay lại nhìn Kate, rồi nhìn tôi, hơi lắc lư với vẻ bối rối.

“Khỉ – ” Bằng một cách kì diệu, tôi chụp lấy Ana ngay lúc cô ngất xỉu giữa quán bar. Tôi tính vác cô ấy lên vai, nhưng nhận ra chúng tôi sẽ khá đáng ngờ, nên tôi đỡ cô dậy, một lần nữa ôm cô tựa vào ngực tôi rồi đưa cô vào xe.

“Chúa ơi” tôi nguyền rủa khi vừa lôi chìa khóa ra khỏi túi quần jean vừa đỡ cô ấy cùng một lúc. May mắn thay, tôi kiếm cách đặt cô vào chỗ ngồi rồi gài dây an toàn lại.

“Ana,” tôi lắc vài cái, cô đang yên lặng một cách đáng sợ, “Ana”

Cô lầm bầm điều gì đó rời rạc, và tôi biết cô vẫn còn tỉnh. Tôi nên đưa cô về nhà, nhưng từ đây đến Vancouver và tôi không chắc cô ấy có trở bệnh nữa không. Tôi không thích ý tưởng chiếc Audi của tôi chất đầy dịch nôn. Mùi hôi bốc ra từ quần áo của cô cũng đủ gây chú ý rồi.

Tôi lái xe đến Heathman, tự nhủ rằng tôi làm điều này vì lợi ích của cô.

Ừ đúng rồi, tự nhủ với bản thân điều đó đi Grey.

Cô thiếp đi trong vòng tay tôi khi tôi đưa cả hai vào thang máy dưới tầng hầm đỗ xe. Tôi phải cởi quần jean và giày của cô ra thôi. Vết nôn bốc mùi khắp không gian. Tôi cũng muốn tắm cho cô, nhưng làm thế là vượt quá giới hạn.

Và thay quần cho cô ấy thì không ư?

Tôi nhanh tay cởi giày và tất của cô rồi bỏ chúng vào cái túi bằng nhựa mà khách sạn cung cấp. Tôi kéo khóa quần jean cho Ana và cởi nó ra, kiểm tra túi trước khi bỏ vào túi nhựa. Cô ngã xuống giường, nằm ngửa ra như một con sứa biển, tay chân nhợt nhạt, và trong giây lát, tôi hình dung đôi chân ấy quấn quanh thắt lưng tôi, cổ tay cô vòng qua cổ tôi như hình cây thập giá. Có một vết bầm mờ mờ trên đầu gối cô và tôi thắc mắc liệu nó có phải là lần cô té ngã ở văn phòng của tôi không.

Cô đã được đánh dấu vào lúc đó … cũng như tôi.

Tôi đỡ cô ngồi dậy và cô mở mắt ra.

“Xin chào Ana,” tôi thì thầm, nhẹ nhàng lột áo khoác của cô ra mà không cần lấy sự hợp tác từ phía kia.

“Grey. Môi” cô lầm bầm.

“Được rồi, em yêu” tôi trấn tỉnh cô lại, đặt cô ngã xuống giường. Cô nhắm mắt lại một lần nữa rồi lăn về phần giường của mình, nhưng lần này lại như một quả bóng tròn, nhỏ bé và mong manh. Tôi đắp chăn cho cô ấy rồi hôn nhẹ lên tóc cô. Giờ đây khi đống đồ bẩn thỉu đã được dẹp đi, mùi hương thường lệ của cô trở lại. Mùi táo, mùa thu, trong lành, ngon miệng …

“Ngủ ngon”, tôi nói khẽ, rồi bước về phía phòng khách để hoàn thành danh sách giặt ủi. Làm xong, tôi đặt túi quần áo trước cửa phòng để chờ được lấy đi.

Trước khi kiểm tra email, tôi nhắn tin cho Welch, hỏi xem José Rodriguez có tiền sử gì không. Tôi tò mò không biết hắn có hay lợi dụng phụ nữ say xỉn thế này không. Rồi tôi sử lý vấn đề quần áo của cô Steele: tôi gửi email cho Taylor.

Từ: Christian Grey

Tiêu đề: Anastasia Steele

Ngày: 20 tháng 5, 2011. 23 giờ 46

Tới: J B Taylor

Chào buổi sáng,

Ông có thể kiếm những vật dụng sau đây cho cô Steele và giao chúng đến địa chỉ thường trực của tôi trước 10 giờ được không?

Quần jean denim xanh, size 4

Áo kiểu, xanh, đẹp, size 4

Giày Converse: đen, size 7

Tất: size 7

Đồ lót: Áo ngực khoảng 34C, quần lót

Cảm ơn.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Gửi xong, tôi nhắn tin cho Elliot.

‘Ana đang ở với em. Nếu Kate có ở đó, hãy báo giùm em.’

Anh ấy nhắn lại.

‘Anh sẽ báo cô ấy. Hy vọng em được lên giường tối nay. Em rất rất rất cần đấy ;)’

Tin nhắn của anh ấy làm tôi khịt mũi.

Em rất cần, Elliot, rất cần.

Tôi mở email và bắt đầu đọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi