AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Nhìn thấy phản ứng của Lan Dịch Hoan, Tam Hoàng tử cũng rất ngạc nhiên.

 

Lần trước Tam Hoàng tử sốt cao, nhớ lại ký ức kiếp trước, ngơ ngác nói rất nhiều chuyện với Lan Dịch Hoan. Sau khi cơn sốt hạ xuống hoàn toàn, Tam Hoàng tử mới cẩn thận nhớ lại tình huống lúc ấy, phát hiện biểu hiện Lan Dịch Hoan lúc nghe được những lời của mình cũng không quá ngạc nhiên.

 

Bởi vậy, Tam Hoàng tử không khỏi đoán ra, có lẽ Lan Dịch Hoàn, thậm chí đám người Lan Dịch Trăn cũng ít nhiều mơ hồ nhớ lại một số chuyện lúc đó, cho nên hành vi của bọn họ ở đời này cũng theo đó thay đổi.

 

Trong mắt Tam Hoàng tử, lòng dạ của Lan Dịch Trăn còn thâm sâu hơn bọn họ.

 

Bản thân Tam Hoàng tử là do tự ti dẫn tới tự tôn cực độ, Ngũ Hoàng tử tâm cao khí ngạo, còn Bát Hoàng tử chỉ đơn thuần là tâm tính thiếu niên, lại đều vì sống trong Hoàng thất mà không dám biểu lộ chân thật tính cách của mình, cho nên có nhiều lời khó có thể mở miệng nói ra.

 

Nhưng Lan Dịch Trăn khác với họ.

 

Tam Hoàng tử cũng biết thủ đoạn thu phục nhân tâm của Nhị đệ, Lan Dịch Trăn không phải là thiện nam tín nữ gì. Đối đãi với thần tử ở Đông Cung, mưu quyền thủ đoạn của y tuyệt đối có thể khiến cho người ta không rét mà run.

 

Vì vậy, Tam Hoàng tử nghĩ, nếu Thái tử vẫn nhớ chuyện ở kiếp trước, chỉ cần kể cho Lan Dịch Hoan nghe, sau đó tự tô hoa trét phấn cho mình, chẳng phải càng khiến cho Lan Dịch Hoan hết lòng vì mình sao?

 

Tam Hoàng tử không ngờ rằng Lan Dịch Hoan lại hoàn toàn không biết gì.

 

Sau khi nghe những lời này của Tam Hoàng tử, tay Lan Dịch Hoan khẽ run lên, không nói được lời nào.

 

Một lúc lâu sau, Lan Dịch Hoan mới nói: "Hắn, vì sao hắn...."

 

"Ngươi không biết vì sao thì ta càng không rõ."

 

Tam Hoàng tử nói: "Mọi người đều cho rằng, nếu ngươi truyền lại ngôi vị cho hắn thì hắn sẽ lại phong quang vô hạn, ở trên vạn người. Lúc này hẳn là hắn phải xuân phong đắc ý mới phải. Nhưng sau khi hắn phân phó người đưa ta và Lão Bát về cung chịu tang ngươi thì không thấy tung tích đâu. Rất nhiều người đi tìm Tân đế, cuối cùng....."

 

Lan Dịch Hoan: "Cuối cùng thế nào?"

 

Tam Hoàng tử nói: "Cuối cùng, bởi vì ta không tin ngươi đã chết, nên ta nhất quyết đòi mở quan tài của ngươi ra. Họ tìm thấy.... thi thể của Lan Dịch Trăn trong quan tài của ngươi."

 

Cảnh tượng lúc đó vô cùng thảm thiết.

 

Lan Dịch Trăn là cắt cổ tay mất máu mà chết. Trước khi chết còn gắt gao ôm chặt Lan Dịch Hoan. Máu tươi của y nhiễm đỏ toàn bộ quan tài. Càng quỷ dị hơn chính là, trên mặt của Lan Dịch Trăn còn mang theo ý cười.

 

Tất cả mọi người lúc đó, kể cả Tam Hoàng tử đều không thể hiểu được hành vi này. Mọi người cơ bản đều không tin Lan Dịch Trăn sẽ tự sát, cho rằng đây là một vụ mưu sát đáng sợ có ý thị uy.

 

Hình Bộ liệt kê rất nhiều kẻ có khả năng là hung thủ, Tam Hoàng tử cũng nằm trong số đó.

 

Tuy nhiên, Tam Hoàng tử không có tâm trạng so đo việc này, không nói lời biện giải nào cho mình mà để họ tuỳ ý điều tra.

 

Cuối cùng không tra được gì, Lan Dịch Trăn lại không có thê tử con cái nên cũng không giải quyết được.

 

Về chuyện này, Tam Hoàng tử đến chết cũng không rõ. Ở kiếp này, sau khi nhớ tới những ân oán gút mắc kia, nhìn lại Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn, Tam Hoàng tử mơ hồ có chút hiểu được, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không thể nghĩ ra.

 

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lan Dịch Hoan, Tam Hoàng tử đỡ hắn ngồi xuống, rót cho hắn một tách trà nóng khác, đút cho hắn uống hai ngụm, sau khi thấy hắn nuốt xuống thì đặt chén trà vào tay Lan Dịch Hoan.

 

Tam Hoàng tử cũng hơi khát, trong lúc vô ý nhìn thấy chén trà vừa rồi bị Bát Hoàng tử dùng đến của mình, trên mặt xẹt qua biểu tình thảm không nỡ nhìn, cầm lên do dự một lúc thì trực tiếp ném đi.

 

Thôi kệ đi, chỉ khát chút thôi.

 

Một lúc lâu sau, Lan Dịch Hoan mới bình tĩnh lại một chút, tâm loạn như ma, thấp giọng hỏi: "Sao huynh lại nói với ta chuyện này?"

 

Tam Hoàng tử nói: "Ta chỉ nghĩ, nếu ngươi biết thái độ và suy nghĩ của mọi người đối với ngươi ở kiếp trước không giống như ngươi nghĩ, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

 

Lan Dịch Hoan cười khổ.

 

Tất cả mọi chuyện đều là bút tích không rõ, hắn không biết nên nói sao mới phải.

 

Kỳ thật bọn họ sao lại không giống cho được? Cùng khẩu thị tâm phi, cùng lừa dối che dấu, cùng đau khổ giãy giụa trong hồng trần và nhân tâm. Tất cả đều là ngàn thứ trói buộc, thân bất do kỷ.

 

Tam Hoàng tử không nghe được câu trả lời của Lan Dịch Hoan thì quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn thần sắc buồn bực, buồn bã nhìn ra cửa sổ như đang xuất thần.

 

Tam Hoàng tử nhìn theo ánh mắt của Lan Dịch Hoan, chỉ thấy một chiếc lá khô lặng lẽ rơi xuống đất trong đình viện bên ngoài.

 

Tam Hoàng tử không khỏi buột miệng nói: "Tiểu Thất."

 

Lan Dịch Hoan quay người lại, Tam Hoàng tử muốn hỏi gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy mặt mày của hắn lại không nói gì, ngược lại nói: "Nhưng.... Lan Dịch Trăn thật sự đánh ngươi sao?"

 

Lan Dịch Hoan hơi sửng sốt, nhưng trong chốc lát, khóe miệng cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười: "Không, sao có thể? Đừng nghe Bát đệ nói bậy."

 

Tam Hoàng tử khẽ gật đầu, nói: "Vậy ta đi đây."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ta tiễn huynh."

 

Hắn đứng dậy tiễn Tam Hoàng tử đến khi ra khỏi đình viện. Lúc trở về, hắn nhìn thấy chiếc đèn lồng ngoài cửa khẽ đung đưa trong gió, như đang triệu hồi những linh hồn lạc đường.

 

Lan Dịch Hoan nhìn một lát, cảm thấy tim đập thình thịch. Hắn đè ngực lại, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy khó chịu không thôi, sau khi trở về liền khom lưng nằm trên giường một lúc lâu.

 

Đừng nói Tam Hoàng tử không hiểu, hắn cũng không hiểu.

 

Lan Dịch Trăn vậy mà cuối cùng lại tự sát mà chết.

 

Bây giờ hắn biết Nhị ca thích hắn, có thể tưởng tượng được khi hắn chết đi, Nhị ca sẽ rất đau lòng.

 

Đau lòng đến nỗi... có lẽ qua mười năm, hai mươi năm sau, chỉ nghĩ đến thôi cũng sẽ cảm thấy cô đơn và tiếc nuối.

 

Nhưng... hóa ra không có chuyện mười hay hai mươi năm.

 

Tình yêu thực sự có thể đạt đến mức độ này sao?

 

Không có người kia thì sẽ cảm thấy cả thế giới trở thành hư vô, bởi vậy trong một khoảnh khắc, không thể chịu đựng được việc tiếp tục sống và chịu đựng nỗi đau nặng nề như vậy.

 

Cảm xúc là thứ không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng sao nó lại có thể mãnh liệt đến vậy?

 

Làm thế nào mà y có thể nằm vào quan tài, rạch cổ tay, nằm cạnh một thi thể, buồn bã tuyệt vọng chờ chết?

 

Cả đời của y, thì ra từ đầu đến cuối vẫn luôn cô độc như vậy...

 

"Nhị ca."

 

Hắn nhỏ giọng thốt lên hai chữ này, một cơn đau từ cổ họng kéo dài xuống ngực, như thể có người cầm thanh đao bổ ngực hắn thành hai nửa, mang đến đau đớn đến tê tâm liệt phế.

 

—— "Nếu thực sự đau buồn cho cái chết của ta, tại sao không xuống bồi ta?"

 

Mẫu thân hắn không làm được điều đó, nhưng Nhị ca làm được.

 

Lúc hắn nói ra câu này, Nhị ca có biểu cảm thế nào?

 

Hắn không nhớ rõ.

 

Nhưng khi nghĩ lại, có lẽ không khác gì với dáng vẻ mỗi một lần ở trước mặt hắn.

 

Ôn nhu, chuyên chú, nóng rực mà nhìn hắn.

 

Lan Dịch Hoan từ trên giường ngồi dậy.

 

Hắn muốn gặp Lan Dịch Trăn ngay bây giờ.

 

*

 

Ngay từ khi còn nhỏ, Đông Cung đã coi như là nhà của Lan Dịch Hoan.Trong lòng hắn đã có ý muốn gặp Lan Dịch Trăn nên đương nhiên nói đi liền đi.

 

Để che giấu tai mắt người khác, hắn đi qua cánh cửa nhỏ bên cạnh, những người canh gác ở đó đều là tâm phúc của Lan Dịch Trăn.

 

Kể từ khi Thái tử bị ám sát, thủ vệ ở Đông Cung đã nghiêm ngặt hơn. Bọn họ đều đã được dặn dò nên thái độ đối với Lan Dịch Hoan không hề thay đổi, cung kính hành lễ với hắn, trực tiếp tránh đường.

 

"Thất Điện hạ, Thái tử Điện hạ đang nghỉ ngơi trong tẩm cung."

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Hắn đã ngủ rồi sao? Tình hình gần đây thế nào?"

 

Thị vệ nói: "Vâng, Điện hạ đã nghỉ ngơi, nhưng trước đó Điện hạ cũng đã dặn dò, bất cứ khi nào Thất Điện hạ tới thì cứ trực tiếp đi vào. Mấy ngày gần đây, miệng vết thương của Thái tử Điện hạ đã nhanh chóng khép lại, Vương thái y cũng đã nói là tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn không ít."

 

Tốc độ hồi phục "Vết thương" của Lan Dịch Trăn hoàn toàn phụ thuộc vào tốc độ họ xử lý những người sau màn. Lan Dịch Hoan vừa nghe liền biết mọi việc đang diễn ra suôn sẻ.

 

Hắn nói: "Ta biết rồi. Ta vào gặp hắn, các ngươi lui ra đi."

 

Thủ vệ nhận lệnh lui xuống. Lan Dịch Hoan không chút cản trở mà vào tẩm điện của Thái tử.

 

Bên trong tối om, Lan Dịch Trăn dường như đã thực sự nghỉ ngơi.

 

Lan Dịch Hoan bước đến bên giường y và ngồi xuống. Trong bóng tối, khuôn mặt quen thuộc của Lan Dịch Trăn cũng có chút mơ hồ.

 

Lan Dịch Hoan nhìn y một lúc, sau đó từ từ cúi xuống, nằm trên người y, tựa đầu vào ngực y.

 

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tựa vào lồ ng ngực kiên cố, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

 

Một tay chạm vào tóc y, nhẹ nhàng xoa xoa hai lần.

 

Giọng nói ôn nhu của Lan Dịch Trăn vang lên: "Sao vậy?"

 

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Nhị ca, tâm trạng của ta không tốt."

 

Lan Dịch Trăn vốn cho rằng Lan Dịch Hoan chỉ là nhất thời nổi lòng đến gặp y. Y nằm trên giường hưởng thụ việc đệ đệ chủ động thân mật dựa sát vào mình, cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, lại không nghĩ rằng sẽ thình lình nghe Lan Dịch Hoan nói một câu như vậy.

 

Tâm trạng của Lan Dịch Hoan hình như không tốt, điều này lập tức khiến y đau lòng hoảng hốt.

 

Ngay sau đó, Lan Dịch Hoan cảm thấy cơ thể mình được nâng bổng lên, cả người bị bế lên giường.

 

Lan Dịch Trăn ngồi dậy, cúi xuống cởi giày cho hắn. Lúc nắm lấy chân của Lan Dịch Hoan thì thấy nó rất lạnh, lập tức lấy chăn bọc hắn lại, kéo vào trong lòng.

 

Lan Dịch Trăn thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

 

Lan Dịch Hoan không muốn giấu y, nhưng hắn không muốn đề cập bất cứ việc gì ở kiếp trước vào lúc này, nên hắn lắc đầu không nói gì, ôm lấy eo Lan Dịch Trăn, dựa vào lòng y.

 

Lan Dịch không tiếp tục đặt câu hỏi mà nhẹ nhàng hôn lên gò má và mái tóc của Lan Dịch Hoan để an ủi hắn.

 

Lan Dịch Hoan nhắm mắt lại. Qua một lúc, hắn ngẩng đầu lên, chạm nhẹ môi mình lên môi Lan Dịch Trăn.

 

Lan Dịch Trăn giật mình, sau đó đảo khách thành chủ, hôn hắn.

 

Trong lúc triền miên hôn môi, Lan Dịch Hoan dùng sức ôm chặt Lan Dịch Trăn. Hắn nghĩ, nếu lúc ấy ở trong quan tài, mình có thể mở mắt, ôm lấy Nhị ca như thế này thì tốt biết mấy.

 

Nếu hắn không chết sớm như vậy thì thật tốt.

 

Kiếp trước mất hết hy vọng, cho đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Lan Dịch Hoan nảy ra ý nghĩ "Cho dù là lúc đó, ta cũng muốn sống sót".

 

Vào lúc tách nhau ra, Lan Dịch Hoan nhẹ giọng hỏi: "Nhị ca, ta đã nói với huynh câu này chưa?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Cái gì?"

 

Lan Dịch Hoan nhè nhẹ: "Ta yêu huynh."

 

Trong lúc nhất thời, Lan Dịch Trăn ngẩn người.

 

Y dường như không hiểu Lan Dịch Hoan đang nói gì, nhưng y cảm nhận được rõ trái tim mình đang đập ngày càng nhanh hơn. Y hỏi một cách khó tin: "Tiểu Thất, đệ vừa nói gì vậy?"

 

Lan Dịch Hoan rành mạch nói: "Nhị ca, ta yêu huynh, không phải là kính yêu huynh trưởng mà là yêu cái người mà không ai thay thế được.... Lan Dịch Trăn."

 

Lan Dịch Trăn ngơ ngác nhìn hắn, sau đó y cảm thấy có một cơn gió vui mừng thổi qua trái tim.

 

Một lúc sau, y đột nhiên xoay người, đè Lan Dịch Hoan dưới thân, cuồng nhiệt hôn lên môi hắn.

 

Lan Dịch Trăn ngẩng đầu lên đáp lại, để lộ ra chiếc cổ thon dài trong cổ áo.

 

Liều chết triền miên, mười phần đ ộng tình.

 

Tuy nhiên, không lâu sau, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị gõ nhẹ, có người thấp giọng nói: "Điện hạ, thần đến bắt mạch cho ngài."

 

——Là Vương thái y.

 

Vết thương nghiêm trọng do bị ám sát của Lan Dịch Trăn đương nhiên là giả, nhưng đã giả thì cũng phải làm cho thật. Vương thái y là tâm phúc mà y sắp xếp ở Viện Thái Y, một ngày ba lần đúng hạn tới đây bắt mạch cho y.

 

Bởi vì trước đó Lan Dịch Trăn thường xuyên rơi vào trạng thái "Hôn mê bất tỉnh", Vương thái y bình thường sẽ chỉ nói lời này, không đợi Thái tử trả lời, liền đẩy cửa đi vào.

 

Nghe thấy động tĩnh này, Lan Dịch Hoan cả kinh, đột nhiên đưa đầu ra, nụ hôn của Lan Dịch Trăn liền dừng trên tai hắn, khiến cơ thể hắn run rẩy một trận.

 

"Đừng sợ."

 

Lan Dịch Trăn khó kìm lòng nổi, không muốn tách khỏi Lan Dịch Hoan. Y cuối cùng cũng hiểu được những vị hôn quân có tâm tình như thế nào, cắn vành tai hắn, thấp giọng nói: "Để ta nói hắn đi ra ngoài."

 

"Đột nhiên không cho bắt mạch, vậy chẳng phải đang nói lạy ông ta ở bụi này sao..." Lan Dịch Hoan nói được một nửa thì hít một hơi thật sâu, cả kinh nói: "Đừng, đừng mà."

 

Hắn hơi thở d ốc, lập tức muốn đứng dậy: "Ta trốn đi một lúc."

 

Lan Dịch Trăn vẫn không bằng lòng, lại nói: "Vương thái y từ khi đệ còn nhỏ đã tới đây trị bệnh cho đệ, đều là người biết ngọn nguồn gốc rễ, dù hắn đi vào cũng không sao hết."

 

Không sao cái gì mà không sao!

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy đầu óc của Nhị ca hỏng rồi, không muốn nhiều lời với y. 

 

Sắc mặt của hắn lúc này đỏ bừng, quần áo cởi bỏ một nửa, trên người còn có dấu hôn. Mang bộ dáng này ở trên giường Lan Dịch Trăn, chính là vì Vương thái y hiểu rõ ngọn nguồn gốc rễ nên mới không thể cho đối phương nhìn thấy, nếu không thì Lan Dịch Hoan cũng không biết ném mặt mũi vào đâu.

 

Hắn lung tung buộc lại y phục hai lần, ngược lại càng thêm lộn xộn. Mắt thấy Vương thái y đã bước vào, cuối cũng không còn cơ hội xuống giường nữa. Dưới tình thế cấp bách, Lan Dịch Hoan trực tiếp vứt đống quần áo nhăn nheo sang một bên, rồi tự mình chui vào trong chăn.

 

Trước khi hoàn toàn dùng chăn trùm kín đầu, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lan Dịch Trăn, cảnh cáo y không được nói lung tung.

 

Lan Dịch Trăn : "..."

 

Y vốn không muốn giấu diếm điều gì, nhưng không ngờ Lan Dịch Hoan lại bị doạ đến mức như vậy, chỉ có thể gật đầu coi như đã hiểu.

 

Lúc này Lan Dịch Hoan mới lấy chăn che mình lại, thành thật nằm bên cạnh Lan Dịch Trăn, hoá mình thành một thể với chiếc giường.

 

Lan Dịch Hoan vỗ nhẹ vào chỗ chăn phồng lên, không khỏi thở dài.

 

Tiểu gia hoả này ở bên cạnh y từ nhỏ cho tới nay, bất cứ khi nào cũng như khảo nghiệm tính kiên nhẫn và tự chủ của y.

 

Vừa rồi hai người kịch kiệt hôn môi, bất kể là tình cảm trong lòng hay thân thể đều đang ở mức mãnh liệt nhất, kết quả lại bị cắt ngang.

 

Nếu chỉ vậy thì cũng thôi đi, Lan Dịch Hoan vậy mà còn tìm chỗ trốn, cứ như vậy trốn trong tấm chăn mà y chỉ cần vươn tay ra là đã chạm tới, nửa thân trần da thịt như có như không chạm đến thân thể y, như một lời tán tỉnh thân mật cùng ngây thơ, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm.

 

Trong đầu Lan Dịch Trăn có đủ loại ý nghĩ, nhưng y vẫn làm theo ý muốn của Lan Dịch Hoan, cúi người xuống cẩn thận nhặt đôi giày của Lan Dịch Hoan lên rồi ném xuống gầm giường.

 

Làm xong việc này, Vương thái y đã đi qua bình phong, đi đến trước giường y.

 

Nhìn thấy Lan Dịch Trăn đã tỉnh, còn đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, Vương thái y hơi ngạc nhiên.

 

Vương thái y tiến lên bắt mạch, cảm thấy mạch đập dưới ngón tay mạnh mẽ hữu lực, đúng là nhịp đập của một nam tử trưởng thành, nhưng vẫn có chút gấp gáp, lộ ra một cổ hoả ý nóng rực.

 

——Này là vẫn còn đang giả bệnh sao?

 

Vương thái y không rõ ý định của Lan Dịch Trăn, liền hỏi: "Không biết hôm nay Điện hạ cảm thấy thế nào?"

 

Lan Dịch Trăn nói: "Vết thương không còn đau, tinh thần cũng tốt hơn."

 

Vương thái y bất động thanh sắc liếc mắt nhìn đến Lan Dịch Trăn, thấy Lan Dịch Trăn hơi gật đầu thì liền hiểu ý của Thái tử là giả bệnh đủ rồi, đã đến lúc dần khôi phục lại.

 

Vì thế Vương thái y theo ý y nói: "Thương thế của Điện hạ khôi phục rất nhanh, hiện giờ xem ra chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian nữa sẽ không còn gì đáng ngại. Chỉ là sau khi trọng thương không tránh khỏi việc cơ thể suy yếu, vẫn phải tiếp tục uống thuốc bổ. Đây là bách hoa thư thích cao, bôi lên miệng vết thương có thể trừ sẹo giảm đau."

 

Lan Dịch Trăn gật đầu, lơ đãng nói: "Cứ để đó đi."

 

Y cảm nhận được Lan Dịch Hoan hơi động đậy dưới chăn, sợ Lan Dịch Hoan cảm thấy ngột ngạt nên lúc Vương thái y không chú ý liền thò tay vào chăn.

 

Lan Dịch Trăn vốn định nhấc một góc chăn lên, nhưng lại vô tình chạm trúng nơi khác, ngón tay vươn ra, lại đụng phải một mảnh mềm nhẵn no đủ.

 

Chiếc chăn này vừa nặng vừa dày, Lan Dịch Hoan thật sự cảm thấy có chút ngột ngạt, lập tức lặng lẽ động thân mình lên trên, cẩn thận di chuyển, bất thình lình bị Lan Dịch Trăn chạm trúng ngực, lòng bàn tay y cọ qua điểm nào đó.

 

Cảm nhận được lòng bàn tay có phần thô ráp của Lan Dịch Trăn, da đầu Lan Dịch Hoan tê dại, thiếu chút nữa thở mạnh một hơi, lập tức bất động.

 

Động tác của Lan Dịch Trăn cũng dừng lại, cánh tay của y vẫn ở đó.

 

Tấm màn lụa trước giường chỉ được vén lên một nửa, Vương thái y cũng không chú ý tới dị thường trong chăn, còn đang giải thích về thuốc mỡ: ".... Cũng có thể dùng thuốc mỡ này lên vết thương trên cánh tay của Điện hạ, tuy là vết sẹo từ năm ngài mười bốn, nhưng ít nhiều gì cũng làm mờ đi một chút....."

 

Tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm của Vương thái y khiến cho lúc này càng thêm vài phần xấu hổ.

 

Để tránh tay của Lan Dịch Trăn chạm phải ngực mình, Lan Dịch Hoan theo bản năng dịch thân mình về phía sau, đường cong từ lưng đến mông dán vào đùi của Lan Dịch Trăn, ngược lại còn hoàn toàn đưa mình vào thế tiền hậu giáp kích*.

 

*tiền hậu giáp kích: bao vây từ hai phía, hoặc tấn công từ cả hai đường.

 

Y có tập luyện võ thuật, nhưng bởi vì trời sinh khung xương nhỏ nên cho dù luyện như thế nào cũng không ra được cơ bắp chắc nịch cường tráng, nhưng thật ra càng thêm eo thon chân dài, ngực mông no đủ, gầy mà không yếu.

 

Đầu ngón tay của Lan Dịch Trăn vô tình chạm vào điểm dễ bị tổn thương nhất. Khi Lan Dịch Hoan co người tránh đi, những ngón tay của y cũng trượt xuống, miêu tả ra đường cong tuyệt đẹp.

 

Càng ngày càng không xong rồi.

 

Giọng nói của Vương thái y chợt lớn chợt nhỏ, càng nói càng khó đi vào trong đầu.

 

Lan Dịch Trăn chầm chậm nâng tay lên, vô cùng cẩn thận để không đụng phải cơ thể Lan Dịch Hoan, chỉ là suy nghĩ trong đầu cứ quay cuồng, không thể áp xuống cảm giác vừa rồi.

 

Y khát.

 

"Vương thái y, không cần phải nói, ta hơi mệt, ngươi lui xuống đi."

 

Lan Dịch Trăn đột nhiên cắt ngang lời mà Vương thái y chưa nói xong.

 

Vương thái y dừng lời, có chút kỳ quái nhìn Lan Dịch Trăn, bởi vì phát hiện, dưới thời tiết này mà Lan Dịch Trăn lại đổ mồ hôi.

 

Vương thái y không nhịn được mà tiếp tục nói: "Điện hạ, ngài có lẽ là mệt nhọc thể hư mới dễ thấy buồn ngủ và đổ mồ hôi, phải bồi bổ cơ thể thật nhiều mới được."

 

Lan Dịch Trăn gật đầu, ra hiệu Vương thái y lui xuống.

 

Nếu còn không lui, y sẽ lập tức ném người này ra ngoài!

 

Cũng may Vương thái y cuối cùng cũng có chút thức thời, sau khi hành lễ thì rời khỏi tẩm điện của Thái tử.

 

Vương thái y vừa rời đi, Lan Dịch Trăn liền ôm eo Lan Dịch Hoan, ôm hắn ra khỏi chăn.

 

Lan Dịch Hoan cảm thấy vừa rồi trốn dưới chăn của ca ca, đúng là hoảng loạn quá mức rồi đưa ra một quyết định ngu ngốc!

 

Hắn quấn chăn đến toàn thân nóng bừng, bị Lan Dịch Trăn chạm đến mà nhũn ra, lúc này khuôn mặt phiếm hồng tựa như hoa đào, trong mắt lại ngập nước, lúc bị Lan Dịch Trăn ôm lấy còn thở hổn hển.

 

Thân thể mềm mại và hoàn mỹ giống như một vũng nước, có thể bị người ta xoa bóp thành đủ hình dạng, đúng là vưu vật* trời sinh.

 

*vưu vật: vật quý lạ, thường chỉ vẻ đẹp tuyệt sắc.

 

Mặc dù đối với Lan Dịch Trăn mà nói, tình cảm là nhân tố chiếm vị trí hàng đầu, nhưng lúc này cũng không khỏi gấp đến khó nhịn.

 

Trong không khí tựa như có tia lửa ma sát bừng lên.

 

Có được một lần, cho nên y biết trong cơ thể này mềm mại và mê người đến mức nào, cũng biết kia còn chưa phải là cực hạn.

 

Y còn muốn nhiều hơn nữa.

 

Nhưng chỉ như vậy, Lan Dịch Hoan lại khó chịu đến mức suýt khóc.

 

"Tiểu Thất, Tiểu Thất..."

 

Lan Dịch Trăn do dự, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, muốn buông rồi lại không buông nổi.

 

Y nhẹ nhàng thốt ra cái tên khiến y si cuồng: "Hoan Nhi...."

 

"Nhị ca."

 

Lan Dịch Hoan cuộn tròn cơ thể, gần như mất hết sức lực. Cuối cùng, hắn vất vả nâng tay lên, rụt rè vòng tay qua cổ Lan Dịch Trăn.

 

Hắn kìm nén sự run rẩy trong cổ họng, nức nở như một con thú nhỏ đang sợ hãi: ".... Huynh tới đây."

 

Sau chuyện lần trước, Lan Dịch Hoan đại khái đã biết Lan Dịch Trăn muốn làm gì tiếp theo.

 

Tưởng tượng đến điều này liền cảm thấy thật đáng sợ, nhưng hắn cắn chặt răng, ngoan ngoãn mở chân ra, cố gắng để Lan Dịch Trăn thực hiện dễ dàng hơn.

 

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lan Dịch Hoan cảm thấy mình có thể chịu đựng được, ngẩng đầu lên, trên mặt thậm chí còn mang theo chút hồn nhiên, nói: "Không sao đâu, ta không sợ đau, cũng.... Cũng sẽ không đau lắm."

 

Dụ hoặc nhất trên đời nào còn không phải thế này.

 

Lan Dịch Trăn cơ hồ cho rằng mình bị sắc dục làm mờ mắt, xuất hiện ảo giác.

 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, y thật sự sẽ không chịu nổi nữa.

 

Lan Dịch Trăn vô thức nắm lấy cổ chân của Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng kéo ra, lại bức ép mình buông ra, hỏi lại: "Đệ nói cái gì?"

 

Trong lòng Lan Dịch Hoan thực sự có chút sợ. Cổ chân hắn lớn gần bằng cổ tay của Lan Dịch Trăn, cho thấy được sự chênh lệch về hình thể. Bị y nắm lấy như vậy, hắn không khỏi run lên, ánh mắt rơi xuống phía dưới.

 

Sau đó, Lan Dịch Hoan nhìn thấy vết sẹo đỏ tươi trên cánh tay của Lan Dịch Trăn, đan xen với những đường gân xanh căng cứng trên đó, tạo ra một vẻ đẹp diễm lệ khác lạ.

 

Đó chính là vết sẹo mà Vương thái y nói đã xuất hiện một cách khó hiểu khi Lan Dịch Trăn mười bốn tuổi.

 

Lan Dịch Hoan biết vết sẹo này xuất hiện như thế nào. Hắn đã nhìn thấy nó trong giấc mơ của mình. Thời khắc hắn chết, Lan Dịch Trăn ôm chặt lấy cơ thể hắn, cây bút chu sa từ trên bàn rơi xuống, đầu bút lông chạm đến cánh tay y, y cũng không hề có cảm giác.

 

Khi ấy, y đau đớn thống khổ, tựa như toàn thế giới sụp đổ ngay trước mắt, y cũng đã thực sự đi theo Lan Dịch Hoan, mang theo vết sẹo mãi mãi không thể khép lại.

 

Những cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.

 

Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, hôn Lan Dịch Trăn: "Ta yêu huynh."

 

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta nguyện ý để huynh tiến vào, huynh tới đi."

 

*****

 

Sầu Riêng: Bìa truyện của bộ này trên Tấn Giang nè mọi người:

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi