9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Trong lòng con bé càng thêm sợ hãi, đến thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.

Tuy nhiên, những cử động nhỏ này của con bé đều không thoát khỏi tầm mắt của Lục Tấn Khang, cậu chỉ hờ hững liếc nhìn con bé một cái rồi không lên tiếng.

Trong mắt Lục Tấn Khang, lúc này Tôn Mỹ Dao đã là một cái xác vô dụng.

“Lục Bảo, đi lấy ít nước dội cho hắn tỉnh đậy!”Lục Tấn Khang nhìn về phía Lục Bảo, giọng nói lạnh như băng.

Lục Vũ Bách nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, rất nhanh đã lấy được một chậu nước.

Sau khi dội một chậu nước xuống, Mã Bảo Thiên đột nhiên tỉnh lại.

Chỉ là vừa mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh xung quanh mình, cả người đều hoảng hốt: “Các người, các người tại sao lại bắt cóc tôi?”
Anh ta ngẩng đầu, nhìn sáu thiếu niên trước mặt qua ánh đèn không mấy sáng sủa, nhanh chóng nhận ra thân phận của họ.

“Các cậu là mấy đứa con nhà họ Lục sao? Tôi nói cho các cậu biết, chuyện của Bảo Châu không liên quan gì đến tôi.


Cho dù bố các cậu giàu có quyền lực đi nữa, nếu như các cậu lạm dụng cực hình, cũng là phạm pháp đấy, mau thả tôi ra!”
Anh ta dù sao cũng là người lớn, hơn nữa còn cả ngày không học vấn không nghề nghiệp chật vật kiếm sống.

Vì vậy, đối với mấy cậu thanh niên nhà họ Lục này, anh ta căn bản không có một chút sợ hãi nào.

Người ta có, đặc biệt là những doanh nghiệp nổi tiếng của Hà thành như tập đoàn nhà họ Lục sợ nhất là những tin tức tiêu cực, bọn họ này, bắt anh ta, nhiều nhất cũng chỉ là hù dọa anh ta mà thôi, căn bản không dám làm gì anh ta cả.

Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ là ngay khi vừa cất giọng, một cái tát của Lục Tấn Khang đã trực tiếp tát vào mặt anh ta, trong đầu lập tức nổ đom đóm.

“Cậu, cậu dám đánh tôi, cậu có biết tôi là ai không? Tôi là…“lời nói của anh ta vẫn chưa dứt, con dao găm trên tay của Lục Tấn Khang đã đâm xương đòn của anh ta Mã Bảo Thiên hét lên, nhìn chằm chằm Lục Vũ Lý hoài nghỉ: “Cậu, cậu, cậu “.

Anh ta không thể nói phần còn lại.

Bởi vì thiếu niên mười lăm tuổi trước mặt, mắt đen như mực, trong mắt ngoài giận dữ cùng hận ý, còn đều là sát ý dày đặc.


“Nói, anh Hổ và Bảo Châu ở đâu?”Lục Tấn Khang cầm con dao găm trong tay, giọng nói nặng nề.

“Tôi…”
Mã Bảo Thiên vừa muốn ngụy biện, liền cảm thấy dao găm nơi xương đòn bị dùng lực rút ra, máu theo con dao chảy ra.

“Mã Bảo Thiên, tốt hơn hết anh nên suy nghĩ rõ ràng trước khi nói, sống chết đều nằm ở một ý niệm của anh”
Nói xong, Lục Tấn Khang dí con dao găm vào cổ áo anh ta, áp vào cổ anh ta rồi lau vết máu lên trên đó.

Mã Bảo Thiên cảm nhận rõ ràng cậu bé mười lăm tuổi trước mặt muốn giết mình.

Anh ta không dám giở trò nữa, run giọng nói: “Anh, anh Hổ đó ở thị trấn Tân Dương có rất nhiều mối làm ăn, cụ thể hiện tại đang ở đâu tôi cũng không quá rõ.

Sau hôm đó, chúng tôi cũng không liên lạc nữa”
Lục Tấn Khang nhìn anh ta nhướng mày: “Vậy sao?”
Mã Bảo Thiên rùng mình sợ hãi: “Đúng, đúng.

Tôi thực sự không nói dối cậu.

Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là tôi nói dối Bảo Châu, để hắn chơi một đêm, sau đó vào sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại thân không biết quỷ không hay đưa con bé về.

Đối với người nông dân, con gái nhỏ chính là gặp phải loại chuyện đó cũng sẽ không nói ra ngoài, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi