Người thanh niên trẻ tuổi tên Đường Dũng kia mau chóng cúi thấp đầu xuống rồi lùi lại một bước.
Cậu nam sinh lại quay đầu nhìn về phía Vũ Tuệ: “Chỉ cần cậu nói cho tôi sự thật, lập tức tôi sẽ nói cho cậu biết tên của tôi”
Lục Vũ Tuệ có chút kinh ngạc nhìn về người phía sau của anh ta, không ngờ rằng người này không những đẹp trai, hơn nữa xuất thân cũng không tồi nhỉ!
Vì thế, cô ấy gật gật đầu thu lại ánh mắt có chút mê muội của mình, khẽ hắng giọng nói: “Đúng là tôi có hai người chị gái, chúng tôi đều là sinh ba cùng trứng, cho nên cũng rất giống nhau”
Cậu nam sinh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói tiếp: “Tôi biết là tôi nói thế này có chút mạo muội thất lễ nhưng có thể phiền cậu nói cho tôi biết, người chị gái nào của cô đang theo học âm nhạc hay không?”
Ánh mắt to tròn sáng ngời của Vũ Tuệ đột nhiên tràn đầy sự đề phòng nhìn anh ta: “Cậu hỏi cái này để làm gì? Vừa nãy hình như cậu chỉ nói, tôi chỉ cần nói tôi có chị em sinh sinh không thì cậu sẽ nói cho tôi biết tên của cậu, bây giờ tại sao cậu lại nghe ngóng đến chuyện của chị tôi làm gì?”
Cậu nam sinh thấy cô ấy không chịu nói, cũng không vội tức giận: “Thật xin lỗi, là tôi hỏi câu không nên hỏi rồi.
Thật xin lỗi cô.
Tôi tên là Mộ Dung Lăng Dạ.
Nhà tôi ở Hà Thành có một xưởng sản xuất dược phẩm, năm nay tôi học đại học năm nhất, trường học ở bên Châu Âu tuần sau mới bắt đầu khai giảng.
Tôi theo bố tới Hà Thành thị sát sản nghiệp của gia đình”
Sau khi nói xong cậu ta lại hơi ngừng một lát, thử thăm dò hỏi: “Không biết là em gái xinh đẹp này có tiện để lại tên họ của em được không?”
Vừa nghe thấy đối phương gọi mình là em gái xinh đẹp, trong lòng Vũ Tuệ cảm thấy vô cùng vui vẻ, nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời luôn: “Tôi tên là Lục Vũ Tuệ.
Bố tôi là…”
Cô gái ngốc đang chuẩn bị nói cho người ta nghe bố cô là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ thì bị hai người anh trai chạy đến tìm cô kéo cô ra đằng sau.
“Vũ Tuệ, người này là ai thế? là một người là mà sao em nói với cậu ta nhiều lời thế làm cái gì?”Lục Vũ Lý nhét túi bỏng ngô vào tay cô ấy, cậu thấy vô cùng không thoải mái đôi với cô em gái ngốc nghếch này của mình chẳng có chú tự giác đề phòng nào này.
Mộ Dung Lăng Dạ nhìn chằm chằm vào Lục Vũ Lý, nhìn cả nửa ngày, đột nhiên lại nở nụ cười nói: “Không ngờ rằng, hơn mười năm không gặp, Hồ Ly Huyền Sắc vẫn cứ chói mắt như vậy!
Đôi lông mày của Lục Vũ Lý khẽ nhướng lên: “Cậu là ai?
Trước đây chúng ta từng gặp nhau à?”
Mộ Dung Lăng Dạ cười cười nói: “Mạc Vũ Lý, súy chút nữa thì chúng ta thành anh em họ rồi, khi còn nhỏ ở nhà Mộ Dung dường như chúng ta cũng đã gặp nhau mấy lần rồi đi! Cậu đúng thật là quý nhân hay quên chuyện đấy nhỉ?”
Đôi mắt đào hoa của Lục Vũ Tuệ phát sáng nhìn sang anh †a, ngơ nửa ngày mới bừng tỉnh ra bởi lời anh ta nói: “Là cậu, Mộ Dung Lăng Dạ?”
“Không sai, cậu còn nhớ tôi cơ đấy!”Mộ Dung Lăng Dạ vươn tay ra thân thiện nói.
Khi còn nhỏ, hai người bọn họ gặp nhau mấy lần ở nhà Mộ Dung, tại một số bữa tiệc trong công việc kinh doanh của nhà Mộ Dung, cậu đã bị mẹ nuôi Mạc Tình mang theo để phô bày tài nghệ ra.
Muốn lấy được thiện cảm từ những bậc trưởng bối nhà họ Mộ Dung.
Có một lần, cậu cảm thấy rất phiền, không đồng ý đi lấy lòng đám người trưởng bối nhà họ Mộ Dung trước giờ không để cậu vào mắt kia nữa, cậu bị mẹ nuôi nhéo lỗ tai lôi ra đến chỗ ngoặt của cầu thang để cậu tự kiểm điểm.
Lúc đó, tâm trạng của cậu rất buồn bực uể oải, vẫn là cái người lớn hơn cậu một tuổi Mộ Dung Lăng Dạ vẫn bên cạnh an ủi cậu, kể cho cậu nghe chuyện cười rồi khuyên bảo cậu!.