Lục Khải Dã nhớ tới lần trước anh bị giáo viên của Bảo Anh gọi đến văn phòng để báo cáo tình hình học tập của cô bé, nhất thời bị đả kích một trận.
Anh là Lục Khải Dã, dù gì cũng là tổng giám đốc của công ty truyền thông Nguyệt Tú Media, và anh ta trong hai năm qua đã giành được rất nhiều ngôi sao nổi tiếng.
Vậy mà khi đến gặp giáo viên của Bảo Anh, lại bị răn dạy như một đứa nhóc phạm sai lầm!
Lưu Cửu Nhạ vô cùng ngượng ngùng mà nhìn thoáng qua điện thoại của chị dâu, sau đó ¡ kéo kéo Lục Khải Dã: “Được rồi, Khải Dã, anh bớt nói vài lời đi! Đại Bảo với bọn nhỏ cũng không phải là cố ý!”
Lục Bảo Anh đột ngột đứng dậy và chỉ tay về phía bố mình: “Bố, bài tập hè là do con năn nỉ các anh làm giúp con.
Con biết rõ giáo viên của của con đã tìm bố.
Nếu bố cảm thấy rất xấu hổ và rất tức giận thì cứ xả cơn tức giận lên một mình con thôi, không được la rầy các anh”
Bộ dạng nho nhỏ nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên cường chính trực đang tự mình giằng co với bố mình làm cho tất cả mọi người trong phòng khách nở nụ cười vui vẻ.
Lục Vũ Lý giơ ngón tay cái cho Bảo Anh: “Lục Bảo Anh, bộ dạng tuyệt lắm, giỏi quá!”
Lục Khải Dã còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bà Lục đã tám mươi tuổi đột nhiên chống gậy đứng lên: “Tam Bảo như thế nào mà bây giờ vẫn chưa về? Mấy giờ rồi!”
Lời nói của bà trong nháy mắt nhắc nhở mọi người.
Lục Minh Húc nhìn thời gian một chút, đã gần sáu giờ chiều, bất giác nhíu mày: “Theo lý thuyết mà nói thì thời gian tan học ở Trường trung học Nham Hoa cũng bằng thời gian tan học của bọn con, khoảng cách cũng không xa lắm.
Lúc này hẳn là nên đã về tới nhà rồi!”
Lục Vũ Lý cắn một miếng trái cây, tò mò hỏi: “Khai giảng đã được một tuần rồi, con vẫn luôn có một vấn đề không nghĩ ra được.
Mọi người nói thử xem, tại sao Tam Bảo lại muốn chuyển đến Trường trung học Nham Hoa học chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, trước đó anh ấy không hề có chút động tĩnh nào? Chúng ta cho đến khai giảng mới được biết.
Bố mẹ, mọi người có biết tại sao không? Còn có mọi người vì sao lại bằng lòng để cho anh ấy chuyển trường chứ?”
Lục Vũ Tháp cũng cảm thấy khó tin.
Lục Tấn Khang không biết nghĩ đến điều gì liền cười khẽ một tiếng: “Con nghe nói cách đây hai ngày, Tam Bảo đã gọi điện cho người quản lý của tập đoàn Long Thành và nhờ anh †a cử ba người dọn dẹp đến Trường trung học Nham Hoa để giúp một cô gái tên là Tô Thu Nga dọn dẹp.
Mọi người nói xem chuyện này có phải là rất kỳ lạ hay không!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng khách nhà họ Lục đều nhìn về phía Mạc Hân Hy.
“Thật sự là có chuyện này sao?”
Mẹ Lục là người đầu tiên hỏi “Tam Bảo sẽ không phải là thích cái gì Tô kia chứ, cô gái họ Tô đúng không? Cho nên mới cố ý muốn chuyển đến một trường khác?”
Lục Khải Dã kêu lên.
Nếu đúng như vậy, thì cháu trai của anh ta thực sự sẽ vượt qua được người chú huy hoàng một thời này đó.
“Hân Hy, Khải Vũ, các con không nói chuyện với thăng bé trước khi chuyển TSo? Thẳng bé thật sự là vì một cô gái mà từ bỏ việc học ở Trường trung học Tuyên Ưng và chuyển đến Trường trung học Nham Hoa ư?”
Bố Lục lúc này vô cùng hối hận vì lúc trước đã bị lừa đến Trường trung học Tuyên Ưng ký tên đồng ý chuyển trường cho thằng bé.
Cứ tưởng rằng Vũ Tuấn là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện nhất, nhưng không ngờ rằng khi lớn lên thằng bé lại là người phải lo lắng nhất.
Chuyện Lục Vũ Tuấn đã nhờ nhân viên vệ sinh giúp Tô Thu Nga dọn dẹp vệ sinh.
Mạc Hân Hy quả thật biết rõ..