Vợ của Mã Ninh – cái người phụ nữ mặc áo khoác chồn này, tựa hồ là triệt để hết hi vọng với anh ta, sau khi nói xong, lại đến gần anh ta, cười lạnh hai tiếng: “Mã Ninh, chúc mừng anh bợ đỡ được nhà họ Mộ Dung, giữa chúng ta dừng ở đây.
Ly hôn!”
Tuy nhà của cô Vương, vợ của Mã Ninh không phải gia đình quá giàu có gì, thế nhưng mà gần như đàn ông trong gia đình cô ta đều là sĩ quan trong bộ đội.
Trước khi bố của cô Vương về hưu cũng từng giữ chức vụ quan trọng ở Hà Thành.
Nhà họ Mã là người đứng đầu Tam Phòng, rất nhiều chuyện phải dựa vào quan hệ với nhà họ Vương.
Lúc trước sở dĩ chú ba chuyển nhượng cổ phần lại cho anh ta, cũng là bởi vì anh ta đánh bạc thiếu nợ, vợ của anh ta muốn ly hôn, vì để giữ cô Vương này lại, chú ba của anh ta rơi vào đường cùng, mới chuyển nhượng cổ phần.
Lúc này, Mã Ninh vừa nghe thấy vợ anh ta muốn ly hôn, tranh thủ thời gian bò qua ôm lấy mắt cá chân của cô ta: “Vợ à, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh lần này đi.
Đều là do người phụ nữ kia dụ dỗ anh, là cô ta câu dẫn anh trước.”
Thạch Thiên Bằng ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt anh ta, ý định giết người hiện lên: “Thế có cần sắp xếp cấp dưới..” Anh ta làm hành động nhổ cỏ tận gốc.
Mộ Dung Lãnh Nhu trợn mắt: “Không có sự cho phép của tôi, tạm thời anh không được động vào bất kỳ ai trong nhà họ Lục”
“Anh cần phải biết rằng, trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta chính là để xưởng thuốc được thuận lợi khai trương, làm ra thành tích tốt, lấy được sự ghi nhận của ông nội tôi”
“Chuyện bãi công ở công trường bên kia thế nào rồi? Cậu đã liên hệ với Nguyễn Hồng Nhung chưa?”
Ánh mắt Thạch Thiên Bằng rũ xuống, giấu đi tất cả biểu cảm, cung kính nói: “Đã liên hệ rồi.
Cuối tháng này tất cả công trình đều hoàn thành.
Những thiết bị Lư Bạch Khởi đặt mua trước đó sẽ được giao đi đúng hạn.
Tất cả các thủ tục liên quan đang được Nguyễn Hồng Nhung tìm người xử lý”
Ngoài ra, cô ta còn đang tìm người nhờ quan hệ, chuẩn bị cứu Lư Bạch Khởi ra khỏi nhà tù.
“Lư Bạch Khởi không phải đã bị tuyên án tù rồi sao? Có áp lực và quan hệ của nhà họ Lục ở đó, sao cô ta có thể cứu Lư Bạch Khởi ra ngoài được chứ?” Mộ Dung Lãnh Nhu không khỏi có chút kinh ngạc.
Nếu như Nguyễn Hồng Nhung có thể cứu Lư Bạch Khởi ra ngoài, có thể thấy rằng cô ta có chút thủ đoạn.
“Nghe nói mấy hôm trước Lư Bạch Khởi có bị ngất.
Theo tin là do bệnh tim phát tác, suýt chút nữa là chết rồi”
Thạch Thiên Bằng giải thích.
sau đó giúp Mộ Dung Lãnh Nhu mở cửa ô tô.
“Hơn ba mươi mấy tuổi đã mắc bệnh tim?” Mộ Dung Lãnh Nhu nhăn mày, vừa bước vào xe, có chút không tin tưởng.
Thạch Thiên Bằng ngồi vào ghế lái, bắt đầu lái xe: “Tôi đã tìm người dò hỏi, nghe nói anh ta bị tắc nghẽn động mạch chủ tim, bây giờ đang ở bệnh viện tim Vũ Thành tiến hành phẫu thuật”
“Nói như vậy chuyện này là thật rồi?”
“Hơn ba mươi tuổi đã mắc phải tắc nghẽn cơ tim suy ra thói quen ăn uống của Lư Bạch Khởi có vấn đề”.