Bà cụ Lục lườm anh một cái: “Cháu nghĩ bà cũng không có não giống như mẹ cháu à? Yên tâm, bà biết chừng mực, bà sẽ vờ như không biết gì cả”
“Nhưng mà, còn bố cháu, bà nhất định không được nói với ông ấy” Lục Khải Vũ vẫn còn có chút lo lắng.
Bà cụ Lục lại đẩy anh một cái, chừng mắt nhìn: “Cháu mau tới bệnh viên thăm Tô Cẩm đi Từ khi nào mà lại trở nên không dứt khoát như phụ nữ vậy hả? Tất cả đã có bà xử lý, đảm bảo sẽ.
không làm hỏng chuyện của các cháu!”
Lục Khải Vũ bất lực, đành lái xe tới bệnh Bà cụ Lục trở về, khi đi vào phòng liền thấy con trai mình đang cùng với các cháu gái xem tỉ vi ở phòng khách rất vui vẻ.
Bà cụ chỉ thở dài một cái, nghiêm khắc gọi “Lục Đình Khâm, con mau qua đây!”
Bố Lục nghe vậy liền lập tức chạy tới: “Mẹ, sao vậy? Có chuyện gì ạ?”
Bà cụ Lục kéo ông vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
“Con nói đi! Gan cũng lớn lảm, còn dám có quan hệ với Lý Thu Hà.
Nói mau! Tô Cấm rốt cuộc có phải là con gái của con không?” Bà cụ Lục trợn mắt nhìn con trai Bố Lục bị dọa một phen, vội vàng nịnh bợ bóp vai cho bà cụ Lục: “Mẹ à, mẹ đừng giận.
Con xin thề Tô Cẩm không phải là con gái của con.
Con đối xử tốt với hai mẹ con họ chỉ là do áy náy trong lòng mà thôi!”
Bà cụ Lục nhìn con trai, quả thực không thể tức giận nổi, bà thở dài một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống nói: “Bao năm nay mẹ biết con luôn thấy có lỗi với Lý Thu Hà.
Thực ra năm đó mẹ biết, nhà họ thách xính lễ hơn ba triệu đồng.
Con đã nhiều lần muốn nói với mẹ, nhưng mẹ luôn kiếm cớ đổi chủ đề khác”
“Đình Khâm à, con đừng trách mẹ nhãn tâm.
Người mẹ nào cũng đều ích kỉ, đều muốn con mình có một tiền đồ sáng lạn.
Số tiền đó là mẹ và ba con khó khăn lảm mới kiếm được, để dùng cho con ăn học sau này.
Mẹ và ba con đều không hy vọng con vì Lý Thu Hà đó mà từ bỏ cơ hội học đại học.
Nên khi đó mới cố ý ko để ý tới con, cố ý đổi chủ đề để con không có cơ hội xin tiền.
Bố Lục cúi đầu, trên mặt đầy sự ăn năn: “Mẹ đừng nói nữa, đều là chuyện đã qua rồi”
“Được, chuyện cũ không nhắc nữa.
Nói bây giờ đi, vợ con giận rồi, con tính sao?”
Bố Lục ngượng ngùng cúi đầu nói: “Tối nay về con sẽ giải thích rõ với cô ấy.
Cô ấy là người tốt, sẽ tha thứ cho con thôi”
Nhìn thái độ của con trai cũng xem như có chút thành ý, bà cụ Lục gật đầu “Vậy con đi sang nhà đối diện với mẹ một chuyến”
“Nhà đối diện? Làm gì vậy ạ?” Bố Lục không hiếu.
Bà cụ Lục nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ chiều: “Vừa nấy Tô Cẩm khóc chạy ra ngoài, hai đứa nhỏ nhà đó sợ là vẫn chưa ăn gì.
Chúng ta qua làm cho tụi nó chút đồ ăn”.
ngôn tình tổng tài
Lo răng con trai mình sẽ bị kích động khi nghe tin Tô Cẩm bị đụng xe, bà cụ Lục quyết định giấu bố Lục chuyện này.
“Chúng ta sao?” Bố Lục mơ hồ.
Mẹ mình từ khi nào lại trở nên yêu thích trẻ nhỏ như vậy?
Bà cụ Lục nhìn con trai khẳng định: “Mì sốt không phải là món sở trường của con sao? Qua bên đó nấu cho tụi nhỏ chút mì sốt đi!”
“Con á? Mẹ..” Bố Lục phản kháng.
“Con không làm không lẽ mẹ làm? Mẹ đã hơn bảy mươi tuổi rồi đó!”
Bà cụ Lục không cho phép ông từ chối, kéo ông sang gõ cửa nhà đối diện.
Quả nhiên, ba đứa nhỏ vẫn chưa ăn trưa.
Long Bách đói tới mức gọi điện liên hối cho Tô Cẩm, nhưng không liên lạc được.
Long Thiên đang cầm điện thoại cùng với Lư Tử Tín nghiên cứu xem nên gọi đồ ăn nhanh gì đế ăn.
“Các người là ai?” Long Bách ra mở cửa, vẻ mặt đề phòng Bà cụ Lục nhìn khuôn mặt mũm mĩm, giọng nói còn hơi sữa của cậu bé, trái tim như tan chảy.
“Cụ là cụ nội của Minh Húc, các cháu vẫn chưa ăn cơm phải không? Cụ nấu chút đồ ăn cho các cháu nhé?