ABO - PHÁ VỠ ĐỊNH MỆNH

Sau cánh cửa kia, là mùi hoa trà rộn rã.

Ngoài hành lang này, mùi gỗ huyết long phảng phất men buồn.

Vuốt lên chuôi dao móc sắc nhọn, nghĩ đến nụ cười của người.

Thế Lân.

Ta vì người nguyện ý rời bỏ Tây thổ,

Ta vì người nguyện ý một đời này chỉ cần bên người bồi vui vẻ.

Không cần bạn đời, cũng chẳng cần tìm thứ gì là định mệnh.

Nụ cười của ta, đã theo từng dấu chân nhỏ tung tăng giữa đồng lúa mạch còn non nớt,

Trái tim của ta, đã theo đôi mắt nâu trong veo cười cười nói nói.

Bấy nhiêu năm.

Ta đều hận một thứ.

Chín phần trăm.

Ta nên vui hay buồn đây?

Chỉ bởi vì giữa hai chúng ta, một mùi Gỗ huyết long sôi trào cuồn cuộn, lại không thể đem mình bao bọc lấy hương hoa trà day dứt kia.

Vì thế, mà ta được chọn ở bên người.

Nhưng cũng vì thế, mà ta và người dẫu là lúc Phermone có cường đại phóng thích, tỷ lệ có thể đưa người rơi vào những đợt sóng tình điên dại, vẫn gần như bằng không.

Giữa một Alpha như ta,

Giữa một Omega như người.

Điều đó, chính là khoảng cách không có gì có thể lấp đầy lại được.

Chỉ hận rằng, thứ Phermone kia và trái tim ta. Không cùng chung một nhịp.

Đầu cuống tim này, là được người treo lên bằng sợi tơ. Vừa dai dẳng, lại vừa đau đớn.

Đến không thở nổi...

Thế Lân....

Ta yêu người,

Ta yêu người đến chết đi...

Jan tựa trên một vành lan can, ngửi mùi hương quế vừa tới.

Đến rồi, đến lúc rồi...

Đôi vòng tay kia, người đem cho ai?

Ánh mắt say đắm kia, người đem cho ai?

Sự bao bọc của ta dành cho người, ngần ấy năm, lại chẳng thể đổi lấy được một ánh mơ màng như cho kẻ vừa bước qua cánh cửa kia.

Người nói, vì hắn đã từng cứu mạng người ư?

Thế Lân,

Mạng của ta.

Từ lâu, cũng chính là dâng cho người.

Huyết long quyện mùi máu.

Một ngụm tanh tưởi nơi đầu cuống họng ập ra không thể ngăn nổi.

Ngẩng đầu nuốt đi chút vị tanh nồng..

Tình này... thật quá xót xa.

=========

Trong phòng,

Cánh cửa vừa mở,

Hương quế nồng nàn như gấp gáp đưa thẳng lên chóp mũi Thế Lân

Là mùi này..

Uri của cậu...

Thế Lân đôi má đã ửng, nhón đầu ngón chân vừa chạm khẽ xuống đất lại bị mùi hương dày quện lại đến khó thở...

Không phải là mùi quế thơm trong dạt dào mê ly, là là một mùi Quế nồng đầy sự bất an...

Thế Lân cố gắng ngước đôi mắt nâu tròn của mình lên, không thể tin nhìn gương mặt đang hằn lên những tia giận dữ.

Uri bước tới bên giường, trên thân vẫn là một bộ phục trang nghi lễ, trên miệng kia như gằn ra từng chữ.

- Cởi ra!

Thế Lân phút chốc cứng người, khuôn miệng không thể thốt lên nổi.

Vì lẽ gì mà gom đủ thương đủ nhớ bảy năm của cậu, câu đầu tiên khi gặp mặt, lại là như thế này?!

- ....

- Sao vậy? không phải ngươi tìm đủ mọi cách để bò lên giường ta hay sao?!

- ......

Uri tiến sát lại bên giường, dùng đôi tay rắn chắc của mình nắm chặt lấy cằm Thế Lân, đôi mắt sáng như vì sao kia, giờ đây như hàn băng lạnh ngắt:

- Lãnh Vị?!

- Ngươi cũng đừng nghĩ chỉ dựa vào một thân phận như thế mà có thể làm chủ được ta!

Uri dời tay,

- Xoạt..

Chiếc áo ngủ như bị kéo rách, toàn bộ khuôn ngực phút chốc thoát lộ ra ngoài...

..... Uri...

Uri của cậu, không phải..

Không phải như thế này..

Thế Lân lắc đầu, tránh đi bàn tay thô bạo đang như muốn giằng đứt chiếc đai thắt nơi eo, liều mạng kéo lại.

- Uri..

- Không...

Uri quơ tay, ném thẳng lọ hương nhỏ trên bàn,

- Còn dùng cả hương tình?!

- Thế Lân!

- Ngươi rút cuộc cũng chỉ là một thứ Omega dâm dục!

- Được! nếu ngươi đã thèm khát đến như thế!

Tiếng vỡ vụn mang theo hương tình phảng phất tản đầy trong không khí, quện lấy Phermone dày đặc kia, khiến cả người Thế Lân gần như mất hết sức lực, nơi hậu huyệt, dòng dâm dịch loãng sệt không tự chủ chảy ra ướt đầm một mảnh,

Trên gáy, tuyến thể lan mùi hương hoa trà giãy dụa bung bật.

Kỳ kích tình đầu tiên mới chớm động, Thế Lân một mảnh hoảng hốt.

- A...

Không hôn, cũng không mơn trớn, miệng Uri một đường mút mạnh xuống đầu v* nhỏ, tay còn lại niết tới đau đớn nảy người.

Hai hạt đậu nhỏ phút chốc đỏ rực, vừa ngứa ngáy vừa đáng sợ..

Không..

Không..

Không phải như thế! Tại sao, dục vọng này lại không như những gì cậu muốn đây?

Đáng lẽ phải là sự hòa quyện, đáng lẽ phải là những nụ hôn điên dại nồng nàn..

Là sự mơn trớn đến mức eo người run rẩy..

Tại sao lại là sự thô bạo cuồng cắn, khiến cả thân hình cậu mỗi nơi khuôn miệng kia, đôi tay kia đi qua, lại toàn là vết đau đớn...

- Không....

Chiếc đai lưng rớt xuống nền nhà rồi, cả thân hình trắng noãn, chiếc eo nhỏ xinh tôn lên một vùng nhân ngư mê muội, bên háng, hai đường xương đùi vẽ thành một chiếc hồ nhỏ,chiếc rốn xinh đẹp nhấn sâu,

Nhưng, để làm gì?

Uri không nhìn, không ngắm, cũng không cảm thấy một chút nào trong trắng xinh đẹp!

Bởi vì...

Dấu răng liên kết kia, vốn dĩ đã là của người khác!

Một Alpha khi đã tạo liên kết đi rồi, làm sao còn có thể rung động kịch liệt trước một Omega tương thích chỉ có hơn 50%?!

Uri trên người ra sức hôn nhay từng ngụm thô thiển, từng đường răng nhỏ tạo thành những vệt rớm máu run rẩy.

Thân thể dẫu rằng thèm khát được lấp đầy, đôi bờ ngực bị dày vò vẫn muốn dựng lên mơn trớn,

Thế nhưng đau đớn từ trong lòng, từ trong trái tim và suy nghĩ như vừa bị đâm tới một dao kia, bất giác lùi người lại.

Hương hoa trà có nồng tới bao nhiêu, cũng không ngăn được nỗi đau từ tim này.

Cơn kích tình có dày đặc đến thế nào, cũng chỉ là giả dối.

Phermone đó, không dành cho ân ái, cũng không phải là những đợt sóng tình vỗ miên man,chỉ có tức giận. Chỉ có căm phẫn.

Uri cười nửa miệng, khuôn mặt dưới ánh sáng bàng bạc không rõ ràng.

Đối diện. Kéo người.

Đôi chân bị bung mở, hậu huyệt bắt buộc phơi bày trước mặt người, sợ hãi đến nỗi từng mép thịt đều co lại.

Uri ngay từ lần đầu đã đâm tới ba ngón tay.,

- Là ngươi muốn!

- Chính là ngươi muốn!

- A....

Không một chút báo trước,

Thế Lân đau đớn đến giật người, đôi mắt nâu tròn mở trắng, nước mắt chảy thành vệt ngưng tràn đầy khóe mắt, hét lên một tiếng bi thương..

- Jan..

- Jan...

- Cứu ta...

Ba ngón tay Uri vẫn không một chút dừng lại ra vào, lộng tới một vệt máu dài đã chảy lem bên đùi non nhờ nhợt.

Bên tai lại nghe vọng một cái tên xa lạ, Uri bật cười khinh bỉ:

- Cái lỗ dâm tục kia đang mút lấy tay ta, vậy mà trên miệng lại treo tên kẻ khác?

- Thế Lân?!

- Ngươi cũng xứng là Lãnh Vị?

Thế Lân bị khoái cảm xen lẫn đau đớn nơi hậu huyệt, mắt phủ tầng sương, cả người chỉ còn có thể yếu đuối mà lắc đầu.

Cậu, chỉ là một Omega đang phát tình.

Cậu, thèm khát Alpha theo bản năng, cậu cũng không làm sao ngăn được hậu huyệt kia sợ hãi nhưng lại ôm mở mời gọi.

Chỉ có thể cắn chặt môi. Mặc người nhục nhã.

- Dừng lại.

Hai chữ.

Một đôi mắt cáu đỏ rực vành.

Thế Lân vét hết chút sức còn lại, vung khỏi tay Uri, nhào tới bám lấy kẻ vừa tiến vào, nức nở....

- Jan..

- Jan...

Chiếc đèn mờ đi một ánh, không khí là từng tấc đều là mùi hương nồng đậm.

Chỉ còn lại ánh sáng nơi chiếc dao móc đã rút ra khỏi vỏ, đặt sau eo Uri.

- Chủ Tộc,

- Chủ nhân của ta không muốn.

- Lý tộc chắc hẳn cũng không muốn.

Uri mặt không đổi sắc, xoay người,

Chiếc dao vẽ theo eo rạch thành đường máu, mặt không nhìn tới:

- Nhớ cho kỹ!

- Ta không phải Alpha của ngươi!

- Càng không phải bạn đời của ngươi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi