9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Vốn dĩ lúc đó cô cũng rất tò mò nên muốn phái người đến Trường trung học Nham Hoa tìm hiểu sự tình.

Nhưng ngay khi cầm điện thoại lên thì cô lại bỏ xuống.

Mười tám tuổi, cái tuổi đẹp như hoa, yêu đương, thâm mến cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Theo sự hiểu biết của cô về Vũ Tuấn, cậu là một đứa trẻ rất cẩn trọng, cho dù thực sự là vì một cô gái mà chuyển tới Trường trung học.

Nham Hoa thì cậu cũng sẽ không làm chậm trễ việc học của mình.

Tình cảm ở thời kỳ trung học vốn rất đơn thuần và đẹp đẽ, chỉ cần bọn chúng cư xử đúng mực, duy trì lý trí thì cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào đời sống tình cảm của con trai.

Cô đã thảo luận qua điều này với Lục Khải Vũ.

Tam Bảo cũng rất nhạy cảm từ khi còn là một đứa trẻ, cho dù cậu bé có thực sự thích một bạn nữ nào đó ở Trường trung học Nham Hoa.

Thì bọn họ cũng định tạm thời giả vờ như không biết, và quan sát một thời gian rồi mới nói sau.


Một đứa trẻ mười tám tuổi đều có lòng tự trọng rất mạnh mẽ.

Lục Khải Vũ nhanh chóng giải thích với bố Lục: “Bố, bố nghĩ nhiều quá.

Cô gái tên Tô đó chắc chỉ là bạn học bình thường của thằng bé thôi.

Chúng ta còn chưa hiểu rõ sự tình nên đừng vội kết luận.

Thằng bé Tam Bảo này là đứa nhạy cảm nhất nên chúng ta cần phải nhìn nhận mọi việc theo hướng khách quan.

Sẽ thật tệ nếu làm cho thằng bé bị làm tổn thương lòng tự trọng.”
Vừa dứt lời, Lục Vũ Tuệ chỉ ra ngoài cửa sổ phòng khách và hét lên: “Mọi người mau nhìn này, anh ba đã về rồi.

Anh ấy đi cùng với Tương Trúc”
Mấy đứa nhỏ nhà họ Lục lao tới bên cửa sổ gần như cùng lúc.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lục Vũ Tuấn cùng Hàn Tương Trúc lần lượt bước vào.


Hàn Tương Trúc trong tay còn đang cầm một bình nước.

“Lục Vũ Tuấn, em lên lầu trước!”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Lục có một cái cầu thang riêng biệt, được người hầu dùng để dọn đồ và lên tầng trên cùng để phơi quần áo, Hàn Tương Trúc và mẹ ngày thường đều là đi bằng cầu thang bên ngoài này.

“Ừm, đi tàu điện ngầm mệt chết đi được.

Trở về tắm rửa một chút, ăn uống gì đó rồi nghỉ ngơi đi!”
Ánh mắt dịu dàng của anh rơi vào trên người Hàn Tương Trúc, có chút không muốn rời xa.

Dưới ánh hoàng hôn bên ngoài, hình ảnh hai người đứng gần nhau thật sự rất đẹp.

Là một người mẹ, Mạc Hân Hy trong lòng có chút sửng sốt, nhìn ánh mắt của Vũ Tuấn thì có lẽ thăng bé đã thích Tương Trúc rồi có phải không?
Nghĩ đến đây, bà nhìn Lưu Lệ đang bận rộn trong bếp, lại nhìn về bố mẹ chồng của mình cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Lục Khải Vũ.

Nhìn biểu tình của bọn họ, hình như họ không nghĩ nhiều đến vậy.

Dù sao thì Vũ Tuấn với Tương Trúc từ nhỏ tới lớn đều cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng giống như anh em ruột thịt Vậy.

Lục Khải Vũ thấy biểu tình trên mặt bà có chút kì lạ, đi đến bên cô, quan tâm hỏi: “Em làm sao đấy? Vợ ơi! Có chuyện gì sao?”
Mạc Hân Hy liền lắc đầu: “Không, không có gì!”
Có lẽ là bà quá nhạy cảm rồi, nghĩ nhiều quá thôi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi