9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi nói xong, Mạc Hân Hy quay người chậm rãi đi đến bên giường, Lục Khải Vũ vội vàng đỡ cô năm xuống giường.

Nhìn thấy thái độ của vợ chồng bọn họ, Lưu Cảm Đông hơi kinh ngạc: “Chủ tịch Lục, ý của hai người là nhất định phải đem chuyện này ra toà sao?”
Lục Khải Vũ quay đầu liếc nhìn Mạc Hân Hy đã nhảm mắt, kiên quyết gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi không chấp nhận giải quyết ngoài tòa án”

Vũ lo lắng đến tìm họ như vậy, hẳn là muốn giữ lấy địa vị của mình trong nhà họ Mộ.

Nghe thấy bên kia không chịu hoà giải, Long Anh Vũ hơi kinh ngạc: “Anh, anh không cần Lý Mộc Tháp nữa?”
Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Tất nhiên tôi sẽ không từ bỏ con trai của mình, nhưng người như anh cũng phải bị pháp luật trừng trị!”
“Anh muốn tôi vào tù sao?” Long Anh Vũ căm hận nhìn Lục Khải Vũ.

“Anh nói xem?” Lục Khải Vũ lạnh lùng hỏi.

Long Anh Vũ đột nhiên cười lạnh: “Tôi là người nhà họ Mộ, anh cho rằng mình thật sự có tư cách để tống tôi vào tù sao?”
“Vậy thì chúng †a cứ chờ mà xem!” Lục Khải Vũ tự tin nhìn chảm chảm anh ta.


Long Anh Vũ lùi lại một bước, không can tâm liếc nhìn Mạc Hân Hy đang năm trên giường: “Đã vậy, chúng ta hãy cùng chờ đến cuối xem! Lục Khải Vũ, tôi đã cho anh một cơ hội, là tự anh không cần, sau này đừng có mà hối hận! “
Nói xong, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, kiêu hãnh quay người bước ra ngoài.

Lưu Cảm Đông và luật sư đứng sau lưng anh ta cảm thấy bất lực và không còn gì để nói trước hành động của Long Anh Vũ.

Cô chủ bảo anh ta đến xin lỗi, dùng thái độ hoà hoãn để giải quyết chuyện này.

Tên Long Anh Vũ này thì hay rồi, dám ở trước mặt chủ tịch Lục tỏ tình với bà Lục, giọng điệu lại còn kiêu ngạo như vậy, chủ tịch Lục đồng ý rút đơn kiện mới là lạ!
Lưu Cảm Đông nhìn Lục Khải Vũ, cố gắng cứu vãn tình hình: “Chủ tịch Lục, thực ra chuyện này có lợi cho anh.

Về phần cậu Vũ, chủ nhà họ Mộ đã biết chuyện của cậu Vũ, sau khi trở về châu Âu, chắc chắn anh ta sẽ phải chịu hình phạt tương ứng.

Hay là anh nghĩ kỹ lại xem?”
Quả nhiên nhà họ Mộ đã gây áp lực cho Long Anh Vũ, xem ra anh đã đoán đúng.

“Anh ta sẽ bị trừng phạt như thế nào khi quay lại nhà họ Mộ, đó là chuyện của nhà họ.


Mộ họ.

Tôi kiện anh ta là để anh ta chịu sự trừng trị thích đáng ở Hà Thành.

Đây là chuyện giữa tôi và anh ta, không nên nhầm lẫn, vấn đề này không cần phải thương lượng nữa.

Một vụ kiện chắc chắn sẽ thắng thì tại sao Lục Khải Vũ lại phải chấp nhận giải quyết ngoài tòa án chứ? Như vậy sẽ khiến tên cặn bã như Long Anh Vũ được hời.

Lưu Cảm Đông nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh, biết có nói tiếp cũng vô ích nên đành đưa luật sư ra ngoài.

Tới lối vào khoa cấp cứu, bọn họ đuổi kịp Long Anh Vũ.

“Lục Khải Vũ là cái thá gì? Cậu chủ nhà họ Mộ tôi còn phải sợ anh ta sao” Đến lúc này, vẻ mặt của anh ta vẫn rất kiêu ngạo, không nhìn ra được hoàn cảnh của bản thân.

Lưu Cảm Đông bất lực nhìn chãm chăm vào anh ta, thảo nào Mạc Hân Hy không thích anh ta, một người không có đầu óc lại còn suy nghĩ như kẻ điên, người phụ nữ nào biết nghĩ thì chắc chản sẽ không chọn anh ta.

“Theo luật của Hà Thành, nếu anh dùng những thủ đoạn không chính đáng để bắt cóc trẻ vị thành niên, anh sẽ bị kết án ít nhất từ ba đến năm năm.

Gậu Vũ, Lục Khải Vũ chắc chắn sẽ thắng vụ kiện này, anh đã sẵn sàng ngồi tù chưa?” Lưu Cảm Đông lạnh lùng nhìn anh ta.

“Cái Ba đến năm năm?” Lúc này Long Anh Vũ vẫn còn nghỉ ngờ lời nói của Lưu Cảm Đông..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi