Minh Húc thấy hai người họ ra ngoài liên đi theo sau, chen lên phía trước.
“Long Thiên, Long Bách, Tử Tín, ông nội tôi nấu mỳ sốt ngon lắm đó!”
Bố Lục xách túi đồ ăn trên tay, nhìn thoáng qua đã thấy Long Thiên từ trên bục đi xuống, ông kinh ngạc quay sang nhìn bà cụ Lục: “Mẹ, đây là…”
Bà cụ Lục gật đầu, trực tiếp đẩy ông vào trong bếp: “Đây là cháu nội của con đó, cậu hai và cậu ba của tập đoàn Long Uy.
Đình Khâm, lần này vào bếp nấu mì sốt đã có thêm động lực chưa?”
Bố Lục kinh ngạc vội vàng đóng cửa phòng bếp lại: “Mẹ, mẹ không lừa con chứ? Mấy nhóc này đều là cháu nội của con sao: Bà cụ Lục lườm ông ấy một cái: “Năm đó Hân Hy mang thai chín đứa, Long Bách và Long Thiên là hai trong số đó.
Nhưng bây giờ chúng và Khải Vũ có chút hiểu lầm, không muốn nhận chúng ta.
Chúng ta cứ giả vờ như không biết gì, dùng tình yêu thương và sự quan tâm làm chúng cảm động.
‘Sớm muộn chúng cũng sẽ trở về nhà họ Lục thôi”
“À, vâng, vâng.
Con đi nấu mỹ sốt cho tụi nhỏ ngay đây!” Vừa nghĩ tới cậu hai và cậu ba của tập đoàn Long Uy tự nhiên lại là cháu nội của mình, cả người bố Lục lập tức tràn đầy năng lượng Bố Lục vừa rửa rau vừa hỏi: “Vừa nãy con thấy vẫn còn một đứa nhỏ nữa ở phòng khách, đó chắc không phải cũng là cháu nội con chứ?”
Bà cụ Lục bĩu môi đánh ông ấy một cái: “Con nghĩ thì hay lắm.
Đứa nó đó mẹ đã nhìn kỹ rồi.
Đó là cháu nội của thiên tài y học nhà họ Lư.
Nghe nói không biết cậu của thẳng bé dùng thủ đoạn gì đẻ dành được quyền nuôi dưỡng.
Bây giờ cũng sống trong khu nhà này”
Vây sao? Tên Lư Văn Tài đó lại nố từ bỏ đứa cháu nội bảo bối thế này sao? Mẹ, mẹ đùa con phải không?” Bố Lục nghỉ hoặc.
Lư Văn Tài là bố của Lư Bạch Khởi, cũng là bạn học thời đại học của bố Lục.
Bà cụ Lục nhìn con trai một cách khinh bỉ: “Từ ngày con nghỉ hưu thì cả ngày đều làm cái gì vậy hả? Sao chuyện gì cũng không biết thế? Mẹ nghe.
nói, người con dâu sau của Văn Tài suýt nữa cướp mạng của đứa trẻ này.
Cậu thãng bé mới nhân cơ hội này để dành quyền nuôi dưỡng”
Bố Lục kinh ngạc: “Mẹ nói thật ạ? Vậy nhà họ Lư đúng là gia môn bất hạnh! Văn Tài chắc là đau đầu lắm!” Nói xong, ông ấy nghĩ đến con dâu mình là Mạc Hân Hy, đội nhiên cảm thấy con trai mình quả thực có mắt nhìn người Con dâu ông bản tính lương thiện, lại còn là nhà thiết kế có tiếng trong nước.
Vừa có tài, vừa biết sinh con, sinh cho nhà họ Lục một lần liền được chín đứa cháu.
Các cháu đều thông minh lanh lợi.
Minh Húc thì càng không phải nói, nhỏ tuổi như vậy đã là một cao thủ máy tính.
Long Thiên và Long Bách đều nổi tiếng trong giới kinh doanh Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng bố Lục vui như hoa nở.
Lúc này bà cụ Lục đã ra phòng khách với mấy đứa trẻ.
“Đói rồi phải không? Mỳ sốt sắp chín rồ là món sở trường của ông nội các con đi đặc biệt nhìn sang Long Bách và Long Thiên.
Long Bách lắc đầu, đến giờ vẫn không hiểu nổi sao người nhà của Minh Húc lại nhiệt tình như vậy? Đầu tiên là bà nội sang tặng khô bò.
Sau đó lại tới cụ nội và ông nội.
Mấy người họ thực sự rất rảnh rồi hay sao?
Long Thiên từ khi thấy bà cụ Lục xuất hiện thì không nói câu nào, sắc mặt lạnh lùng.
Lư Tử Tín ngẩng mặt lên, thắc mắc hỏi: “Cụ ơi, chị Tô Cẩm đi đâu rồi ạ? Sao tụi con không gọi điện được cho chị ấy?”
Bà cụ Lục nhìn vào mắt của Lư Tử Tín, trong lòng thầm giật mình, cháu nội nhà họ Lư sao lại nhìn giống Long Bách thế này? Không lẽ…
Có điều, rất nhanh bà cụ đã bác bỏ suy nghĩ này của mình.
Lư Tử Tín sinh ra ở nước ngoài, là con của Lư Bạch Khởi và vợ trước.
Dựa vào sự tinh tường của nhà Lư Văn Tài, nếu không phải cháu nhà họ thì đã sớm bị phát hiện rồi.
“Chị Tô Cẩm có chút việc cần giải quyết.
Hai ngày này các cháu tới nhà cụ ăn cơm có được không?”
Long Bách nghe vậy, nghĩ tới tay nghề của Mạc Hân Hy, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng lại bị anh trai trừng mắt cảnh cáo nên lại ngậm ngùi cúi găm đầu xuống “Không cần đâu ạ.
Chúng cháu có thể gọi đồ ăn nhanh, hoặc thuê một ngư: nấu ăn cho.
Cảm ơn ý tốt của cụ!” Long Thiên lạnh nhạt từ chối.