Giữa cô và anh ta, chỉ tiếp xúc với nhau trong sáu tháng khi cha mẹ ruột chưa đến tìm anh ta.
Khi đó cô đang học lớp 12, cũng là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời.
Sau khi bố nghe lời của mẹ kế thì luôn muốn cô nghỉ học, nói rằng con gái học đại học là lãng phí tiền bạc, không có tác dụng gì cả.
Không ai trong gia đình ủng hộ cô, kể từ khi học trung học, bố cô chưa bao giờ cho cô một đồng tiền sinh hoạt nào.
Thở dài một hơi, cô tranh thủ ngày nghỉ, chủ nhật đi đến những nơi lân cận giúp người dân hái dược liệu để kiếm tiền trang trải cuộc sống và học phí.
Khi đó, cô cũng đã nhận được sự giúp đỡ của một số học sinh tốt bụng.
Trong số đó, có Long Anh Vũ, người đàn anh, người cùng đường với cô ở làng bên.
Cô không có tiền để mua xe đạp, để tiết kiệm tiền vé, hàng tuần cô đều đi bộ về nhà.
Sau khi Long Anh Vũ biết về hoàn cảnh của cô, anh ta đã đề nghị chở cô đi bằng xe đạp, thỉnh thoảng còn mời cô uống nước ngọt và ăn vặt.
Sau đó, bố mẹ của Long Anh Vũ đến đón anh ta, anh ta rất dẫn vặt, rất đau khổ.
Để cảm ơn anh ta đã giúp đỡ mình, cô đã rất nỗ lực để khuyên bảo, khiến anh ta vui vẻ.
Trong lòng cô, mối quan hệ giữa hai người họ vẫn luôn là mối quan hệ bạn học trong sáng.
Bây giờ, sau bao nhiêu năm, đàn anh Long Anh Vũ ban đầu còn giúp đỡ cô, lại đột ngột nói yêu cô như vậy, điều này thật sự khiến Mạc Hân Hy cảm thấy khó tin.
Cô đẩy Lục Khải Vũ ra, ngờ vực nhìn Long Anh Vũ: “Anh nói yêu tôi? Vì vậy mới dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để cướp lấy đứa con trai thứ tư của tôi sao?”
Đôi mắt Long Anh Vũ cháy bỏng, chất chứa đầy tình cảm: “Hân Hy, em không cảm thấy sao? Anh đã yêu em từ hồi cấp 3.
Anh muốn đợi đến khi em được nhận vào đại học mới tìm cơ hội tỏ tình với em, nhưng không ngờ nhà anh lại xảy ra chuyện.”
Nói xong, giọng điệu của anh ta có chút mất mát, nhưng rất nhanh sau đó lại tràn đầy nhiệt huyết và tự tin: “Hân Hy, anh biết lúc đó trong lòng em chắc chắn cũng rất thích anh, không sao cả, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Bây giờ anh đã tìm được ông ngoại rồi.
Anh chính là cháu ngoại của nhà họ Mộ.
Chẳng phải em từng nói muốn đến Hokkaido ngắm bình minh, muốn đến Paris sao? Anh sẽ ở bên em, chúng ta sẽ thực hiện ước mơ của năm đó”
Mạc Hân Hy nhíu mày nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc.
Không chỉ Mạc Hân Hy cảm thấy anh ta là một kẻ ngốc, mà ngay cả Lưu Cảm Đông và Tô.
Cẩm cũng cho rằng não Long Anh Vũ có vấn đề.
Trước mặt người chồng mà đi công khai tỏ tình, đây không phải là đồ ngốc thì là cái gì?
“Anh, anh hiểu lầm rồi, tôi vẫn luôn coi anh là đồng hương, là bạn học.
Lúc đó quả thực anh rất xuất sắc, tôi cũng nhớ rõ sự giúp đỡ mà anh đã dành cho mình”
Nói đến đây, Mạc Hân Hy nhẹ nhàng tựa vào trong vòng tay của Lục Khải Vũ, nắm lấy bàn tay rộng rãi và ấm áp của anh.
“Cả đời này, Mạc Hân Hy tôi chỉ yêu một người duy nhất, đó chính là chồng tôi.
Còn nữa, con cái chính là giới hạn của tôi.”
“Em, em đang nói cái gì vậy? Em yêu Lục Khải Vũ sao?” nghe Mạc Hân Hy nói ra những lời như vậy, Long Anh Vũ cực kỳ ngạc nhiên, không muốn tin chuyện này là thật.
Mạc Hân Hy đầy trìu mến nhìn Lục Khải Vũ, giọng điệu kiên định: “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy.
Từ ngày đầu tiên vào đại học, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã yêu anh ấy mất rồi”
Nghe được lời tỏ tình chân thành của vợ, trong lòng Lục Khải Vũ cảm thấy ấm áp, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mạc Hân Hy: “Bà xã, anh cũng yêu em”
Nhìn thấy hai vợ chồng họ thể hiện tình cảm trước mặt mình như vậy, vẻ mặt của Long Anh Vũ xấu không thể tả, cả khuôn mặt trở nên xám xịt.
Sau khi hai vợ chồng nhìn nhau trìu mến, Mạc Hân Hy nhìn Long Anh Vũ: “Tuy anh đã từng giúp tôi, nhưng tôi cũng đã nói con cái là giới hạn của tôi.
Long Anh Vũ, nếu đã làm sai thì phải nhận sự trừng phạt thích đáng.
Chúng ta vẫn nên gặp nhau tại tòa thì hơn!”.