Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Lãnh Nguyệt vốn muốn đi cứu bác gái quản lý ký túc xá kia, thế nhưng rất nhiều nữ thi đã tràn ra toàn bộ, không bao lâu sau lại lôi bác gái quản lý ký túc xá kia vào phòng tắm, sau đó trong hành lang lần nữa khôi phục lại vẻ tĩnh mịch như trước.
Cố hết sức trốn về phòng ký túc xá, vì đèn đã tắt nên người trong phòng ký túc xá cũng không thấy Lãnh Nguyệt bị thương.
Lãnh Nguyệt xé một góc áo, sau đó buộc lại vệt máu trên vai anh ta, tiếp theo bò đến trên giường của mình.
Nằm trên giường, trong lòng Lãnh Nguyệt không khỏi thở dài liên tục, vì nếu không phải anh ta để ý cái này để ý cái kia, có thể những nữ sinh trong phòng tắm kia đã không có chuyện gì rồi.
Vì tình huống lúc đó kỳ thực rất dễ bị anh ta phát hiện, dù sao mấy học sinh đi vào trong rất lâu nhưng không có một người nào đi ra, nếu đổi lại là những nơi khác, anh ta chắc chắn đã phát hiện ra từ rất sớm.
Lãnh Nguyệt rất tức giận với sự ngu xuẩn của anh ta, anh ta không biểu hiện quá nhiều, nhưng tâm tư anh ta bị hành hạ tàn nhẫn.
- ---
Thời gian tắt đèn đã qua gần 2 giờ, Hạ Thiên Kỳ không buồn ngủ chút nào, trên thực tế hai ngày này hắn không định ngủ, vì cái suy nghĩ ngây thơ là hắn có thể bị giết chết lúc đang ngẩn ngơ trong mộng hay không.
Dĩ nhiên, người không ngủ trong phòng ký túc xá cũng không chỉ có một mình hắn, trên thực tế ba tên khốn nạn lắm mồm kia cũng chưa ngủ.
Kể từ khi ba người trở về cũng không đọc sách học bài, một người hăn mì, thật là vừa ngồi xuống đã bắt đầu khoác lác không biết ngượng, nói cái gì không phải người bạn học kia có tình ý với bọn họ, thì chính là người bạn học này có tình ý với bọn họ.
Nếu ba học sinh này có chút giá trị nhan sắc, cho dù có phần tài hoa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng sẽ không cảm thấy bọn họ đang khoác lác, nhưng mấu chốt là bộ dạng ba người này một người so với một người còn phổ biến hơn, dĩ nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không phủ nhận bọn họ đang so tài khoác lác.
Có điều trái lại Hạ Thiên Kỳ có thể cảm giác được, cái thân phận này của hắn trong cái phòng ký túc xá náy chính là lão đại, ba người mặc dù cười giỡn cợt nhả nhưng đều rất sợ hắn. Xem ra cái biệt anh "anh Tiễn" này của hắn cũng không phải hư dnah nhất thời, trong toàn bộ khối lớp mười một vẫn rất có uy danh.
Trước đó ba người không ngừng nịnh nọt hắn, hắn cũng không nuông chiều, vì như Mộc Tử Hi nói kia, sự kiện tàn khốc thuộc về tàn khốc, cửu tử nhất sinh thuộc về cửu tử nhất sinh, thế nhưng trong quá trình vẫn phải tìm một số thú vui.
Nên hắn cũng không hô ngừng, dù sao bản thân hắn cũng không phải loại người chính nhân quân tử chán ghét mấy câu nịnh bợ hư đầu mất não này như Lãnh Nguyệt.
Hắn là một người phàm tục, bằng lòng nghe lời hay, bằng lòng chiếm ưu thế, không những háo sắc còn có chút thô bỉ, sở dĩ đến tận bây giờ vẩn còn là tiểu xử nam, không phải hắn không có năng lực, mà vì hắn là người có nguyên tắc.
Dĩ nhiên, lúc mỗi một xử nam bị hỏi tới nguyên nhân là gì, bình thường đều nói như vậy.
"Tôi thích bạn học Tô Nguyệt trong lớp, gần đây cô ấy vừa chia tay với tên năm ba kia, tôi cảm thấy tôi có cơ hội tiến tới rồi."
"Tô Nguyệt? Tôi không nghe nhầm chứ, cái mặt to như cái mâm kia ước chừng có thể quấn trọn một vòng lớp học."
"Đừng có sỉ nhục nữ thần của tôi, các người biết cái gì, nếu không vì sao anh Tiễn nói các người cảnh giới quá tấp chứ, để ý mặt mũi đều là bọn nít ranh, vóc dáng mới là vương đạo.
Lẽ nào ông lấy một người vợ về nhà, chỉ để bày ở trên giường nhìn sao?"
"Sâu sắc! Lời nói này thật là quá có lý!"
"Đúng không, anh Tiễn chớ thấy anh ấy bình thường kiêu ngạo, người ta là có vốn liếng để kiêu ngạo, cảnh giới chính là mạnh mẽ hơn so với chúng ta.
Dáng vẻ Tô Nguyệt là phổ biến, nhưng ngực rất to, kia thật dúng là một phụ nữ ngực to ác."
Hạ Thiên Kỳ cũng không nói lại gì, cứ một mực yên lặng nghe ba tên khốn nạn không ngủ được này khoe khoang, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, cái này so với nghe nói tấu hài còn thú vị hơn nhiều.
Bất quá Hạ Thiên Kỳ đang hăng hái nghe, lại nghe một người trong đó đột nhiên nói:
"Vừa rồi các người có nghe tiếng động gì không?"
"Tiếng động? Tiếng động gì?"
"Bên cạnh vọng tới, hình như là tiếng cười phụ nữ."
"Mẹ nó, ông nói nhảm gì vậy, đây là ký túc xá nam, ông cho đây là ký túc xá nữ sao, còn có tiếng cười phụ nữ."
"Má, tôi thật sự nghe được... Lại tới rồi, các người chớ nói chuyện, nghe một chút, thật sự là vọng tới từ bên cạnh."
Trong phòng ký túc xá đột nhiên yên tĩnh lại, Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng nín thở cẩn thận lắng nghe.
"Bên cạnh có người đang nghe lén chúng ta."
Tiếng của một phụ nữ đột nhiên vọng vào tai mấy người Hạ Thiên Kỳ.
Cái âm thanh này cũng dọa ba người khác sợ đến mức kém chút nữa là kêu thành tiếng, lại nghe một người trong đó nói:
"Các người nghe chưa? Có một phụ nữ nói chúng ta đang nghe trộm bọn họ, thật sự là phụ nữ!"
"Tôi... Tôi có nghe."
"Nhưng mà chuyện này sao có thể, ở bên cạnh là mấy người Trương Thành, không thể nào có phụ nữ mới đúng, có phải người nào nghe chuyện kinh dị không?"
"Chúng ta phải đối phó bọn họ thế nào?"
Ngay khi học sinh kia vừa nói xong, bọn người Hạ Thiên Kỳ lại nghe được âm thanh của một phụ nữ.
Ba học sinh hoàn toàn bối rối, lúc này ai cũng không nói thêm gì nữa, nín thở nghe tiếng vang đến từ bên cạnh kia.
"Giết bọn họ, chặt bọn họ thành thịt nát."
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Đoạn đối thoại đáng sợ của hai phụ nữ hơi ngừng, Hạ Thiên Kỳ chật vật nuốt một ngụm nước bọt, lúc này cũng không giả vờ được nữa, trực tiếp ngồi dậy trên giường.
Còn ba người còn lại trong phòng ký túc xá đều bị bóng người đột hiên ngồi dậy dọa đến mức hét to một tiếng.
"Quỷ a!"
"Quỷ cái đ*o, là tôi."
Hạ Thiên Kỳ mở chức năng đèn pin của đồng hồ vinh dự lên, chiếu ba học sinh kia một cái, tiếp theo nói với bọn họ:
"Từ giờ trở đi không ai được nói gì, lập tức đi ngủ, có bất kỳ động tĩnh gì cũng không được ngồi dậy."
"Anh... Anh Tiễn, vừa rồi anh cũng nghe được?"
"Bớt nói nhảm!"
Mặc dù ngoài miệng phân phó ba học sinh như vậy, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại nhảy xuống giường, tiếp theo mở cửa sổ ra, tiếp theo thò đầu ra nhìn xuống bãi tập không một bóng người phía dưới một cái.
Ba người cũng không biết Hạ Thiên Kỳ muốn làm gì, vừa muốn mở miệng hỏi Hạ Thiên Kỳ, lại nghe ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân tới gần.
"Suỵt..."
Hạ Thiên Kỳ làm một động tác tay chớ có lên tiếng với ba người, ánh mắt theo bản năng đảo đến cửa phòng ký túc xá đã bị hắn cố ý khóa trái, trong lòng lại thầm mắng vận may của mình như sh*t vậy.
Trước đó vừa bị lời nguyền ép nhảy lầu, hiện tại vừa vặn, phòng ký túc xá của hắn ở tầng 6, lần này nếu nhảy xuống còn không phải bị ngã chết hay sao.
"Bọn họ đang giả vờ ngủ."
Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên biến mất, sau đó ngoài cửa lần nữa vọng tới giọng nói của một phụ nữ.
"Đúng vậy, bọn họ rõ ràng đã nghe được lời của chúng ta, nhưng lại giả vờ như không nghe."
"Vậy bây giờ chúng ta vào trong giết chết bọn họ đi."
Hai giọng nữ vô cùng lạnh lẽo không ngừng vọng vào từ ngoài cửa, ba học sinh đều bày ra một bộ biểu tình không hiểu vì sao, một người trong số đó thậm chí còn nhảy xuống giường, xem chừng không hề tin chuyện bất thường này, muốn mở cửa nhìn thử một chút.
Hạ Thiên Kỳ cũng không ngăn cản hắn, nếu đã biết hai thứ quỷ kia ở ngay ngoài cửa, vậy hắn ở bên này là được rồi.
Hạ Thiên Kỳ hít sâu một hơi, nhảy thẳng lên bậc cửa sổ, tiếp theo treo hơn nửa người ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó, học sinh kia cũng chạy tới cạnh cửa, đẩy cửa phòng ký túc xá ra.