9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Lục Khải Vũ, cậu..” Anh ấy vốn dĩ muốn nói với khả năng của mình, Thạch Thiên Bằng không thể kiềm chế anh ấy được, rõ ràng Lục Khải Vũ không cho anh đánh lại.

Thế nhưng lời vừa mới tới bên miệng, nhìn thấy Mộ Dung Lãnh Nhu, anh ấy đành nuốt hết tất cả xuống, cầm bút lên không tình nguyên ký tên.

Ký xong rồi, anh ấy lườm Lục Khải Vũ: “Sau này cậu đừng trách tôi, tôi chỉ ký theo sự dặn dò của cậu thôi”
“Yên tâm, tôi sẽ không trách cậu” Lục Khải Vũ mặc kệ anh ấy.

Nói hết câu, anh nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu: “Hợp đồng đã ký xong, tôi dẫn Phó Sâm đi, Hàn Tá giao lại cho cô.”
Dứt lời, anh đứng lên kéo Phó Sâm chuẩn bị rời đi.

Hàn Tá đang ở trước mặt, sao Phó Sâm có thể bỏ đi như vậy?
Anh trực tiếp hất tay Lục Khải Vũ ra: “Tôi không đi, tôi muốn điều tra rõ lý do cái chết của Lãnh Nguyệt.”
Nói đoạn, anh ấy xông tới trước mặt Hàn Tá nắm lấy cổ áo anh ta, nghiêm nghị chất vấn: “Có phải anh đã giết Lãnh Nguyệt không?”
Lục Khải Vũ nhanh chóng ra tay bổ một nhát vào sau gáy khiến anh ấy hôn mê bất tỉnh.


Nhìn Phó Sâm từ từ ngã xuống mặt đất, Mộ Dung Lãnh Nhu vô cùng kinh ngạc: “Anh, anh anh…”
Lục Khải Vũ vẫy tay với Long Uy, và Long Uy lập tức kêu người qua dìu Phó Sâm ra ngoài.

Anh nhìn sâu vào mắt cô ta, sau đó mới nói sâu xa: “Tối qua tôi đã nói chuyện với Hàn Tá, nếu như Phó Sâm biết nguyên nhân chị gái cô tự sát, tôi sợ anh ấy sẽ không chịu nổi.

Dù sao tập đoàn Phó thị vẫn cần anh ấy chèo chống”
Nghe xong lời anh nói, sắc mặt của Mộ Dung Lãnh Nhu thay đổi: “Anh và Hàn Tá nói chuyện? Anh ta đã nói cái gì?”
Lục Khải Vũ bắt gặp sự căng thẳng của cô ta, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời: “Anh ta không chịu nói thêm, chỉ nói chị cô mang thai con của anh ta.

Hôm đó, anh ta đến nhà họ Mộ chẳng qua là muốn gặp chị cô lần cuối mà thôi! Còn lại thì tôi không biết”
“Hóa ra là vậy, chuyện này thật sự làm người ta bất ngờ!” Mộ Dung Lãnh Nhu giả bộ tỏ ra kinh ngạc, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước, trong nhà chúng tôi còn chín đứa con, ở công ty còn nhiều chuyện phải giải quyết!”
Sau khi nói xong, Lục Khải Vũ liếc nhìn Hàn Tá, âm thầm gật đầu với anh ta, cuối cùng mới rời khỏi.


Sau khi xác định rằng họ đã đi xa, Thạch Thiên Bằng huýt sáo một tiếng với bên ngoài.

Ngay sau đó, vài người có thân hình cao lớn giống như vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào.

Trong tay họ cầm theo một cái bao bố.

“Xác nhận bên ngoài không còn người chứ?” Mộ Dung Lãnh Nhu cẩn thận hỏi lần nữa.

Thạch Thiên Bằng gật nhẹ đầu: “Tôi nhìn thấy Lục Khải Vũ và Long Uy dìu Phó Sâm rời đi, các anh em vừa kiểm tra một lần nữa, không có ai khác”
“Được, giải quyết gọn gàng một chút!” Trên mặt Mộ Dung Lãnh Nhu rất lãnh đạm, lộ ra ý muốn giết người.

Sắc mặt Hàn Tá nhất thời xám như tro tàn: “Mộ Dung Lãnh Nhu, cô, cô muốn giết tôi bịt đầu mối hả? Chỗ này là Hà Thành, cô có coi luật pháp ra gì không?”
Mộ Dung Lãnh Nhu bước tới gần, liếc mắt nhìn anh ta: “Ai nói là tôi muốn giết anh, rõ ràng anh bất cẩn nên bị chết cháy trong vụ tai nạn xe cộ cơ mà”
“Cô, cô… Không ngờ trên thế giới này thực sự có loại đàn bà lòng dạ độc ác như cô.

Ba năm trước trong sách sạn, chính cô là người cố tình bỏ thuốc chị mình đúng không? Sau đó, cô điều tra ra tôi yêu thâm cô ấy bèn cố ý dẫn tôi tới đó.

Cô cố tình muốn hủy hoại chị mình đúng không?” Lúc này, Hàn Tá bất chấp tất cả, anh ta nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu chằm chằm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi