A Nhã Tư nhìn Lan Dịch Hoan xiêu vẹo ngồi trên ghế, cảm thấy có chút đau lòng. Ông nghĩ nếu để hắn nằm trên giường thì sẽ thoải mái hơn một chút. Đang định đứng dậy, ông liền thấy Lan Dịch Trăn tự nhiên dùng nước ấm tẩm khăn, lau mặt cho Lan Dịch Hoan, rồi cởi giày lau chân cho hắn.
Làm xong mọi thứ, Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng đưa Lan Dịch Hoan lên giường, đặt hắn nằm xuống, cởi áo ngoài và đắp chăn cẩn thận.
Trong lúc ấy, Lan Dịch Hoan mơ màng, không mở mắt, lầm bầm: "Nhị ca."
Lan Dịch Trăn nhẹ nhàng đáp lại: "Là ta, tiếp tục ngủ đi."
Cuộc đối thoại giữa hai người rất tự nhiên, thể hiện sự quen thuộc và thân thiết. Những động tác của Lan Dịch Trăn như đã trở thành thói quen, mặc dù là Thái Tử, y vẫn thường xuyên làm những việc này cho Lan Dịch Hoan.
A Nhã Tư nhìn cảnh tượng ấy liền ngây người.
Ông biết Lan Dịch Trăn đối với Lan Dịch Hoan rất tốt, nhưng không ngờ rằng Lan Dịch Trăn lại có thể làm được đến mức độ này. Điều đó thực sự vượt xa những gì ông tưởng tượng.
Khi Lan Dịch Trăn làm những việc đó, y đã quá quen thuộc với chúng, đến mức không hề suy nghĩ đến bất kỳ khía cạnh nào khác. Là Thái tử Điện hạ tôn quý, bất kỳ việc gì y muốn làm, từ trước đến nay đều không cần lo lắng về việc bị người khác nhìn thấy hay đánh giá.
Tuy nhiên, lần này thì khác.
Y quay người lại, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của A Nhã Tư, bỗng nhiên cảm thấy một chút chột dạ.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Lan Dịch Trăn đột nhiên nhận ra rằng nếu người này thực sự là phụ thân của Lan Dịch Hoan, thì có phải sau này người này có thể là nhạc phụ* hoặc công công* của y không?
*nhạc phụ: cha vợ
*công công: cha chồng
Hành động vừa rồi của y, liệu có phải là quá... tùy tiện không?
Lan Dịch Trăn khụ một tiếng, định giải thích, nhưng lại cảm thấy Lan Dịch Hoan là do y nuôi lớn, vậy thì cần gì phải giải thích? Thế là hắn đứng im một lát, rồi như không có chuyện gì quay người đi.
Dù có hai người ở bên cạnh cố gắng bảo vệ để hắn ngủ yên, nhưng đêm nay, giấc ngủ của Lan Dịch Hoan vẫn không được yên ổn như mọi khi.
Lan Dịch Hoan cảm thấy mình đã mơ thấy điều gì đó vô cùng quan trọng, muốn giữ lại ai đó, không muốn để người ấy rời đi. Tuy nhiên, khi cố gắng nghĩ lại, hắn lại không nhớ gì.
Điều này khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy vô cùng bực bội, cứ mãi đi qua đi lại trong mơ, không thể tìm ra giải pháp.
Khi tỉnh dậy, trời cụng đã sáng tỏ.
Lan Dịch Hoan mơ màng trở mình, cảm thấy toàn thân đau nhức sau một đêm dài. Ngay lúc đó, hắn nghe thấy tiếng của Lan Dịch Trăn: "Tỉnh rồi à?"
Lan Dịch Hoan trả lời một cách lơ đãng: "Ừm, tỉnh rồi."
Hắn xoa xoa mắt, tỉnh táo hơn một chút, quay đầu lại thì thấy Lan Dịch Trăn đang đi về phía mình từ đầu giường. Hắn giang hai ra theo bản năng, hỏi: "Huynh tối qua không ngủ ở đây sao?"
Lan Dịch Trăn tối qua không những không ngủ ở đây, giờ phút này còn không dám cúi xuống ôm Lan Dịch Hoan và hôn hắn như thường lệ.
Vì điều này, vẻ mặt của Lan Dịch Trăn có chút khác thường, y hơi lắc đầu, bắt lấy cánh tay của Lan Dịch Hoan rồi nhét lại trong chăn, đắp chăn cho hắn cẩn thận.
Lan Dịch Hoan nhìn y với ánh mắt khó hiểu, Lan Dịch Trăn cúi người xuống, xoa nhẹ lên chóp mũi của hắn rồi hỏi: "Đệ còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Lan Dịch Hoan ngạc nhiên đáp: "Đã xảy ra chuyện gì? Ta chỉ uống chút rượu mà thôi. Ta..."
Hắn nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, rồi đột ngột ngẩn ra, chợt nhớ ra điều gì đó: "Ta... ta hình như đã thấy phụ thân của mình, nhưng không biết là mơ hay là thật..."
Lan Dịch Hoan vội vã chuyển tầm nhìn, nhìn thấy A Nhã Tư bước tới và đứng trước giường.
Hắn ngẩn người nhìn A Nhã Tư, rồi đột nhiên như bừng tỉnh, sắc mặt càng thêm kinh ngạc: "Đêm qua, người nói chuyện với ta là ngươi, ngươi...?"
"Là ta."
A Nhã Tư cẩn thận hỏi: "Con còn nhớ chúng ta đã nói gì không?"
Lan Dịch Hoan theo phản xạ nhìn lướt qua Lan Dịch Trăn, rồi lại quay đầu nhìn A Nhã Tư, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, hắn thật sự không biết phải làm gì mới tốt.
Hơn nữa, người trước mặt hoàn toàn khác với dáng vẻ phụ thân mà hắn tưởng tượng.
Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Lan Dịch Hoan, A Nhã Tư hai mắt rưng rưng nhưng lại mỉm cười, chậm rãi vươn tay về phía hắn.
"Hoan Nhi, ta là cha của con. Nhiều năm qua đã có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng ta luôn nhớ con, vì vậy lúc có thể đi lại, ta lập tức đi tìm con."
Ông định xoa đầu Lan Dịch Hoan, nhưng lại không dám làm vậy: "Hoan Nhi, thật xin lỗi, cha đến quá muộn. Cha xin lỗi con."
Trước đây, ông vẫn luôn không thể mở miệng thừa nhận thân phận của mình, vì trong lòng có rất nhiều lo lắng. Ông yếu đuối và sợ hãi khi phải đối mặt với khoảnh khắc này, với việc người thân của mình có thể sẽ nghi ngờ, khiếp sợ, oán trách và thất vọng.
Tuy nhiên vào tối hôm qua, ông đã nhận ra rằng Lan Dịch Hoan luôn mong nhớ và chờ đợi sự xuất hiện của phụ thân.
Sự hiện diện của ông rất quan trọng với con trai.
Như vậy, ông không còn sợ hãi, những gì ông làm không còn quan trọng.
Lan Dịch Trăn đặt tay lên vai Lan Dịch Hoan, ôn nhu nói: "Đệ còn nhớ rõ đêm qua ông ấy đã nói gì với đệ không? Trước kia ông ấy không mang dáng vẻ như thế này, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện, khi tỉnh lại, ông ấy đã biến thành bộ dáng của một người khác. Vì vậy cho nên ông ấy đến tìm đệ nhưng lại không thể chứng minh thân phận của mình, không biết làm thế nào để nhận thân."
Y dùng sức ôm chặt vai Lan Dịch Hoan: "Hoan Nhi, ca ca trước kia đã nói với đệ rồi, tất cả mọi quyết định, đệ chỉ cần thuận theo tâm ý của mình là được. Cho dù đệ không chấp nhận hay không tin thì ta vẫn sẽ ủng hộ đệ."
Không cần phải suy nghĩ quá nhiều về việc có tin hay không, vì ngay sau đó, hệ thống đã nhảy ra một thông báo khen thưởng [Đã nhận được cha ruột], chứng minh rằng A Nhã Tư thực sự chính là phụ thân thân sinh của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nhớ lại những lời nói tối hôm qua. Lúc ấy hắn uống quá nhiều, những lời đó trong đầu hắn như bị vỡ thành mảnh nhỏ, rời rạc không liền mạch.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ rõ cảm giác nước mắt rơi xuống trên mặt nóng rực thế nào. Hắn cũng nhớ rõ có người ôm hắn vào lòng, cảm giác ấm áp và đáng tin cậy từ cái ôm ấy lại có chút quen thuộc.
Cha? Cha.
Hắn chưa từng thực sự gọi ra hai chữ* này.
*hai chữ vì gốc là "Phụ thân" nhé, nhưng mình để cha ở đây cho nó gần gũi, bớt trang nghiêm một chút.
Hóa ra, người cha chân chính là như vậy sao?
——Là người sẽ ôm hắn vào lòng, sẽ vì hắn mà rơi lệ.
A Nhã Tư nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng ho khan một tiếng rồi cười nói: "Không sao đâu, con có thể gọi tên của ta. Con xem.... Con xem hiện tại ta còn trẻ tuổi thế này, ha ha!"
——Còn là người rất thích cười.
Bỗng nhiên A Nhã Tư nhớ ra điều gì, nói: "Đúng rồi, còn có cái này."
Ông lấy một chiếc túi nhỏ bên người ra, đó là thứ mà ông đã chuẩn bị khi chờ Lan Dịch Hoan tỉnh lại.
Mở ra, bên trong là mười mấy phúc oa bằng gỗ mà ông đã tỉ mỉ khắc trong mấy ngày qua.
——Sẽ làm phúc oa rất đẹp, hơn nữa còn làm cho hắn.
A Nhã Tư cẩn thận đặt từng con phúc oa gỗ trước mặt Lan Dịch Hoan, có chút khẩn trương nói: "Cái này trước đây ta luôn muốn tặng cho con, nhưng không biết tặng thế nào, giờ cuối cùng có thể rồi. Không biết con... con có thích không?"
Lan Dịch Hoan nhìn những phúc oa bằng gỗ, rồi lại nhìn A Nhã Tư. Trong đầu hắn như bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nhìn xem đây là gì? Ngựa gỗ nhỏ! Hoan Nhi có thích không?"
Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng cầm một con phúc oa trong tay, chậm rãi vuốt v3 nó.
A Nhã Tư đứng dậy, ông khẽ liếc mắt nhìn Lan Dịch Trăn.
Chuyện này Lan Dịch Trăn cũng không làm chủ được, nhưng cảm thấy vô cùng đau lòng cho Lan Dịch Hoan, chỉ có thể nói: "Cho đệ ấy chút thời gian suy nghĩ."
A Nhã Tư nói: "Cứ như vậy đi, vậy, hai người ăn sáng trước đi."
Ông hơi co quắp chà xát tay một lúc, cuối cùng không kiềm chế được, nhẹ nhàng xoa đầu Lan Dịch Hoan, ôn hòa nói: "Vậy ta ra ngoài trước. Con yên tâm, ta không đi đâu, chỉ ở trong cung làm việc thôi."
Nói xong, A Nhã Tư xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, tay ông bỗng nhiên bị nắm lấy.
A Nhã Tư chậm rãi cúi đầu.
Lan Dịch Hoan lúc này đã không còn là đứa bé với bàn tay ngắn củn, trắng non mập mạp như xưa. Bàn tay của hắn lớn hơn, ngón tay tinh tế thon dài, nhưng vẫn nhỏ hơn tay phụ thân một vòng, cho nên hai tay hợp lại bắt lấy tay A Nhã Tư.
Lan Dịch Hoan khẽ hỏi: "Ngài là.... Thúc thúc đã chơi với ta lúc nhỏ phải không?"
A Nhã Tư lập tức ngây người.
"... Phải không?"
Lan Dịch Hoan im lặng một lúc rồi lại hỏi lần nữa: "Phải không?"
A Nhã Tư khẽ đáp: "Đúng vậy. Ta...."
Ông chưa kịp nói hết câu thì Lan Dịch Hoan đột ngột dùng sức đấm mạnh lên mép giường, phát ra một tiếng "Cộc" trầm vang.
Ngay sau đó, như thể vô số ủy khuất bị dồn nén trong lòng bấy lâu bùng lên, Lan Dịch Hoan lập tức cao giọng, lớn tiếng nói: "Vậy tại sao ngài trước nay không nói với ta?!"
"Vì sao ngài lại biến mất không thấy tăm hơi? Vì sao ngài lại khiến ta cảm thấy ta là đứa trẻ không ai yêu thích? Ngài không phải là cha ta sao? Sao ngài không mang ta theo?!"
Đôi mắt hắn như hai viên nho đen, tròn xoe trừng mắt nhìn A Nhã Tư, ánh mắt ngày càng sáng, rồi dần biến thành hai giọt lệ từ từ trượt xuống, rơi trên quần áo.
Bộ dáng uỷ khuất này giống như đứa trẻ ba tuổi năm ấy, buồn bã liền cúi đầu đá sỏi. Nhưng lúc này hắn đã lớn, là một mình trưởng thành trong năm tháng cô độc dài dằng dặc.
Ông chưa mang hắn ra cung chơi được lần nào, cũng không được chứng kiến những buồn vui trong thanh xuân của hắn.
Từ nhỏ Lan Dịch Hoan đã là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, luôn đối xử với mọi người bằng sự chân thành. Hắn bảo vệ biết bao nhiêu người, cuối cùng lại là người chịu đựng nhiều nhất.
Những khoảng thời gian đó không có cách nào có thể bồi đắp lại được.
"Thực xin lỗi."
A Nhã Tư không giải thích gì, chỉ biết nỗ lực cắn răng, nhẫn nhịn nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hoan Nhi, ta thực sự xin lỗi con."
Ông ôm chặt Lan Dịch Hoan vào lòng, Lan Dịch Hoan chỉ đẩy ông vài cái nhưng không đẩy mạnh, để phụ thân ôm chặt mình, nhắm mắt lại.
"Hoan Nhi, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ đến việc bỏ lại con, ta rất muốn mang con đi. Ta nghĩ chúng ta nên ở lại trong cung với mẹ con trước, chờ đến khi con lớn lên một chút rồi lại nghĩ cách rời đi."
A Nhã Tư nhẹ nhàng vuốt tóc Lan Dịch Hoan, an ủi hắn, chậm rãi nói: "Ta quá ngốc, luôn nghĩ rằng sẽ có nhiều thời gian, để ta có thể nhìn con tập nói, tập đi, cũng có thể thấy con tự đọc sách, tự mình ra ngoài chơi, trở thành một tiểu tướng quân uy phong... Ta không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, để rồi ta không thể ở bên con... Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Con chưa bao giờ là đứa trẻ không có ai yêu thương..."
Khi A Nhã Tư vỗ lưng hắn, Lan Dịch Hoan cảm thấy cơ thể mình dần thả lỏng. Hắn từ từ cúi đầu, lau mắt, rồi nhỏ giọng nói gì đó.
A Nhã Tư không nghe rõ: "Cái gì?"
Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói: "Khi còn nhỏ, ngài cũng hay xoa đầu ta như vậy. Ta còn nhớ rõ."
Khi hắn còn nhỏ, rất ít người xoa đầu hắn. Ngũ ca cũng có xoa, nhưng Ngũ ca vô cùng thô bạo, mỗi lần đều nắm tóc hắn vò loạn mới chịu thôi. Chính vì vậy, cảm giác này hắn đặc biệt nhớ rõ.
Trong lòng A Nhã Tư đột nhiên cảm thấy chua xót. Lan Dịch Hoan cũng chậm rãi tựa đầu vào vai ông.
Lan Dịch Trăn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, liền lặng lẽ lui ra ngoài, không chút tiếng động đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, y đứng dựa lưng vào tường một lúc lâu, rồi mới nhận ra mình chẳng cần thiết phải ở đây nữa.
Lan Dịch Trăn lúc này mới bước ra ngoài.
Hiện tại, y tuyên bố với bên ngoài rằng mình bị ám sát, đã rơi vào trạng thái hôn mê và đang điều dưỡng tại Đông Cung. Về phần bên Lan Dịch Hoan, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo, vì vậy y có thể hoàn toàn yên tâm.
Khi Lan Dịch Trăn đến ngoại điện, tất cả hạ nhân đều đã được điều đi, chỉ còn lại một tiểu thái giám cung kính canh giữ ở đó.
Lan Dịch Trăn nói: "Đi hỏi một chút xem đồ Cô muốn đêm qua đã chuẩn bị xong chưa."
Tiểu thái giám nhận mệnh đi ra ngoài, không lâu sau thì trở lại, trên tay cầm hai phong mật thư, cung kính đưa cho Lan Dịch Trăn.
Một phong là về thân phận giả mà Tam Vương tử Đạt Lạt đã dùng để làm nhạc sư cung đình. Phong còn lại là những ghi chép về Tiêu Nam, lời nói cũng như hành động của người này.
Điều tra những việc này đối với ám vệ của Thái tử cũng không phải là việc gì khó. Ngày hôm qua sau khi nói chuyện với A Nhã Tư, Lan Dịch Trăn đã đưa ra mệnh lệnh này. Lúc này cầm đồ trong tay, y nhanh chóng lật xem đối chiếu một lượt.
Lan Dịch Hoan dựa theo theo bản năng và trực giác, trong khi Lan Dịch Trăn lại hoàn toàn dựa vào lý trí và sự tỉnh táo. Khi khép lại hai phong mật thư, y cũng đã xác nhận lời A Nhã Tư nói đều là sự thật.
Mặc dù cảm thấy thân phận của Tề Thì rất đáng nghi, nhưng y cũng không thể ngờ được rằng gã và Lan Dịch Hoan vốn dĩ chưa từng bị tráo đổi. Nói cách khác, Lan Dịch Hoan không phải là Hoàng tử Đại Ung, mà là Vương tử Đạt Lạt.
Nếu người bên Đạt Lạt đã biết chuyện này, họ sẽ làm gì? A Nhã Tư liệu có muốn mang Lan Dịch Hoan quay về thảo nguyên không?
Lan Dịch Trăn không sợ những điều này. Điều y lo lắng là Lan Dịch Hoan muốn rời đi.
Nếu như vậy, y cũng chỉ có thể đi cùng Lan Dịch Hoan. Tuy nhiên, Tô Hợp Vương từ trước đến nay luôn là người cường thế bá đạo. Nếu lão ngăn cản y và Lan Dịch Hoan ở bên nhau thì y phải làm gì bây giờ?
Lan Dịch Hoan chắc chắn sẽ vì chuyện này mà bị làm khó.
Lan Dịch Trăn trong lòng đầy lo lắng, càng vì quá để tâm mà sinh ra nhiều nỗi bất an, lo được lo mất.
Còn về phần A Nhã Tư... Mặc dù trong lòng Lan Dịch Trăn vẫn còn chút địch ý vì việc tranh giành Lan Dịch Hoan, cùng với sự bất mãn vì nhiều năm thất trách của ông, nhưng dù sao đi nữa, Lan Dịch Hoan quan tâm đ ến A Nhã Tư, Lan Dịch Trăn cũng phải tôn trọng ông.
Tuy nhiên, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, y nhận ra mình đã vô tình đắc tội A Nhã Tư không ít lần... Từ việc chất vấn, cảnh cáo đến coi thường, liệu A Nhã Tư có cảm thấy y vô lễ không? Liệu A Nhã Tư có nói gì với Lan Dịch Hoan không? Lan Dịch Hoan có thể sẽ giận dữ không?
Lý trí biết rằng, khi hai người thân đã lâu không gặp, chắc chắn sẽ có rất nhiều điều quan trọng để nói, không thể chỉ bàn những việc nhỏ nhặt này. Tuy nhiên, Lan Dịch Trăn vẫn không nhịn được lấy ra một chiếc khăn từ trong tay áo, lau lau trán.
Y thật sự cảm thấy mỗi khắc A Nhã Tư và Lan Dịch Hoan ở chung, tỷ lệ y bị cướp đi tiểu đệ đệ mà mình yêu thương càng lúc càng lớn. Tuy vậy, y cũng cảm nhận được rằng Lan Dịch Hoan hiện tại chắc chắn rất vui, không thể vì thế mà quấy rầy họ. Đến hôm nay, y mới thực sự hiểu được cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Ngồi một lúc, rồi lại đứng lên đi hai vòng, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống. Đột nhiên, tên thái giám tâm phúc lúc nãy lại bước vào, nhỏ giọng nói với Lan Dịch Trăn: "Điện hạ, Thất Điện hạ mời ngài vào trong."
Sắc mặt của Lan Dịch Trăn vẫn bình tĩnh, đáp: "Ta biết rồi, ngươi tiếp tục ở ngoài canh gác."
Thái giám khom người hành lễ rồi đi ra ngoài. Lan Dịch Trăn lập tức đứng dậy, vội vã bước vào nội điện, nhưng đi được hai bước, y bỗng nhớ tới điều gì đó, vội vàng quay lại trước gương sửa soạn lại dáng vẻ của mình một chút. Lúc này, y mới mở cửa bước vào.
Khi bước vào, Lan Dịch Trăn nhìn thấy hai mắt của Lan Dịch Hoan và A Nhã Tư đều đỏ hoe, nhưng sắc mặt thì vẫn tốt.
A Nhã Tư thần sắc ôn nhu và thỏa mãn. Lan Dịch Hoan thì quay đầu lại nhìn Lan Dịch Trăn, khẽ khịt mũi nhưng vẫn mỉm cười như thường lệ, nói: "Nhi ca, mau tới đây."
Như vậy xem ra cả hai phụ tử này đều rất thích cười.
Lan Dịch Trăn bước tới, dừng lại một chút, lần đầu tiên không nói chuyện với Lan Dịch Hoan trước mà lại hành lễ A Nhã Tư. Y hơi do dự trong cách xưng hô: "Bá phụ, trước kia ta không biết thân phận của ngài, nếu có gì mạo phạm hoặc thất lễ, mong ngài bỏ qua."
Một tiếng "Bá phụ" này phát ra từ miệng Lan Dịch Trăn đúng là chuyện chưa từng có. Dù sao thì theo thói quen cũng như tính tình của Thái tử, y cũng chỉ gọi phụ mẫu của mình là "Phụ hoàng", "Nương nương".
Vừa rồi, y theo bản năng muốn gọi A Nhã Tư bằng tên thật hoặc là xưng "Tam Vương tử", nhưng nghĩ lại thì như vậy có phần quá xa lạ và thất lễ. Dù sao Lan Dịch Hoan cũng đã nhận A Nhã Tư là cha.
Hay là cũng gọi ông lấy là "Cha"? Nhưng Lan Dịch Trăn lại cảm thấy có chút khó nói thành lời. Hơn nữa, nếu A Nhã Tư cảm thấy y quá tùy tiện thì sao đây?
Suy đi tính lại, Lan Dịch Trăn cuối cùng quyết định cẩn thận gọi một tiếng "Bá phụ".
Kết quả, khi Lan Dịch Trăn gọi như vậy, A Nhã Tư có chút không biết phải làm sao.
Trong cảm nhận của ông, Thái Tử có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, thái độ đối với người khác cũng cực kỳ rõ ràng. Ở Đại Ung, y lại có địa vị dưới một người trên vạn người. Thế nhưng, A Nhã Tư không ngờ Lan Dịch Trăn lại chủ động hành lễ với mình.
Hiện tại thân phận của ông chỉ là một thị vệ mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, ông liền nhận ra Lan Dịch Trăn làm như vậy hoàn toàn là vì Lan Dịch Hoan.
Y muốn khiến Lan Dịch Hoan vui vẻ, cũng mong muốn tất cả mọi người có thể hòa thuận sống chung.
Đứa nhỏ này đúng là khó có được.
Khi A Nhã Tư phản ứng lại, ông vội vàng đỡ Lan Dịch Trăn dậy, ngăn không cho y tiếp tục hành lễ: "Thái tử Điện hạ, ngài đừng quá khách sáo. Bao nhiêu năm qua là ngài chăm sóc cho Hoan Nhi, trong lòng ta còn không biết nên cảm kích thế nào, làm sao có thể trách cứ ngài được? Hơn nữa chuyện ta trải qua ly kỳ như vậy, ngài đề phòng hơn cũng đúng, không cần quá để ý."
Lời nói của A Nhã Tư tràn đầy ân cần và bao dung, khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Y cũng nhận ra trên người A Nhã Tư có một vài điểm giống với Lan Dịch Hoan, y cũng bắt đầu nảy sinh chút hảo cảm với người này.
Dù lúc này tâm trạng của Lan Dịch Hoan khá phức tạp, nhưng khi nhìn thấy ca ca uy phong thường ngày của mình giờ lại trở nên khẩn trương và câu nệ như vậy, hắn không khỏi bật cười.
Hắn hiểu rõ lý do vì sao Lan Dịch Trăn lại căng thẳng như vậy, chỉ sợ suy nghĩ của y và A Nhã Tư hoàn toàn không giống nhau.
So với Lan Dịch Trăn cẩn trọng, Lan Dịch Hoan lại không hề ngại ngần, kéo y lại gần, thân mật nói với Lan Dịch Trăn: "Nhị ca, không sao đâu, vừa rồi, ông ấy..."
Hắn quay đầu nhìn A Nhã Tư, hơi dừng lời. A Nhã Tư lập tức cười nói: "Không sao, không sao, con cứ gọi tên ta là được, gọi A Nhã Tư cũng được, gọi Tiêu Nam cũng đúng."
Lan Dịch Hoan mỉm cười, sau đó nói với giọng điệu tự nhiên và thoải mái: "Vừa rồi cha ta vẫn luôn khen huynh, còn nói đặc biệt cảm ơn huynh. Ông ấy rất thích huynh."
Khi nghe Lan Dịch Hoan nói câu "Cha ta", hai mắt A Nhã Tư lập tức sáng lên, ngay sau đó lại ươn ướt.
Đã lớn đến chừng này tuổi, dù đã biết rằng mình không phải là con ruột của phụ mẫu, nhưng đột nhiên từ đâu xuất hiện một người cha, bất cứ ai cũng sẽ thấy khó thích nghi.
Nhưng Lan Dịch Hoan là như vậy, hắn sẽ nghiêm túc trân trọng và nắm bắt mọi hạnh phúc mình có được, cho nên dù không quen nhưng hắn cũng muốn tận lực dùng thân phận con trai để sống hoà hợp với A Nhã Tư.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lan Dịch Trăn vừa cảm thấy kiêu hãnh, vừa thấy đau xót.
Y ôn tồn hỏi Lan Dịch Hoan: "Hai người đã nói xong hết mọi chuyện rồi đúng không?"
Lan Dịch Hoan đáp: "Nói một ít, còn một số chuyện ta nghĩ huynh cũng không biết nên gọi huynh tới đây nghe cùng."
Vừa rồi A Nhã Tư đã kể cho hắn nghe việc ông chết đi và sống lại, khiến Lan Dịch Hoan hiểu được vì sao ông lại trông trẻ như vậy, còn những việc khác thì chưa kịp nói.
Sau khi Lan Dịch Trăn ngồi xuống, A Nhã Tư mới tiếp tục mở lời: "Thân phận thật sự của ta là con trai thứ ba của Đạt Lạt Tô Hợp Vương. Năm đó vì tò mò về phong thổ Trung Nguyên, ta đã đến Đại Ung, trở thành một nhạc sư cung đình...."
Nói đến đây, A Nhã Tư dừng lại một chút, lo lắng liếc nhìn Lan Dịch Hoan, tựa như muốn xem hắn có phản ứng gì.
Lan Dịch Hoan vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của A Nhã Tư, hắn bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Hắn hỏi: ".... Không có tráo đổi?"
A Nhã Tư thấy hắn đã hiểu, liền dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đáp: "Không có tráo đổi."
Lan Dịch Hoan hỏi tiếp: "Vậy mẹ ta vẫn là... Tề Quý phi sao?"
A Nhã Tư chăm chú nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.
Ông nói: "Khi con vừa mới được sinh ra không lâu, ta đã âm thầm đến thăm con. Ta nhìn thấy trên ngực của con có một vết bớt, vì vậy ta hoàn toàn có thể khẳng định, con và đứa trẻ Tề gia kia chưa từng bị tráo đổi."
Lan Dịch Hoan nhất thời không nói nên lời, nhưng kỳ lạ thay, trong lòng hắn thực ra cũng không có mấy phần bất ngờ, giống như hắn đã mơ hồ đoán trước được mọi chuyện khi nhận ra A Nhã Tư chính là thúc thúc khi hắn còn nhỏ.
Lúc này, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên cảm thấy có hơi ấm trên vai, là Lan Dịch Trăn đặt tay lên vai hắn.
Sắc mặt Lan Dịch Trăn nhìn qua có vẻ còn khó coi hơn cả Lan Dịch Hoan. Y quay sang hỏi A Nhã Tư: "Ngay cả ngài còn chú ý đến điều này, nhưng vì sao Tề Quý phi thân là mẹ ruột mà nhiều năm như vậy lại không thể nhận ra con của mình?"
A Nhã Tư thở dài: "Ngay từ đầu ta cũng không hiểu rõ nguyên nhân. Nhưng vừa rồi, đột nhiên ta nhớ đến một chuyện——Lúc nàng ấy sinh con, máu chảy ra rất nhiều, khiến nàng ấy mắc bệnh sau khi sinh, đôi mắt sợ ánh sáng, tầm nhìn bị mờ, hơn nữa sản phụ không thể chịu gió, đứa bé vẫn không chịu mở mắt, cho nên Lâm Hoa Cung vẫn luôn hạ màn trướng xuống che hết ánh sáng."
Vì vậy, chỉ e rằng trước khi "Tráo đổi", bà căn bản chưa từng nhìn kỹ đứa bé.
——Vậy thì, kẻ lừa gạt Tề Quý phi là ai?
Trong lòng ba người đồng thời nảy ra câu hỏi này.
Mà cũng không khó đoán.
Bởi vì sau khi Tề Quý phi sinh con, thân nhân có quyền vào cung thăm, cho nên trong khoảng thời gian đó, những người ra vào hoàng cung thường xuyên nhất chính là vợ chồng Tề Bật. Cũng chỉ có bọn họ mới có thể khiến Tề Quý phi tin tưởng mà không nghi ngờ gì.
Hơn nữa, trong mấy năm qua, với tư cách là trưởng tử đích tôn của Tề gia, Tề Thì đã nhận được không ít chỗ tốt từ Tề Quý phi.