AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

A Nhã Tư đặt tay trước ngực Lan Dịch Hoan, cúi đầu nhìn hắn, không nói được lời nào.

 

Kể từ khi nhận ra Tề Quý phi dường như đối xử không tốt với Lan Dịch Hoan, trong những ngày này, A Nhã Tư đã thử mọi cách để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong những năm qua, đã biết được đại khái nhưng ông vẫn không hiểu nguyên nhân Tề Quý phi làm vậy.

 

Không ai hiểu rõ nữ nhân ông yêu hơn ông. Tuy bà ích kỷ, lãnh khốc, tàn nhẫn nhưng trước nay luôn sòng phẳng, yêu ghét rõ ràng.

 

Vào lúc này, lời nói của Lan Dịch Hoan giống như sấm sét chiếu sáng trong màn đêm, đột nhiên kết nối tất cả những thứ này.

 

——Không biết vì lý do gì, Tề Quý phi luôn cho rằng Hoan Nhi và Tề Thì bị tráo đổi, cho nên bà coi Tề Thì là Lan Dịch Hoan thật sự.

 

Nhưng thực tế thì chưa từng có.

 

Trời ạ!

 

A Nhã Tư đột nhiên nâng tay lên tát mình một cái.

 

Tề Quý phi có lỗi, nhưng ông là một nam nhân đồng thời cũng là một người cha, sao có thể không có trách nhiệm trong việc này?

 

Người vô tội nhất trong chuyện này chính là Lan Dịch Hoan, nhưng người phải gánh chịu tất cả lại là hắn.

 

Hắn lẽ ra là một Vương tử rong ruổi trên thảo nguyên, được chúng tinh phủng nguyệt, nhưng cả đời lại hãm mình trong cung, không được tự do.

 

Hắn lẽ ra sẽ nhận được tất cả yêu thương quan tâm của người thân, có đông đảo người yêu quý hắn vây quanh, nhưng lại phải chịu uỷ khuất khó nói, cầu mà không được, chết trong cô đơn ủy mịt.

 

Đây chính là đứa con bảo bối mà kể từ khi hắn chưa được sinh ra, ông mỗi ngày đều cầu nguyện hắn có thể cả đời yên vui vô ưu.

 

Thời gian quay lại, năm tháng lại bắt đầu, nhưng vết thương để lại trong lòng không bao giờ có thể xóa nhòa.

 

A Nhã Tư khó có thể tự chủ được, ông giơ tay muốn chạm vào mặt Lan Dịch Hoan, nhưng ngón tay chưa kịp chạm đến con trai thì đột nhiên che mặt mình.

 

Đã muộn rồi.

 

Nước mắt từ khe hở ngón tay ông rơi xuống một bên mũi Lan Dịch Hoan, rồi chảy xuống dọc theo gò má hắn.

 

Lan Dịch Hoan đang ngủ cau mày, thấp giọng nói: "Mẹ?"

 

Hắn không gọi mẫu phi mà lại gọi là mẹ, có lẽ hắn đang gọi lúc này chính là người thân thật sự trong cảm nhận của hắn.

 

"Không, không phải mẹ."

 

Mọi lo lắng, băn khoăn và lưỡng lự đều biến mất khi đối mặt với nỗi đau của con trai, ông lập tức trở nên mạnh mẽ, có được dũng khí vô tận.

 

A Nhã Tư ôm lấy Lan Dịch Hoan, dùng sức ôm hắn vào lòng, nghẹn ngào nói: "Ta là.... Ta là cha."

 

"Hoan Nhi, cha ở ngay đây rồi!"

 

Lan Dịch Hoan dường như nghe được những gì ông nói, nhưng hình như không hiểu. Hắn giơ một cánh tay lên đặt trên trán, khó khăn nheo mắt để nhận dạng người trước mặt.

 

Hắn cho rằng mình đang mơ, nghi ngờ nói: "Ngươi nói, ngươi là cha ta?"

 

A Nhã Tư nói: "Đúng vậy."

 

Lan Dịch Hoan: "Ha? Kia, vậy...."

 

Trong đầu hắn hỗn độn, cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời. Trong lòng chỉ mơ màng nghĩ, cha tới rồi, nhưng sao cha lại tới muộn như vậy? Hắn đã đợi rất lâu.

 

Hắn hẳn là nên tức giận.

 

Cho nên Lan Dịch Hoan muốn tức giận một chút, oán trách đối phương vì sao lúc này mới đến tìm mình.

 

Nhưng khi lời nói đến miệng, Lan Dịch Hoan lại do dự.

 

Dù sao thì nếu đây thật sự là cha, lỡ như lời hắn nói khiến cha tức giận rồi đi thì sao đây?

 

Cha, thì ra đây là cha, hình như có chút.... Quen mắt?

 

Lan Dịch Hoan nghiêng đầu nhìn A Nhã Tư từ trái sang phải, đôi mắt say khướt mông lung, hắn không nhớ nổi người trước mặt tên gì.

 

Nghẹn nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nhẹ giọng hỏi: "Vậy.... Cha có đi nữa không?"

 

A Nhã Tư cảm thấy chua xót không thôi, nói: "Không đi nữa, không bao giờ đi nữa."

 

Lan Dịch Hoan từ từ vươn tay về phía ông, A Nhã Tư lập tức nắm chặt lấy.

 

"Chân thật thật đấy! Ta còn tưởng ta đang nằm mơ."

 

Đôi mắt của Lan Dịch Hoan sáng ngời nhìn A Nhã Tư, hiếm lạ chạm vào ông: "Cha, ta rất nhớ ngài, vì sao nhiều năm như vậy rồi mà ngài không đến tìm ta? Cha.... Không nhận sai người đúng không?"

 

Cho đến bây giờ, hắn không hề uỷ khuất khóc lóc kêu to, cũng không có nửa câu oán trách, trong giọng nói tràn ngập kinh hỉ cùng chờ mong, như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi tha thiết mơ ước.

 

Ông không thể tưởng tượng được Lan Dịch Hoan đã mong chờ sự yêu thương quan tâm của phụ mẫu nhiều năm như vậy, mà còn không nỡ trách người khác điều gì.

 

A Nhã Tư ôm lấy Lan Dịch Hoan, không thể tiếp tục suy nghĩ, bởi vì ông lại muốn rơi lệ.

 

"Ta không nhận nhầm người." A Nhã Tư nói: "Một người cha làm sao có thể không nhận ra con của mình được?"

 

Một lúc sau, Lan Dịch Hoan nhỏ giọng hỏi: "Vậy.... Mẹ ta đâu?"

 

Hắn tựa hồ có chút sợ hãi, giọng nói có chút không tự tin: "Ta cũng nên có mẹ mà đúng không, ta cũng rất nhớ mẹ."

 

A Nhã Tư xoa tóc Lan Dịch Hoan, đứa nhỏ này từ bé tóc đã mềm, xù xù cọ vào lòng bàn tay ông.

 

Như sợ kinh động đến điều gì, ông nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng: "Có, mẹ con.... Cũng vô cùng nhớ Hoan Nhi. Lúc Hoan Nhi vẫn chưa được sinh ra, mẹ con, mẹ con đã nói rằng con nhất định là đứa bé xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời."

 

Lan Dịch Hoan lập tức ngầng đầu lên, trong mắt hiện lên sắc thái khác thường: "Cha, ngài nói thật sao?"

 

A Nhã Tư nói: "Là thật."

 

Lan Dịch Hoan an tâm thở dài: "Thật tốt."

 

Sau đó hắn tựa đầu vào người A Nhã Tư, nhắm mắt lại.

 

Hắn rất buồn ngủ, cần phải ngủ ngay lập tức, bởi vì chỉ cần ngủ say, hắn sẽ không còn phải suy nghĩ quá nhiều, sẽ có thể trở về thực tại muộn hơn một chút.

 

A Nhã Tư ôm Lan Dịch Hoan, để hắn dựa vào người mình, an ổn ngủ yên.

 

Một lúc sau, ông nghe thấy một tiếng "Xẹt" truyền đến rất nhỏ từ phía sau, mũi kiếm lạnh băng kề trên cổ ông.

 

"Đừng nhúc nhích."

 

Phía sau vang lên một giọng nói: "Buông người ra."

 

Giọng điệu âm lạnh như hạt châu rơi xuống đất.

 

A Nhã Tư ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.

 

Vì vậy, ông nhẹ nhàng đặt Lan Dịch Hoan dựa người trên ghế, sau đó quay người, bình tĩnh nhìn người phía sau, nói: "Thái tử Điện hạ."

 

——Nam tử cầm kiếm trong tay, bước ra từ sau một cột trụ trong cung điện không ai khác chính là Thái tử Lan Dịch Trăn vừa bị ám sát đang nằm hôn mê trên giường!

 

Lan Dịch Trăn đầy địch ý nhìn A Nhã Tư, lạnh lùng nói: "Ngươi là kẻ lừa đảo tới từ đâu, thế mà nói được những lời nói dối như vậy!"

 

Y quá quen thuộc với cung điện này đến nỗi không biết mình đã vào khi nào và vào đây từ đâu. Nhưng hiển nhiên là Lan Dịch Trăn đã nghe được rất rõ những lời mà A Nhã Tư và Lan Dịch Hoan nói.

 

Y yêu cầu A Nhã Tư đưa ra lời giải thích.

 

Nếu là trước đó, có khả năng A Nhã Tư sẽ cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi cũng như không biết làm sao.

 

Không phải vì sợ lưỡi kiến kề trên cổ, mà là không biết giải thích lai lịch quỷ dị của bản thân với người thân và người bên cạnh con trai thế nào.

 

Nhưng giống như kỳ tích, vừa rồi nói với Lan Dịch Hoan câu "Cha ở ngay cạnh con", A Nhã Tư lập tức bình tĩnh trở lại.

 

Có sự tĩnh lặng như nước, có sự tái sinh thực sự.

 

Ông đột nhiên ý thức được, thì ra điều ông khó đối mặt nhất cho tới nay chính là thân phận của mình trên thế giới này, ông sợ ông không phải là chính ông.

 

Nhưng ông là một người cha.

 

Chỉ cần có con ở bên, ông sẽ luôn là một người cha không lùi bước.

 

Vì vậy vào lúc này, A Nhã Tư chỉ bình tĩnh nhìn Lan Dịch Trăn , giọng điệu bình tĩnh nói: "Thái tử Điện hạ, ta không nói sai, ta đúng thật là phụ thân của Thất Điện hạ."

 

Lan Dịch Trăn hời hợt hỏi: "Niên canh*?"

 

*niên canh: Năm, tháng, ngày, giờ sinh của một người.

 

A Nhã Tư trầm mặc một lúc rồi thành khẩn hỏi: "Điện hạ có tin vào quỷ thần không?"

 

Biểu tình lạnh nhạt của Lan Dịch Trăn vẫn không đổi, chỉ nói: "Ngươi nói chi tiết hơn đi."

 

Thật ra tâm tình của Lan Dịch Trăn không bình tĩnh như đôi tay đang cầm kiếm của y.

 

Là một người có ký ức kiếp trước, y thực sự không thể khẳng định chắc chắn rằng trên thế giới này không có quỷ thần.

 

Vì vậy, mặc dù dung mạo của A Nhã Tư còn trẻ, thân phận cũng có phần không đúng, nhưng khi Lan Dịch Trăn nghe được tình yêu thương chân thật của A Nhã Tư khi nói chuyện với Lan Dịch Hoan, trong lòng vẫn sinh ra cảm xúc khiếp sợ và dao động.

 

Chỉ là đã hỏi thì cũng phải hỏi cho rõ ràng.

 

A Nhã Tư cân nhắc một lúc, quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan, sau đó lựa chọn tin tưởng vị Thái tử trẻ tuổi này.

 

Hơn nữa Lan Dịch Trăn ánh mắt sắc bén, trầm tĩnh cơ trí, nếu ông tuỳ tiện nói dối thì e rằng hôm nay ông không thể lừa được đối phương.

 

A Nhã Tư kể lại chuyện mình mượn xác hoàn hồn.

 

Khi Lan Dịch Trăn nghe được lời cuối cùng, y từ từ hạ tay xuống.

 

Y hơi dừng lại một lúc, tra kiếm vào vỏ, nói: "Chuyện này thật ly kỳ."

 

A Nhã Tư nói: "Đúng vậy, cho nên Thái tử còn gì hoài nghi, ta có thể lý giải."

 

Lan Dịch Trăn trầm mặc một lúc mới nói: "Ta hy vọng, sau khi Tiểu Thất tỉnh dậy, lại xác nhận tất cả những gì ngươi vừa nói."

 

A Nhã Tư gật đầu nói: "Ta cũng đã đáp ứng với thằng bé, ta sẽ không đi. Về sau ta sẽ không rời khỏi thằng bé nữa."

 

Sẽ không rời khỏi là có ý gì, ngươi còn định mang hắn đi sao?

 

Tâm trạng của Lan Dịch Trăn lúc này rất phức tạp.

 

Một mặt, y đang suy nghĩ có nên tin lời người này hay không.

 

Nói tin, nhưng chuyện này quá mức ly kỳ. Khoảng cách chênh lệch tuổi tác của đối phương và y thậm chí còn nhỏ hơn khoảng cách tuổi tác giữa y và Lan Dịch Hoan.

 

Nói không tin, lời nói có thể làm giả nhưng cảm xúc lại rất khó mô phỏng.

 

Mặt khác, cho dù người này có là cha ruột của Lan Dịch Hoan thì Lan Dịch Trăn cũng không thể bởi vậy mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, sinh ra hảo cảm với đối phương.

 

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ mới có thể đánh mất Lan Dịch Hoan nhiều năm như vậy? Hiện giờ lại đến bên cạnh Lan Dịch Hoan, mang theo vẻ muốn đền bù, liệu có cướp Lan Dịch Hoan khỏi y hay không?

 

Lan Dịch Trăn phải thừa nhận rằng y thực sự không có sự tự tin đó...

 

Có thể trong cảm nhận của Lan Dịch Hoan, y còn hơn cả người nhà.

 

Nhưng bây giờ đã đạt được, nếu lại mất đi, Lan Dịch Trăn có thể cam đoan y nhất định sẽ phát điên. Tuy nhiên, y không thể thay Lan Dịch Hoan quyết định có muốn người thân này hay không.

 

Cho nên với tâm trạng như vậy, tuy vẻ mặt của Lan Dịch Trăn không hề dịu đi nhưng cũng không dám trễ nãi A Nhã Tư nửa phần.

 

Y sắp xếp một nơi để A Nhã Tư nghỉ ngơi, thậm chí còn phân phó người lấy trà bánh, để ông ở đây chờ Lan Dịch Hoan tỉnh dậy.

 

A Nhã Tư không muốn ngủ, cũng không có tâm trạng ăn uống, ông chỉ muốn ở bên cạnh con trai, muốn được thấy con nhiều hơn.

 

Nhưng mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng dù là phụ thân hay là huynh trưởng, không ai nghĩ đến việc quấy rầy Lan Dịch Hoan đang ngủ yên với nụ cười trên môi, để nói cho hắn chuyện vô cùng quan trọng này.

 

Hai người chỉ im lặng bảo hộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi