9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Nhưng trong thâm tâm con bé biết rất rõ rằng nếu không phải vì bị các anh em kéo lại, Lục Tấn Khang thực sự muốn giết mình.

Quá đáng sợ rồi! Những chàng trai họ Lục, bình thường nhìn ai cũng tuấn tú, chững chạc, nho nhã lễ phép, sao lại có thể tàn nhãn như một con quỷ dữ vậy.

“Nói đi, anh Hổ đang ở đâu?”Lục Tấn Khang nhấc chân đá con bé một lần nữa.

Tôn Mỹ Dao mười hai tuổi trong lòng tràn đầy sợ hãi, con bé mới mười hai tuổi, eon bé còn muốn sống những tháng ngày rất dài, con bé không muốn chết.

Vì vậy, con bé dùng hết sức lực, lắc đầu, khó khăn nói: “Không, tôi không biết.

Đều là chú tôi làm, tôi, tôi, chỉ có trách nhiệm lừa Bảo Châu”
Nói xong, con bé nghiêng đầu ngất đi.

Chú của con bé, Mã Bảo Thiên.

Hay, hay lắm!
Lục Tấn Khang quay lại, trực tiếp giật lấy điện thoại của Tôn Mỹ Dao từ chỗ Lục Minh Húc.


Tất nhiên, điện thoại di động của Tôn Mỹ Dao có zalo của Mã Bảo Thiên.

Cậu bắt chước giọng điệu của Tôn Mỹ Dao và gửi tin nhắn cho Mã Bảo Thiên: “Chú ơi, đến khách sạn nghỉ dưỡng nhà họ Lục đi.

Hôm đó, một nam phục vụ ở quán karaoke Vua Ca Hát đã nhìn thấy chúng ta nhốt Bảo Châu vào phòng.

Anh ta đe dọa cháu, nói rằng anh ta sẽ tới đồn cảnh sách để báo án làm chứng! Cháu đang giữ chân anh ta, chú mau tới đi!”
Sau khi gửi xong, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Minh Húc: “Anh cả, để anh Tứ ở đây trông trừng Tôn Mỹ Dao.

Chúng ta đi mai phục ở cửa khách sạn, đợi đến khi Mã Bảo Thiên tới, cùng tóm lấy hắn”
Lục Minh Húc nhìn em trai mình lúc này mắt vẫn còn đỏ hoe, là anh cả, cậu còn có thể nói gì nữa: “Được rồi, nhưng em nhất định phải hứa với anh cả, bất kể là lúc nào, em cũng phải bình tĩnh!”
“Anh cả, anh yên tâm, Lục Tấn Khang em nói lời giữ lời”Lục Tấn Khang nghiêm túc gật đầu.

“Được rồi, đi thôi.

Tứ Bảo, cơ thể em không khỏe, không nên vận động quá mạnh.


Ở đây trông trừng Tôn Mỹ Dao cho tốt”
Vì vậy mấy anh em mang theo điện thoại di động của Tôn Mỹ Dao đến đại sảnh tâng một, lặng lẽ trốn đi.

Lúc này thời gian đã gần mười một giờ tối.

Bọn họ vừa nấp chưa được bao lâu, liền nhìn thấy Mã Bảo Thiên lén lút đến trước cửa khách sạn của nhà họ Lục, nhìn xung quanh nhưng không thấy Tôn Mỹ Dao đâu.

Mã Bảo Thiên cúi đầu nhắn lại.

“Mỹ Dao, chú ở đây, cháu ở đâu?”
Lục Tán Khang nhanh chóng trả lời bằng điện thoại di động của Tôn Mỹ Dao: “Chúng cháu đang ở góc cầu thang trong đại sảnh khách sạn nhà họ Lục, chú đến đây, người đó đã nghỉ ngờ rồi, chuẩn bị rời đi, cháu đang giữ chân anh ta!”
Một phút sau khi tin nhắn được gửi đi, họ nhìn thấy Mã Bảo Thiên lao vào khách sạn và chạy thẳng về phía cầu thang bên này.

Năm thiếu niên trong lúc anh ta không hề chuẩn bị trước đã luyện võ từ nhỏ lao tới, Lục Minh Húc đánh một đòn, Mã Bảo Thiên trực tiếp ngất đi.

Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách trói Mã Bảo Thiên lại, như kéo một con chó chết, lôi anh ta xuống tầng hầm.

Lục Vũ Lý vừa đi vừa khinh thường lầm bầm: “Thiên mới chẳng Bảo cái gì chứ, đúng là quá tệ! Mới như thế mà đã ngất đi rồi.

Để năm người chúng ta đều ra tay thật là lãng phí, sớm biết thế này, anh cả một mình đi là được”
Ở dưới tầng hầm, lúc này Tôn Mỹ Dao đã từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy người chú đang bị trói chặt ở một bên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi