Vì thế, cô ta và anh trai đã nghĩ đến chuyện ôm chặt lấy cái cây lớn Mộ Dung Lãnh Hàng này, cho dù không thể trở thành vợ chính thức nhưng với tài lực của nhà họ Mộ Dung thì tùy tiện ra tay cũng đủ cho bọn họ ăn mấy đời.
Bởi vậy cô ta căn bản là căn bản là chưa từng thấy rõ ràng dấu hiệu trên chân của Lục Khải Dã, lại càng không biết dấu hiệu trên chân của Mạc Vũ Lý và Lục Khải Dã lại giống nhau như đúc.
Hiện tại chuyện này đột nhiên xảy ra trước mắt Mạc Tình, cô ta liền hoảng loạn.
Mấy năm nay chuyện làm ăn và biệt thự của cô ta ở Châu Âu đều là dựa vào sự che chở của nhà họ Mộ Dung mới có được.
Nếu Mộ Dung Lãnh Hàng biết đến chuyện này, đừng nói là bước vào nhà họ Mộ Dung, cô ta và anh trai phỏng chừng sẽ biến thành hai bàn tay trắng chỉ trong một đêm.
Bởi vậy, cô ta vội chạy đến lôi kéo Lục Khải Dã đi ra phía bên ngoài.
“Đi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói”
Chuyện này tuyệt đối không thể để cho con nhà quê Mạc Hân Hy kia biết.
Nếu không thì cô ta sẽ thật sự xong đời.
Mạc Chí Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, lại nhìn nhìn phòng bệnh nửa khép hờ rồi yêu cầu vệ sĩ bên cạnh: “Canh giữ tại chỗ này, xem chừng Vũ Lý, nếu thằng bé có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho các anh đâu.”
Cuối cùng hắn lại trừng mắt nhìn trừng mắt nhìn Mạc Hân Hy một cái mới xoay người bước nhanh đuổi theo.
Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, không cần hỏi cũng đoán được chút lòng cẩn thận dè chừng của anh em Mạc Tình.
Bởi vậy hai người liền lắc lắc đầu, không muốn để ý tới bọn họ.
Vợ chồng bọn họ đứng ở cửa nhìn thoáng qua, đứa trẻ vậy mà vẫn còn trong giấc ngủ say.
“Tên nhóc này, không ngờ lại ngủ say giống như một con heo vậy”
Trong giọng nói của Lục Khải Vũ tràn đầy cưng chiều.
Nhưng ngay lúc hai người chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh đi vào ở cùng con thì lại lại đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa phòng cấp cứu có Đại Bảo Lục Minh Húc và Tam Bảo Lục Vũ Tuấn cùng với một giáo viên của trường học chạy theo một cái xe đẩy của bệnh viện mà tiến vào.
Trong lòng Lục Khải Vũ liền căng thẳng, vội cùng Mạc Hân Hy chạy nhanh đến.
“Đại Bảo à, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ngũ Bảo Lục Tấn Khang trên xe đẩy cấp cứu, Lục Khải Vũ chỉ cảm thấy chính mình không thể hít thở nổi.
Chẳng phải buổi sáng lúc đến trường Ngũ Bảo vẫn hoàn hảo tốt đẹp sao?
Chẳng lẽ là thuốc giải mà Vũ Tuấn nghiên cứu ra đã mất đi hiệu lực rồi sao?
Lục Khải Vũ khẩn trương đứng ở nơi đó mà không thể cất bước nổi.
Mạc Hân Hy bổ nhào vào trên người Lục Tấn Khang, nhìn đến con mình nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy yếu, không có một chút sức sống.
Trong lòng cô nhất thời hỗn loạn: “Đây, đây là làm sao vậy?”
Đại Bảo từng nói qua bởi vì Ngũ Bảo bị Long Minh Huệ bắt cóc nên có chút bệnh kén ăn.
Nhưng mấy ngày nay cô quan sát thì thấy thật ra Ngũ Bảo vẫn ăn lượng cơm bình thường, cảm xúc cũng rất ổn định mà!
Tại sao hiện tại trông lại nghiêm trọng như thế.
Y tá ở bên cạnh hỏi cô: “Cô là người nhà bệnh nhân à?”
“Tôi là mẹ thằng bé, con tôi bị sao vậy?” Mạc Hân Hy khẩn trương mà nắm lấy bàn tay của y tá, cả giọng nói cũng đang phát run lên..