9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Khó khăn lắm cô mới tìm được toàn bộ mấy đứa nhỏ, người một nhà còn chưa kịp vui vẻ đoàn tụ cùng ăn một bữa cơm mà!
Ngũ Bảo ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được!
“Chuyện này vẫn còn chưa rõ ràng, cần bác sĩ tự mình kiểm tra thêm một bước nữa mới được.

Xin cô tránh đường một chút.” Nói xong, y tá liền đẩy cô ra rồi vội vàng đẩy mạnh Lục Tấn Khang vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài phòng cấp cứu, lúc này Lục Khải Vũ mới lấy lại tinh thần, chạy đến ôm Mạc Hân Hy đang gần như không thể đứng vững.

“Vợ à, không có việc gì đâu, có thể Ngũ Bảo chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng mà thôi.” Anh cố nén đau lòng mà an ủi cô.

Mạc Hân Hy hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc cho tốt rồi nhìn về phía mấy người Lục Minh Húc: “Đại Bảo, rốt cuộc em trai đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng vậy, cô là một người mẹ, là cột trụ tinh thân của bọn nhỏ, bởi vậy cô không thể hoảng loạn, cô phải bình tĩnh.

Lục Minh Húc nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ rồi gục đầu xuống: “Con, con cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lúc đang trong giờ học, tụi con đang chạy nhảy chơi đùa trong sân thể dục thì em trai lại đột nhiên té xiu”

Nghe xong lời của Lục Minh Húc, Mạc Hân Hy liền giữ chặt lấy ngực mình, trong lòng vô cùng hối hận, hôm đó phát hiện sắc mặt Tấn Khang không ổn thì cô nên buộc con trai đến bệnh viện kiểm tra thì có lẽ hôm nay thằng bé Tấn Khang sẽ không té xỉu.

“Mẹ ơi, con xin lỗi, đều là con không Vũ Tuấn tràn đầy tự trách cùng áy náy.

Xét theo tình huống hôm nay thì nhất định là thuốc giải mà cậu nghiên cứu ra đã mất đi hiệu lực.

Bởi vậy em trai mới có thể té xỉu.

Lục Khải Vũ sợ Vũ Tuấn nói ra sự thật, liền vội vàng đánh gãy lời cậu: “Vũ Tuấn, chuyện này sao có thể trách con được! Hết thảy đều là do bố mẹ sơ suất lơ là”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sau khi nói xong, anh nhìn về phía phòng bệnh mà Mạc Vũ Lý đang truyền dịch ở đẳng xa: “Vợ à, Nhị Bảo vẫn còn đang truyền dịch mà, hiện tại không chừng đá sắp tỉnh lại rồi, trước tiên em hãy đi nhìn xem Nhị Bảo đi! Anh sẽ chờ ở chỗ này.”
“Nhị Bảo? Bố ơi, bố nói vậy nghĩa là sao?” Lục Minh Húc cùng Lục Vũ Tuấn đều có chút giật mình.

Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua Mạc Hân Hy, sau đó giơ tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Lục Minh Húc: “Đại Bảo, Mạc Vũ Lý không phải là con của chú hai con, mà là em ruột của con.

Chính là người thứ hai trong chín bào thai”

“Gì cơ? Chuyện này là sự thật ạ? Mạc Vũ Lý là em trai của con?” Lục Minh Húc khiếp sợ mà há to miệng.

Chăng phải đã nói cậu bé là con của chú hai sao? Sao giờ lại biến thành em trai ruột của mình rồi?
Nếu đây là sự thật.

Vậy anh là một người anh trai đã làm cho em trai của mình khó xử sao, cứ cười nhạo em ấy, đặt cho em ấy một biệt danh, còn liên hợp với anh em thường xuyên đánh em ấy.

Vốn biết rõ em ấy là em của mình, trong lòng anh cũng có chút xấu hổ, dĩ nhiên bây giờ anh chính là anh trai cùng cha khác mẹ, vậy với tư cách là một người anh trai anh phải đối mặt với em ấy như thế nào đây?
Chuyện này đúng là có chút khó khăn!
Lục Vũ Tuấn cũng rất bất ngờ: “Bố, bố nói Mạc Vũ Lý chính là Nhị Bảo? Mọi người làm sao biết được?”
Mạc Hân Hy nhìn qua cửa phòng cấp cứu, đi qua ôm hai đứa con trai: “Chúng ta vừa mới biết, khi còn bé nó chịu khổ rất nhiều, nên trên người có sẹo,còn bị chó cắn.

Chúng ta nhìn qua vết sẹo mới nhận ra nó”
Lúc nói những lời này, nước mắt của cô lại chảy ra.

Lục Khải Vũ nhìn con trai cả: “Đại Bảo, đưa mẹ đi xem Nhị Bảo tỉnh chưa.

Bố với Vũ Tuấn ở đây là được rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi