AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

Từ lúc nghe đến chuyện của Tề Quý phi, Lan Dịch Hoan vẫn là mặt không biểu tình im lặng nghe A Nhã Tư nói, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cha...."

 

A Nhã Tư quay người lại, nhẹ nhàng nói: "Con nói đi."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ngài hiện tại... còn có tình cảm với bà ấy không?"

 

A Nhã Tư không trực tiếp trả lời hắn mà lại nói: "Tối qua, ta đứng ngoài cung điện của mẫu thân con, nghe thấy tiếng nàng ấy khóc."

 

Lan Dịch Hoan hỏi: "Sao lại khóc?"

 

A Nhã Tư nói: "Nàng ấy hẳn đã biết sự thật rồi."

 

Câu nói này như khiến trái tim Lan Dịch Hoan hơi ngừng lại, trong chốc lát, trong lòng ngũ vị tạp trần.

 

Tình cảm hắn dành cho Tề Quý phi vẫn còn phức tạp như vậy. Hắn hận sự thờ ơ và lạnh nhạt của bà, nhưng dường như lại không muốn nghe thấy bà thống khổ cùng chật vật.

 

A Nhã Tư vỗ vỗ vai hắn: "Khi mới biết bao năm qua nàng ấy đối xử với con như vậy, ta cảm thấy vô cùng tức giận và có lỗi. Ta không thể tin được, vì sao nàng ấy lại có thể đối xử với một đứa nhỏ như vậy?"

 

"Nhưng ta cũng nghĩ, nếu như ta vẫn luôn ở bên cạnh hai người thì tốt biết mấy, nếu lúc ấy ta phát hiện sớm hơn thì tốt biết mấy, ta có tư cách gì mà trách cứ nàng ấy chứ?"

 

A Nhã Tư nói: "Đêm qua nghe thấy nàng ấy khóc, trong lòng ta cảm thấy vô cùng khó chịu, ta muốn vào an ủi nàng ấy, nhưng so sánh với trước đây, ta phát hiện rằng ta không thể lại như vậy. Ta bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, lo rằng nếu mình đưa ra một số lựa chọn không đủ bình tĩnh thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn."

 

Ví dụ như, Lan Dịch Hoan cảm thấy thế nào về việc này? Nếu hắn thực sự vô cùng thống hận Tề Quý phi, liệu hành động của ông có làm tổn thương đến đứa con trai đã phải chịu đựng rất nhiều thống khổ của mình hay không?

 

Một ví dụ khác, nếu Tề Quý phi nhận ra thân phận của ông, liệu bà có để cho Tề gia biết bí mật này và bày ra một âm mưu khủng khiếp hơn không?

 

Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng nói: "Cho nên, tình yêu của ngài đã bị sự bình tĩnh đánh bại."

 

A Nhã Tư ngẩn người.

 

Ông dường như không ngờ rằng đứa con trai mười tám tuổi duy nhất của mình sẽ nói một câu như vậy. Ông không khỏi quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan, liền thấy khuôn mặt của hắn phản chiếu trong ánh đèn mờ ảo của màn đêm, ý cười giống như có chút xa vời, làm tăng thêm chiều sâu cho non nớt thuần triệt giữa đôi lông mày.

 

Quang ảnh lưu động, thần sắc trên mặt Lan Dịch Hoan lúc sáng lúc tối.

 

Trái tim như bị đánh nhẹ, A Nhã Tư nhỏ giọng nói: "Có lẽ vậy."

 

"Bởi vì kết cục của hai ta không có gì tốt đẹp. Điều quan trọng nhất là, khi yêu thì luôn cho rằng mình có thể gánh vác được mọi thứ; nhưng lúc có con mới phát hiện rằng đứa con chính là người phải chịu tội vì sự bốc đồng cùng non nớt của cha mẹ. Ta cảm thấy hối hận và đau lòng, khi xem xét lại hành vi của mình năm đó thì đã mất đi rất nhiều dũng khí".

 

A Nhã Tư xoa đầu Lan Dịch Hoan, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười: "Thừa nhận điều này không dễ dàng gì, nhưng ta không muốn giảo biện trước mặt con. Có phải có chút thất vọng không?"

 

Giọng nói của ông khiến Lan Dịch Hoan như nghe được câu hỏi của mình từ rất lâu trước kia: "Có phải ta khiến ngươi cảm thấy rất thất vọng không?"

 

——Lúc đó, hắn đang hỏi ai?

 

Lan Dịch Hoan không nghĩ ra.

 

Nhưng hắn nhớ lúc đó hắn đang ngồi trên long ỷ, trong lòng tràn đầy nản lòng lạc lối. Hắn rõ ràng cho rằng vị trí chí cao vô thượng này đủ để cho người ta có quyền muốn làm gì thì làm, nhưng hắn không mang đến vui sướng hạnh phúc cho những người bên cạnh, mà lại không thể không cùng những người hẳn là thân cận với mình tranh chấp, đoạn tuyệt, thậm chí nghe họ chửi rủa, tiến hành trừng phạt họ.

 

Có phải hắn làm chưa đủ tốt không? Có phải hắn làm sai ở chỗ nào không?

 

Nhưng hắn dần nhận ra rằng thật khó để có thể chu toàn mọi việc, nơi chốn viên mãn.

 

Lan Dịch Hoan đã vô số lần tưởng tượng, phụ thân hắn nhất định anh tuấn thâm tình, dũng cảm cường đại; mẫu thân hắn nhất định mỹ lệ động lòng người, ôn nhu từ ái. Nếu họ sống bên nhau mà không trải qua bất kỳ biến cố nào, nhân sinh hắn không còn hối tiếc.

 

Nhưng hóa ra, A Nhã Tư trước mặt và Tề Quý phi trong câu chuyện của A Nhã Tư đều không hoàn hảo.

 

Nhưng cũng chính vì điều này, hai chữ "Phụ mẫu" cuối cùng càng thêm chân thật được bỏ thêm vào trong lòng hắn, không còn là những giấc mơ viển vông và đẹp đẽ nữa.

 

Quan tâm, gắn bó, hiểu lầm, đấu tranh... mọi thứ tạo nên những mảnh ghép của cuộc sống.

 

Tất cả họ đều là những người không hoàn hảo, nhưng lại nỗ lực mà sống. Một người một đời, có lẽ không phải muốn theo đuổi sự hoàn hảo trọn vẹn, mà là yêu cái thế giới tràn đầy sự tiếc nuối này.

 

Tựa như đã từng, hắn muốn dùng quyền lực chí cao vô thượng này của mình để khiến người người được như ý nguyện, nhưng hắn lại không tài nào nắm chắc được hạnh phúc ở ngay trước mắt. Thật ra, rất mệt, rất hụt hẫng.

 

Trong lòng có một sợi dây đang thắt chặt, dường như đang dần dần được nới lỏng.

 

Lan Dịch Hoan cúi đầu cười: "Không, ta có thể hiểu được tâm tình của ngài."

 

A Nhã Tư cũng cười.

 

Ông vỗ vai Lan Dịch Hoan, nói: "Nhưng có một điều ta có thể đảm bảo với con, bất kể thế nào, ta mãi mãi là phụ thân của con, cũng là nam nhân từng yêu nàng ấy. Bây giờ ta đã trở lại, ta sẽ gánh vác trách nhiệm của mình. Chuyện của Tề gia, con không cần có gánh nặng, cũng không cần quan tâm."

 

"Con trai, đây là ân oán của chúng ta. Con đừng quay đầu lại, hãy tiến về phía trước."

 

Lúc này, Lan Dịch Hoan cũng chợt nhớ ra câu trả lời của đối phương ở kiếp trước, khi hắn hỏi có phải bản thân mình chưa đủ hoàn hảo không.

 

—— "Bệ hạ, ngài đã làm rất tốt rồi. Con người không ai hoàn hảo, chỉ cần không thẹn với lương tâm."

 

Người đó là...

 

A Nhã Tư nhìn về phía trước, đột nhiên mỉm cười nói với Lan Dịch Hoan: "Nhìn xem ai đến kìa?"

 

Nhị ca?

 

Lan Dịch Hoan cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi dụi mắt, hắn phát hiện đó thực sự là Lan Dịch Trăn.

 

Hắn vẫy tay, nói lớn: "Nhị ca!"

 

Lan Dịch Trăn đi về phía Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan nhào vào lòng y, được Lan Dịch Trăn ôm chặt lấy.

 

Sau khi buông Lan Dịch Hoan ra, Lan mới hành lễ với A Nhã Tư: "Ta nghĩ trời đã muộn nên đến đón đệ ấy. Không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người chứ?"

 

A Nhã Tư nhìn thoáng qua ý cười chân thành trên mặt Lan Dịch Hoan, cười nói: "Không có. Thái tử Điện hạ, cảm ơn ngài rất nhiều."

 

Ông vỗ vai Lan Dịch Hoan: "Nhanh trở về đi."

 

Lan Dịch Hoan vẫy tay chào A Nhã Tư, cả hai nhìn A Nhã Tư rời đi. A Nhã Tư đi được một lúc thì quay đầu lại, thấy Lan Dịch Hoan và Lan Dịch Trăn vẫn chưa rời đi, đứng dưới ánh đèn trò chuyện.

 

Không biết Lan Dịch Trăn nói gì mà Lan Dịch Hoan cười cười rồi nhảy lên vài cái, sau đó ôm chặt lấy Lan Dịch Trăn, giống như một chú cún nhỏ, dùng sức cọ mặt vào lòng y.

 

A Nhã Tư hơi giật mình, một lúc sau mới quay người rời đi.

 

Lan Dịch Trăn mỉm cười xoa đầu Lan Dịch Hoan, hỏi: "Đệ có vui không?"

 

Lan Dịch Hoan ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên hỏi: "Huynh không vui sao?"

 

Lan Dịch Trăn: "Không thể nào."

 

Y sẽ không nói cho Lan Dịch Hoan biết, thật ra vừa rồi y đã đến bên ngoài dịch quán, chỉ là nghe tiếng cười nói bên trong, đột nhiên cảm thấy mình sẽ phá hỏng bầu không khí nên mới không đi vào.

 

Nhưng mà y cũng không rời đi, bởi vì y đột nhiên cảm thấy có chút sợ, sợ Lan Dịch Hoan sẽ không trở về.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Nhưng hiện tại huynh đang 'Dưỡng thương vì bị ám sát' mà! Chạy loạn như vậy, không sợ có người nào nhìn thấy sao!"

 

Lan Dịch Trăn thản nhiên nói: "Thấy liền giết."

 

Lan Dịch Hoan giật mình, không khỏi bật cười.

 

Mặc dù rất sợ đệ đệ mà mình nuôi lớn sẽ bị người ta bắt đi, nhưng nhìn thấy khói mù giữa mày Lan Dịch Hoan tan đi, trong lòng Lan Dịch Trăn vẫn cảm thấy vui mừng. Y kéo Lan Dịch Hoan lại và hỏi: "Đệ và những người thân đó đã nói gì vậy?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Cũng không nói gì cả, ta chỉ đột nhiên thông suốt một số chuyện. Ta cảm thấy, không quá cưỡng cầu sự viên mãn, hoàn hảo thì bản thân có thể sẽ thấy hạnh phúc hơn."

 

Lan Dịch Trăn không biết tại sao Lan Dịch Hoan lại nói như vậy, nhưng y nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Chúng ta rất viên mãn."

 

Lan Dịch Hoan không khỏi bật cười, nói: "Đúng vậy, cảm ơn huynh."

 

Cảm ơn sự thấu hiểu, kiên định, cùng sự đồng hành của huynh.

 

Trên bầu trời, vầng trăng như lưỡi câu, tỏa ra ánh sáng trong trẻo.

 

Hai huynh đệ sóng vai nhau đi về phía hoàng cung. Lan Dịch Trăn nắm lấy tay Lan Dịch Hoan.

 

*

 

Lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười khó có được của Lan Dịch Hoan, khi tách ra Lan Dịch Trăn còn rất lưu luyến, lại bị Lan Dịch Hoan đẩy ở phía sau, chạy về Đông Cung.

 

Tuy rằng bọn họ lén lút gặp mặt nhau không ít lần, nhưng ngoài mặt, ở trong mắt người khác, Thái tử vẫn đang trong trạng thái trọng thương, ủy quyền.

 

Phỏng chừng qua mấy ngày, có người sẽ không thể kiên nhẫn được nữa.

 

Tâm trạng của Lan Dịch Hoan dần dần bình tĩnh lại, mỗi ngày đọc sách và luyện kiếm trong cung điện của mình.

 

Quả nhiên, hôm nay lúc hắn đang luyện kiếm thì Tam Hoàng tử tới. 

 

Hạ nhân đang định nhắc nhở Lan Dịch Hoan thì bị Tam Hoàng tử ngăn lại. Tam Hoàng tử lặng lẽ đứng nhìn ở một bên, trong mắt có gợn sóng.

 

Lan Dịch Hoan như này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

 

Trong lúc mơ hồ, trải qua bao năm, hình như cũng từng có một thân ảnh thiếu niên cầm kiếm, giương cung cưỡi ngựa như vậy, nhưng dần dần lại bị thay thế bởi vị Đế Vương trên vương tọa cao cao kia, càng ngày càng mảnh khảnh, càng ngày càng cô đơn tiều tuỵ, mà thời gian niên thiếu này đã bị lãng quên từ lâu.

 

Lúc này, chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay Lan Dịch Hoan quét ngang lướt dọc, quang ảnh chiếu rọi rực rỡ, khiến vài cây cổ thụ thân cành gồ ghề gần đó rụng lá, bay ngang đình viện.

 

Vạt áo tung bay, thân ảnh thiếu niên như một con hạc trắng bay cao, năm tháng lặng lẽ trôi qua dưới thanh kiếm của hắn.

 

Tam Hoàng tử tuy không tinh thông thứ này nhưng không khỏi cảm thấy thoải mái vui vẻ khi nhìn thấy tư thế uyển chuyển, ưu nhã sái lạc của Lan Dịch Hoan.

 

Sau khi quan sát một lúc, Tam Hoàng tử lấy chiếc sáo ở trên hông ra và bắt đầu thổi.

 

Tiếng sáo vang lên, kiếm chiêu trong tay Lan Dịch Hoan hơi loạn.

 

Này cũng không phải vì trước đó hắn không nhìn thấy Tam Hoàng tử, bị tiếng sáo đột ngột vang lên làm hoảng sợ, mà là vì đối phương đang thổi khúc <Nguyễn Lang Quy> của Tân Khí Tật*:

 

*Tân Khí Tật (1140-1207) là quan thời Nam Tống, là nhà làm từ nồi tiếng của văn học Trung Quốc.

 

"Chiều tối, thôn phía trước đã lên đèn. Mây quay trở về nơi đầu núi. Mấy nóc nhà chìm trong tiếng chim giá cô. Chốn Tiêu Tương gặp lại cố nhân.

 

Tay vẫy quạt lông, chỉnh khăn quấn đầu. Thời thiếu niên chinh chiến bụi tràn cả mắt. Nay lại tiều tuỵ đọc phú 'Chiêu hồn'. Mũ nhà nho lầm lỡ tấm thân."

 

Sau mấy chiêu kiếm hỗn độn, lưỡi kiếm của Lan Dịch Hoan dừng lại. Khi hắn bắt đầu lại, chiêu thức đã biến đổi, tùy nhạc mà vũ.

 

Ánh mắt của Tam Hoàng tử hơi ngưng lại, tiếng sáo dần trào dâng.

 

Huynh đệ hai người một sáo một kiếm, không giống như cũng nhau phụ xướng, mà giống như đang phân cao thấp.

 

Lan Dịch Hoan càng nghe khúc nhạc này càng xúc động, nhưng lại không muốn bị Tam Hoàng tử đàn áp, di chuyển nhảy vọt, mạnh như rồng cuốn, kiếm thế sắc bén, chỉ có thể nói là "Nơi tay chạm, nơi vai nghiêng, nơi bước chân giẫm phải, nơi đầu gối hướng tới, đúng như mong đợi, lưỡi kiếm tiến thẳng, tất cả trung tâm." (Mình không biết tiếng Trung, không rõ nghĩa của một số Hán tự nên đến chỗ này nó cấn cấn vậy đó, mọi người thông cảm nhé.)

 

Đột nhiên, thanh trường kiếm vang lên một tiếng nứt gãy, nửa lưỡi kiếm rơi xuống đất.

 

Trong mắt Tam Hoàng tử hiện lên ý cười, nhưng ánh mắt Lan Dịch Hoan hơi đổi, hắn giơ chân đá vào lưỡi kiểm, lưỡi kiếm kia xuyên qua cây sáo, cắt câu sáo làm hai, tiếng sáo lập tức dừng lại.

 

Tam Hoàng tử kinh ngạc, tức giận nói: "Tiểu tử này!"

 

Lan Dịch Hoan tra kiếm vào vỏ, ha ha cười lớn.

 

Lúc luyện kiếm, tóc của hắn có phần bị bung xoã ra. Lúc này ngẩng đầu cười to thì có vài sợi tóc trên trán rủ xuống phấp phới trước mặt, khiến cho khuôn mặt của hắn thêm phần anh khí, tuấn dật phi phàm, ngọc thụ sáng trong, khiến cho người nhìn thấy vui vẻ thoải mái.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đây mới là công bằng!"

 

Tam Hoàng tử nói: "Việc này mà ngươi cũng muốn cùng ta phân cao thấp sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Không phải trước kia huynh dùng một cây sáo gãy để đấu với ta sao?"

 

Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên bật cười.

 

Lan Dịch Hoan mời Tam Hoàng tử vào cung của mình, phân phó người dâng trà bánh lên, bản thân thì đi thay quần áo trước.

 

Lúc hắn đi ra, Tam Hoàng tử nhìn thấy tóc Lan Dịch Hoan hơi ướt, liền biết hắn vừa tắm gội xong, không khỏi nói: "Ngươi vẫn kiều khí chú trọng như vậy, giống như Công chúa vậy."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Thay đồ sửa soạn lại để gặp huynh, miễn cho Tam ca lại nói 'Ta không phải một vị khách quan trọng gì đúng không? Sao ngươi nhìn thấy ta liền như vậy?'"

 

Hắn bắt chước giọng điệu chua lòm của Tam Hoàng tử hoàn hảo đến mức bản thân Tam Hoàng tử nghe thấy cũng không chịu nổi, cảm thấy ngứa tay muốn đánh hắn.

 

Tam Hoàng tử nhìn Lan Dịch Hoan một lúc, thấp giọng nói: "Tiểu Thất, hiện tại Nhị ca tốt của ngươi bị ám sát, ngươi còn có thời gian ở đây tranh cãi với ta, có phải có chút không thích hợp không?"

 

Lan Dịch Hoan bắt chéo chân, bình tĩnh nói: "Tam ca, ta trước đó biểu hiện như thế là vì tình thế cấp bách, bây giờ người bên ngoài đều nói việc Thái tử bị ám sát có liên quan đến ta. Vậy thì ta cứ đơn giản là làm ra cái tư thái mà họ muốn nhìn thôi, có hại gì đâu?"

 

Tam Hoàng tử nói: "Vậy, lời này là thật hay giả?"

 

Lan Dịch Hoan khẽ mỉm cười, không đáp lại lời này, chỉ nói: "Ta nghĩ, Tam ca nhất định không phải vì hỏi ta những lời này mà đến đây một chuyến, nếu không, huynh chạy cũng vô ích."

 

Tam Hoàng tử nhướng mày, cầm chén trà trên bàn lên, trầm ngâm nhấp một ngụm.

 

Khi hỏi câu hỏi đó, trong lòng Tam Hoàng tử biết rất rõ Lan Dịch Hoan sẽ không nói cho mình biết.

 

Bất kể họ là huynh đệ đã xoá tan hiềm khích trước kia, hay là đối thủ thưởng thức lẫn nhau, vẫn không có khả năng thẳng thắn nói ra những sự việc trọng đại ảnh hưởng đến lợi ích của các bên hay thậm chí là tính mạng của họ.

 

Điều quan trọng nhất là đây không phải việc riêng của Lan Dịch Hoan mà còn liên quan đến Thái tử.

 

Mối quan hệ giữa hắn và Thái tử, từ kiếp trước đến hiện tại, Tam Hoàng tử vẫn không thể nhìn thấu.

 

Tam Hoàng tử không khỏi nghĩ đến ngày mình bị thương, lúc nửa tỉnh nửa mê đã nhìn thấy ánh mắt Thái tử nhìn Lan Dịch Hoan.

 

Tưởng như thống thiết chua xót, nhưng cũng triền miên dai dẳng.

 

Tam Hoàng tử theo bản năng không ngừng suy nghĩ sâu xa, nói: "Vậy ta hỏi ngươi một chuyện khác."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Mời nói."

 

Tam Hoàng tử chậm rãi nói: "Kiếp trước..."

 

Nói xong ba chữ này, Tam Hoàng tử nhìn về phía Lan Dịch Hoan, thấy trên mặt hắn không có vẻ gì khiếp sợ, liền thở dài: "Xem ra ngươi cũng nhớ rõ."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Câu hỏi trước đó của huynh ta không trả lời, nếu cả câu này cũng không nói thì có hơi quá đáng. Đúng vậy, ta nhớ rõ."

 

Tam Hoàng tử tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi tiêu hóa sự việc một lúc rồi hỏi: "Cho nên lúc ấy ta uống thuốc độc tự sát nhưng lại không chết, là do ngươi đã đổi thuốc sao?"

 

Lan Dịch Hoan: "Đúng vậy."

 

Tam Hoàng tử nói: "Ta bị đưa ra khỏi cung, được đặt trong một toà tiểu viện ở Tô Châu, cũng là ngươi làm?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đúng vậy, ta sợ huynh tỉnh lại sẽ nổi điên chạy loạn, còn cố ý bảo người c ởi quần áo của huynh ra!"

 

Lần này vẻ mặt của Tam Hoàng tử không vì lời nói đùa này của hắn mà dịu lại, thấp giọng hỏi: "Cho nên... ngươi thật sự muốn ta sống sót."

 

Trong cơn mưa lớn ngày hôm đó, Lan Dịch Hoan cõng mình lên núi, những gì hắn nói không phải là do mình tưởng tượng.

 

"Bằng không thì sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Hiện tại huynh muốn hỏi như thế, vậy thì năm đó, lúc tỉnh lại huynh đã nghĩ gì!"

 

"Khi ta tỉnh dậy..."

 

Tam Hoàng tử vẫn nghiêng đầu, từ từ nhắm mắt lại.

 

"Khi tỉnh dậy, ta nghe được tin ngươi đã chết, ta còn tưởng rằng ngươi hận ta, muốn trừng phạt ta, cho nên mới dùng phương pháp này để ta sống sót, để ta sống với áy náy cả đời, mãi mãi không thể dứt ra."

 

Lời này của Tam Hoàng tử khiến Lan Dịch Hoan Hoan ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nói: "Huynh đang nói về kiếp trước sao? Kiếp trước, tin ta chết khiến huynh khổ sở vậy sao?"

 

Hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương đều mang theo chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, còn có chút tiếc nuối cùng đau lòng.

 

Cuối cùng, Tam Hoàng tử quay mặt đi, nói: "Xem ra, chúng ta đã tranh đấu với nhau nửa đời người, nhưng thật ra lại không hiểu nhau."

 

Lan Dịch Hoan thở dài nói: "Đúng vậy."

 

Hắn cầm chén lên, cũng không gọi người, tự mình đổi trà thành rượu, nói: "Uống đi."

 

Hai người cụng chén, cùng nhau uống cạn.

 

Tam Hoàng tử xoay chén rượu trong tay, thấp giọng nói: "Vậy, ta..."

 

Tam Hoàng tử còn chưa kịp nói lời tiếp theo, bên ngoài đã có người bẩm báo: "Điện hạ, Bát Điện hạ tới."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Các ngươi đúng thật lúc nào cũng tụ lại được."

 

Tam Hoàng tử nói: "Để ta tránh đi một chút, bằng không lúc này để hắn thấy ta ở đây thì cũng không tốt."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ha, hiện tại Phụ hoàng giao cho huynh và Ngũ ca chủ lý chính sự, không thể để ai biết ta và huynh có liên lạc gì đúng không? Vậy huynh...."

 

Bát Hoàng tử tính cách hấp tấp, lúc này ra ngoài sợ sẽ gặp phải, Lan Dịch Hoan do dự một chút, nói: "Cứ trốn ở bình phong trước đi."

 

Tam Hoàng tử muốn nói, mình không phải sợ người khác nhìn thấy bản thân và Lan Dịch Hoan thân cận. Năm đó Thái tử trực tiếp cầm quyền còn không sợ, lúc này mình cũng chỉ chủ lý một đoạn thời gian thôi, có gì mà phải sợ?

 

Tam Hoàng tử là sợ Bát Hoàng tử nhìn ra cảm xúc của mình có dị, nhìn ra được mình lúc nói chuyện với Lan Dịch Hoan đã không còn ra vẻ khắc nghiệt như trước kia nữa, nhìn ra được dưới ánh mắt của mình có chứa lệ quang.

 

Nhưng Tam Hoàng tử còn chưa kịp nói cái gì, cũng không biết nên nói thế nào.

 

Tam Hoàng tử trước vừa mới trốn đi, dùng tay lau mặt để bình tĩnh lại, sau đó liền nghe thấy cửa phòng Lan Dịch Hoan "Rầm" một tiếng, mở toang ra.

 

Tam Hoàng tử âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm, bây giờ Lão Bát lỗ m ãng như vậy sao?

 

Ngay sau đó, một tiếng chào vui vẻ vang lên bên tai Tam Hoàng tử: "Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

 

Tam Hoàng tử: "..."

 

Đương nhiên, lần này Tam Hoàng sẽ không tiếp tục nghĩ là——"Chẳng lẽ Lão Bát đã biến thành một con chó!"

 

Sau đó là giọng của Bát Hoàng tử: "Con chó xấu xa này, ngươi vừa đi liền đi nhiều ngày như vậy, ta đã vất vả nuôi nó, nhưng nó lại chưa bao giờ vẫy đuôi như thế này với ta!"

 

Lan Dịch Hoan bị chó nhỏ nhảy vào trong lòng, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất tốt, ôm nó cười nói: "Ta thay nó cảm tạ Bát thúc của nó."

 

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn thoáng qua trên bàn, chén mà lúc này Tam Hoàng tử dùng vẫn chưa được dọn đi, trong đầu bắt đầu kiếm lý do.

 

Trong nháy mắt hắn đã nghĩ ra bảy tám cách giải thích, sau đó lại nghe Bát Hoàng tử nói: "Nhưng ngươi cố ý rót rượu nghênh đón ta, cũng coi như có chút lòng, vậy thì ta cũng không so đo với con chó xấu xa này làm gì!"

 

Vừa nói, Bát Hoàng tử vừa cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Trúc Diệp Thanh? Cũng không tệ."

 

Lan Dịch Hoan: "..."

 

Tam Hoàng tử: "..."

 

Chó nhỏ: "Gâu gâu gâu gâu!"

 

Lan Dịch Hoan hít một hơi, quyết định cất chuyện "Đây là chén Tam Hoàng tử đã dùng" vào trong lòng, hỏi: "Vị huynh đệ này, xin hỏi là đệ tới đây có việc gì?"

 

Hắn xoa xoa chó nhỏ trong lòng, nói: "Nếu là tới trả nó cho ta, ta sợ là mấy ngày nay ta không thể chăm sóc nó được, vẫn muốn nhờ đệ lại thay ta trông nom nó một thời gian."

 

Bát Hoàng tử nói: "Ta là muốn đưa nó tới gặp ngươi."

 

Nói xong, Bát Hoàng tử dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nó luôn nhớ đến ngươi. Hôm nay nó lập công nên ta thưởng cho nó."

 

Lan Dịch Hoan: "?"

 

Bát Hoàng tử nói: "Hôm nay lúc bọn ta ra ngoài, nghe thấy có hai người lén lút nghị luận, nói.... Thái tử bị ám sát là do ngươi làm. Chó này nghe vậy thì nóng nảy, đi ra ngoài cắn họ, bọn họ cứ vậy mà đánh nhau với nó...."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Hả?"

 

Nó học tiếng người cũng nhanh ha.

 

Bát Hoàng tử nói: "Ngươi nói xem, có phải đánh chó thì phải nhìn xem chủ nhân của nó đúng không? Cho nên ta cũng đánh nhau với họ."

 

Tên nhóc này quay đi quay lại mấy vòng lớn, thật ra cái muốn nói chỉ đơn giản thế này——Ta tẩn những người dám cả gan bôi nhọ Lan Dịch Hoan một trận.

 

Lan Dịch Hoan: "..."

 

Hắn xoa đầu chó nhỏ, nói: "Cảm ơn đệ vì đã xuất đầu.... Vì chó của ta."

 

Bát Hoàng tử nói: "Việc điều tra kẻ đứng sau chuyện này có tiến triển rồi sao?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Ta đoán là vậy."

 

Dựa trên phản ứng của mọi người khi Lan Dịch Trăn bị ám sát, Lan Dịch Hoan lúc ấy đã đưa một số người vào diện tình nghi, cho người âm thầm quan sát nhất cử nhất động gần đây của họ.

 

Hiện giờ, đại khái cũng đã biết được danh tính những người tham gia vào sự việc này, nhưng thân phận và mục đích của người đứng sau màn thì vẫn đang được điều tra.

 

Đối với Lan Dịch Hoan, mối quan hệ của hắn và Lan Dịch Trăn như thế nào là chuyện của hai người họ. Bản thân Lan Dịch Hoan không thẹn với lương tâm, người khác suy đoán thế nào tự nhiên cũng như mây khói thoảng qua. Hắn không nghĩ tới Bát Hoàng tử sẽ vì giữ gìn thanh danh của hắn mà đánh nhau với người khác.

 

Bát Hoàng tử nói: "Ám sát Thái tử, giá hoạ cho ngươi, việc này không những tạo ra đả kích cho hai ngươi mà còn có thể châm ngòi ly gián quan hệ của hai ngươi, không biết người nào âm hiểm xảo trá như vậy, ta thấy ngươi vẫn nên cẩn thận đi."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Sao đệ lại biết đây là người khác bôi nhọ ta?"

 

Bát Hoàng tử: "Hả?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Lần trước đệ không thấy ta cùng Nhị ca đánh nhau sao..."

 

Bát Hoàng tử nói: "Là hắn đánh ngươi!"

 

Tam Hoàng tử phía sau bình phong giật mình, lại nghe được Lan Dịch Hoan cũng không phủ nhận: "Được được, cứ tính là hắn đánh ta đi. Kia có lẽ là ta thật sự có lòng trả thù cho nên mới lập ra kế hoạch này? Đương nhiên, cũng có lẽ là ta không có. Tóm lại là tất cả đều có khả năng xảy ra, người khác suy đoán thế nào là chuyện của họ, đệ đừng có đánh người, cũng đừng quan tâm."

 

Bát Hoàng tử sửng sốt, tựa hồ không ngờ Lan Dịch Hoan sẽ nói như vậy, không biết nên trả lời thế nào: "Không, không phải, sao ngươi có thể..."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Được rồi được rồi, đệ không cần phải kinh ngạc như vậy chứ? Không phải đệ nói ta lương bạc vô tình, không niệm tình thủ túc sao?"

 

Hắn nhớ đến sau bình phong còn có Tam Hoàng tử đang nghe, nên không muốn nói quá nhiều với Bát Hoàng tử, vỗ vỗ vai đối phương, thả chó vào lòng Bát Hoàng tử, nói:

 

"Dù sao cũng cảm ơn đệ, lần sau không cần xung đột với những kẻ vô vị đó. Cũng đã muộn rồi, đệ mau chóng trở về đi, đừng để Quan Lệ phi lo lắng."

 

Bát Hoàng tử bị Lan Dịch Hoan đẩy vai đứng dậy, trong lòng có chút mơ hồ.

 

Bát Hoàng tử vốn định nói, đừng có nói bậy, ta nói ngươi như vậy khi nào, nhưng khi cân nhắc một hồi thì trong đầu thật sự mơ hồ nhớ rõ, không biết ở nơi nào, bản thân lớn tiếng nói với Lan Dịch Hoan:

 

"Ta biết ngươi làm những chuyện này đều đã có tình toán hết trước rồi! Ngươi chính là muốn động thủ giết hết huynh đệ! Loại người trời sinh lương bạc vô tình như ngươi, ta dù có chết cũng không thần phục! Ngươi cứ giết ta đi!"

 

Lúc ấy không cảm thấy có gì hết, dưới cảm xúc kích động vô cùng nói ra những lời này mà không chút suy nghĩ. Lúc này nhớ lại, lại không rõ vì sao mình lại có thể nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.

 

Trong lòng đau đớn, đau đến mức quên mất cả khẩu thị tâm phi.

 

"Ta.... Ta không có ý đó."

 

Bát Hoàng tử đột nhiên bắt lấy cánh tay của Lan Dịch Hoan.

 

Đối mặt với vẻ mặt có phần ngạc nhiên của Lan Dịch Hoan, Bát Hoàng tử lắp bắp nói: "Ta chỉ tức giận...Ta chỉ tức giận vì ngươi phớt lờ ta. Ngươi đối với người khác thân cận như vậy, đối với đám người Hàn Trực cũng không che giấu điều gì, lại không chút nào xem ta là đệ đệ của ngươi, ta không phải——"

 

Thất ca, ta không cố ý, ta rất hối hận.

 

Đầu óc Bát Hoàng tử rối tung cả lên, không thể nhớ mình đã nói gì, đang ở trong cảnh tượng hay trạng thái nào, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở và hối hận. Trong lúc tinh thần đang căng chặt, đột nhiên nghe thấy sau bình phòng truyền đến tiếng động vô cùng nhẹ.

 

Bát Hoàng tử giật mình, dừng lời đang nói, ngẩng đầu quát về phía bức bình phong: "Ai?"

 

Lan Dịch Hoan nói: "Đó là..."

 

Hắn vừa định nói "Có đồ rơi xuống" để che đậy, nhưng Tam Hoàng tử đã từ sau bình phong bước ra, cau mày nhìn Bát Hoàng tử.

 

Bát Hoàng tử không ngờ rằng lúc mình đang nói chuyện với Lan Dịch Hoan thì bên cạnh còn cất giấu một người, hơn nữa người nọ còn là Tam ca, nhất thời cứng họng.

 

"Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

 

Tam Hoàng tử vẻ mặt phức tạp nói: "Ngươi cũng nhớ sao?"

 

Bát Hoàng tử: "Nhớ cái gì?"

 

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói với Tam Hoàng tử: "Hắn không có, hình như chỉ nhớ vài ba đoạn ngắn thôi."

 

Bát Hoàng tử không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng khi nghĩ đến Tam Hoàng tử đã nghe thấy tất cả những lời buồn nôn mà mình vừa nói, từ nay về sau hình tượng con người rắn rỏi cao lãnh hoàn toàn sụp đổ, mặt lập tức đỏ lên, xoay người đẩy cửa chạy đi.

 

Lan Dịch Hoan: "..."

 

Hắn thật sự phục rồi, mấy người này người nào người nấy không để hắn bớt lo chút nào.

 

Nhìn tư thế này của Bát Hoàng tử, mong là sau khi trở về đừng kích động, xấu hổ, giận dữ rồi tự sát.

 

Lan Dịch Hoan nói: "Không phải huynh không muốn bị bắt gặp ở đây sao? Sao lại đột nhiên ra ngoài vậy. Thế là đã bị hắn nhìn thấy rồi, làm sao đây?"

 

Tam Hoàng tử giải thích: "Ta trốn đi không phải vì muốn tránh tị hiềm với ngươi."

 

Tam Hoàng tử nhanh chóng nói xong câu này, có vài phần xấu hổ, sợ Lan Dịch Hoan tiếp lời nên nhanh chóng đổi đề tài: "Ngươi nói, có thể mỗi người chúng ta ở hiện tại, thật ra đều là từ kiếp trước mà đến, một lần nữa sống lại?"

 

Lan Dịch Hoan khẽ mỉm cười: "Có thể."

 

Trước đây hắn rất quan tâm đ ến điều này, nhưng hiện tại, những người này có phải đến từ kiếp trước hay không dường như không còn quan trọng, bởi vì hiện tại hắn sống rất tốt.

 

Tam Hoàng tử nói: "Nếu Lão Bát thật sự còn có những ký ức đó, hắn sẽ không làm chúng ta khó xử. Cho nên không cần phải đặc biệt phòng bị với hắn."

 

Lan Dịch Hoan nói: "Tam ca, ý của huynh là, sau này huynh có giao thoa với Lão Bát sao?"

 

Tam Hoàng tử: "Đời trước, sau khi Thái tử chết, là bọn ta dựa theo.... Di nguyện của ngươi, cùng nhau lý chính, cho nên từng hợp tác với nhau. Lúc ấy hắn vô cùng khổ sở, không chịu dung tha cho những người muốn nhân cơ hội bôi ô danh lên ngươi, lúc ấy ta rất kinh ngạc."

 

"Huynh nói gì?"

 

Lan Dịch Hoan đột nhiên ngơ ngẩn.

 

Bên tai như có tiếng sét đánh ngang, hắn đứng dậy, bắt lấy cánh tay của Tam Hoàng tử: "Huynh nói 'Sau khi Thái tử chết' là có ý gì?"

 

Tam Hoàng tử có chút ngoài ý muốn: "Sau khi ngươi qua đời, hắn đã tự sát, căn bản không có kế thừa ngôi vị. Ngươi——Ngươi không biết sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi