Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
A Nhã Tư không thể ở lại cung điện quá lâu. Sau khi ba người bình tĩnh nói xong chuyện này thì đã đến lúc ông phải rời đi.
Trước khi rời đi, Lan Dịch Hoan hỏi ông: "Ngày mai ta có thể gặp lại ngài không?"
A Nhã Tư gật đầu, nghiêm túc nói: "Nhất định sẽ gặp."
Lan Dịch Hoan mỉm cười. A Nhã Tư rời đi.
Lan Dịch Trăn lo lắng cho dạ dày của Lan Dịch Hoan, ngay khi A Nhã Tư rời đi, y nói: "Tiểu Thất, ăn sáng thôi."
Nói xong lời này, không nghe thấy câu trả lời, Lan Dịch Trăn quay người lại nhìn thì thấy Lan Dịch Hoan nằm ngửa trên giường, lấy gấu nhỏ cạnh gối che mặt.
Lan Dịch Trăn đi tới ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ người hắn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói vui vẻ của Lan Dịch Hoan vang lên từ phía sau gấu nhỏ: "Ta muốn biến thành một con gấu, một ngụm ăn sạch huynh."
Lan Dịch Trăn nắm lấy bàn tay không ôm gấu nhỏ, nghiêm túc nói: "Đệ đừng ăn ta, đệ và ta cùng nhau biến thành gấu, chúng ta sẽ ăn tất cả những người khiến đệ không vui, nhai thành từng mảnh, được không?"
Lan Dịch Hoan "Phụt" một tiếng bật cười. Thật ra lúc hắn chôn mặt vào gấu nhỏ, trên mặt hắn hoàn toàn không có ý cười nào.
Khi biết mình không phải là con ruột của Tề Quý phi, hắn không cảm thấy quá xúc động hay cần được an ủi. Hắn nghĩ mình đã chết lặng, nhưng mãi cho đến bây giờ, Lan Dịch Hoan mới nhận ra rằng thực ra không phải thế.
Hắn không phải chết lặng, không để bụng mà là vì lý do này căn bản không đủ để xoá đi nhiều năm thống khổ.
Dù không biết cha mẹ mình là ai, từ khi sinh ra cho đến tận mười lăm tuổi, hắn luôn khao khát có được sự yêu thương và gần gũi từ nữ nhân được hắn gọi là "Mẫu thân" kia.
Hắn không thể hiểu nổi, đã bao nhiêu năm sống bên nhau, sao mình lại không nhận được sự yêu thương từ người nọ?
Cho đến hôm nay, hắn tựa như đã hiểu được nguyên do, nhưng cũng dường như chưa hiểu.
Nhận sai người, cho nên tình cảm cũng có thể trao sai sao?
Nhưng lý do buồn cười như vậy, lại chôn vùi chấp niệm cả đời của hắn.
Chẳng mấy chốc, lông gấu bị tẩm ướt.
Lan Dịch Trăn từ từ rời mắt khỏi Lan Dịch Hoan, nhìn về bức tường trước mặt, đợi một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Ta nói cho đệ nghe một bí mật nhé?"
Lan Dịch Hoàn nói với giọng mũi, như không có chuyện gì xảy ra: "Được."
Lan Dịch Trăn nói: "Đệ có biết vị Hoàng Quý phi đã treo cổ trong cung không?"
Lan Dịch Hoan nói: "Ta biết, nhưng chưa từng gặp qua."
Hắn cũng biết Phụ hoàng và Mẫu hậu vì sự việc này mà nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Phụ hoàng vẫn chưa tiêu tan, thậm chí còn không thích cả Lan Dịch Trăn. Hình như người kia còn có chút giống Tề Quý phi.
Không ngờ Lan Dịch Trăn lại nói: "Thật ra lúc đó nàng ta chưa chết."
Lan Dịch Hoan: "Hả?"
Lan Dịch Trăn: "Việc nàng thắt cổ là do Phụ hoàng sắp xếp, để nàng giả chết rồi mang ra khỏi cung, đi đến ngôi chùa nữ tu mà Thái Tông vì cầu phúc đã cho xây nên, bình an sinh con. Đáng tiếc, đứa trẻ kia là thai chết, thật ra thì vị Hoàng Quý phi đó mấy năm sau mới qua đời."
Lan Dịch Hoan buông lỏng tay, gấu nhỏ ướt đẫm từ trên mặt hắn lăn xuống rồi bị Lan Dịch Hoan nhanh tay bắt lấy, ôm vào trong lòng. Mắt hắn còn hơi đỏ, ngạc nhiên nhìn Lan Dịch Trăn.
Hắn không hề biết còn có chuyện này.
"Làm sao huynh biết?"
Lan Dịch Trăn xoa mắt Lan Dịch Hoan, nói: "Khi điều tra một số chuyện khác, ta đã cử người đi đến ngôi chùa kia xem xét. Trong lúc vô tình, ta đã phát hiện ra. Vị Phụ hoàng này của chúng ta đúng là không tốt chút nào, ông ấy cố ý gây mâu thuẫn với Mẫu hậu chỉ để che giấu chuyện này, tránh để Thích gia phát hiện ra nàng ta giả chết."
Lan Dịch Hoan nói: "Vậy huynh.... không tức giận sao?"
Lan Dịch Trăn đáp: "Tức giận, lúc đầu ta rất tức giận. Nhưng sau lại nghĩ lại, có gì phải tức giận đâu? Nếu không có chuyện này, Phụ hoàng và Mẫu hậu liệu có sống với nhau yên ổn hơn không? Nếu không có chuyện này, Phụ hoàng có thêm phần nào quan tâm đ ến ta không? Ông ấy làm vậy là vì phòng bị chúng ta."
Lan Dịch Hoan không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt có chút ảm đạm, hắn hạ mắt xuống, thấp giọng nói: "Huynh nói đúng, đây là không có duyên phận."
Lan Dịch Trăn nhìn hắn, thấy Lan Dịch Hoan ôm gấu nhỏ nằm trên giường, không đắp chăn, thiếu niên vươn mình, thân hình động lòng người giãn ra. Ánh sáng ban mai chiếu lên hắn, cảnh tượng này vừa tươi tắn lại rực rỡ, tràn đầy sinh khí.
Lan Dịch Trăn cảm thấy đau lòng, lại có chút hoảng hốt. Lan Dịch Hoan cuối cùng đã tìm được người thân thật sự của mình. Họ cho nhau sự an ủi, ngày ngày gắn bó làm bạn. Liệu có một ngày nào đó, những điều này không thể kéo dài nữa không?
Lan Dịch Trăn không để lộ suy nghĩ trong lòng, y chỉ cười nhìn Lan Dịch Hoan, lại nói: "Vậy ta kể cho đệ nghe tiếp một bí mật."
Lan Dịch Hoan nhỏ giọng nói: "Huynh sao lại có nhiều bí mật như vậy? Khi ta vui vẻ cũng không thấy huynh nói gì cả."
Lan Dịch Trăn đáp: "Chuyện này thật ra là ta đã muốn nói với đệ từ trước, nhưng lại cảm thấy hình như không cần thiết lắm. Hơn nữa, nói thật là ta cũng không coi trọng chuyện này lắm."
Lan Dịch Hoan hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lan Dịch Trăn trả lời: "Đời trước.... Khi nghi thức tế lễ của đệ diễn ra, Tề Quý phi đã khóc lớn một hồi. Lúc đó ta cảm thấy Tề Quý phi đang diễn trò, nên đã lớn tiếng trách móc và ra lệnh kéo người ra ngoài."
Lan Dịch Hoan vốn dĩ vì nói chuyện với Lan Dịch Trăn nên vẻ mặt đã dịu lại phần nào. Nhưng khi nghe nhắc tới Tề Quý phi, thần sắc hắn lại dần phai nhạt, chậm rãi hỏi: "Ý của huynh là, bà ấy đã biết?"
Lan Dịch Trăn: "Ta không hỏi, nhưng lúc ấy Tề Quý phi nhìn qua vô cùng khổ sở. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao thái độ của Tề Quý phi lại biến chuyển lớn như vậy, nhưng hiện tại ta thấy có lẽ vậy."
Một cổ buồn bực dâng lên, Lan Dịch Hoan lạnh lùng nói: "Khổ sở có ích gì, khó khăn như vậy sao không xuống bồi ta đi?"
Hắn vốn chỉ thuận miệng nói ra, Lan Dịch Trăn bên cạnh khẽ đổi thần sắc nhưng cũng không nói gì.
Lan Dịch Hoan đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Từ nhỏ hắn đã thích được ở bên Tề Quý phi. Dù mẫu thân luôn lạnh lùng, nhưng Lan Dịch Hoan vẫn cảm thấy rất muốn thân cận với bà, như thể chỉ cần ngồi yên lặng bên cạnh bà là đã cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mỹ mãn.
Hiện tại nghĩ lại, đó hẳn là thiên tính* của mẫu tử.
*thiên tính: bản chất trời sinh.
Nhưng hắn có, Tề Quý phi chẳng lẽ lại không có sao?
Một bàn tay ở bên cạnh lặng lẽ vươn ra nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay dính sát, là cảm giác và hơi ấm quen thuộc.
Lan Dịch Hoan vô thức siết chặt tay Lan Dịch Trăn, chính hắn cũng chưa nhận ra mình đã dùng sức mạnh như vậy, khiến tay Lan Dịch Trăn khẽ run lên.
Hắn nghe thấy tiếng mình, nhưng âm thanh như từ một nơi rất xa vọng lại, vừa lạ lẫm vừa mơ hồ: "Vì sao bà ấy lại không nhận ra ta?"
"Tiểu Thất." Lan Dịch Trăn nắm tay Lan Dịch Hoan, nhẹ nhàng nói với hắn: "Đã qua nhiều năm rồi, qua rồi thì cứ qua đi, đừng để chuyện này vây mình lại."
"Ta nói những điều này không phải để đệ thấy bà ấy tốt như thế nào, hay là để đệ tha thứ cho bà ấy. Khi đệ trở lại thế giới này, lựa chọn sống ở Đông Cung, đệ cũng cho rằng bà ấy là mẹ ruột của mình, nhưng đệ đã quyết định từ bỏ mà phải không?"
"Huống chi, sự thật chính là như vậy, bà ấy xem Tề Thì trở thành đệ, những năm qua hết lòng lo lắng, quan tâm săn sóc Tề Thì, thật ra đều là vì đệ. Ngay cả Tề Thì có bao nhiêu khuyết điểm, gây ra không ít rắc rối, Tề Quý phi vẫn có thể bao dung. Nếu đổi thành đệ, bà ấy chắc chắn không biết phải yêu thương bao nhiêu mới tốt."
Hoàng thượng chán ghét, không phải vì Hoàng hậu làm gì sai, mà chỉ vì nàng là Hoàng hậu của Thích gia. Tề Quý phi yêu thương không phải là Tề Thì, mà là đứa trẻ bà cho là con của mình.
Thế sự chính là hoang đường và buồn cười như vậy.
Lan Dịch Hoan nói: "Có ý nghĩa sao?"
Lan Dịch Trăn: "Có. Ý nghĩa là muốn cho đệ thấy thật ra đệ có tất cả, phụ mẫu, huynh đệ, bằng hữu, tất cả đều thích đệ. Đệ chưa làm sai điều gì, một khi đã vậy thì người nên bối rối không phải là đệ. Nếu Mẫu hậu vì bị Phụ Hoàng chán ghét mà buồn bực không vui, đệ sẽ nghĩ thế nào?"
Lan Dịch Hoan dừng lại, trầm mặc không nói.
Lan Dịch Trăn rút gấu nhỏ trong tay Lan Dịch Hoan ra, ném xuống bên cạnh gối đầu, lại kéo Lan Dịch Hoan lại, nắm lấy tay hắn: "Người thích Tiểu Thất nhà chúng ta nhiều như vậy, nếu có một hai người phạm sai khiến đệ không vui thì cứ bỏ đi thôi, vậy không phải là được rồi sao?"
Lan Dịch Hoan vẫn không muốn nói chuyện. Lan Dịch Trăn ghé đầu lại, chạm trán mình vào trán hắn, nói: "Được không, sao lại không để ý đến ta?"
Lan Dịch Hoan: "....."
Thái tử Điện hạ——người hiếm khi nói cười, có thể nói là dùng hết thủ đoạn trên người để đệ đệ cười lên. Y hôn nhẹ lên môi Lan Dịch Hoan, nói: "Đừng buồn nữa, được không?"
Lan Dịch Hoan cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cuối cùng không thể chịu nổi, vội vàng ngăn Lan Dịch Trăn lại, liên tục nói: "Được được, không buồn nữa!"
Lan Dịch Trăn mỉm cười, quay người cúi xuống, lấy giày của Lan Dịch Hoan lại rồi nói: "Vậy, chúng ta đi ăn cơm thôi?"
Lan Dịch Hoan ngồi trên giường, nhìn Lan Dịch Trăn cúi người xuống, tấm lưng của y rộng lớn và vững chãi, đột nhiên cảm thấy lệ vương quanh tròng mắt.
Lần này, cảm giác đó không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà chỉ là cảm động.
Hắn không kìm được, nghiêng người ôm lấy eo Lan Dịch Trăn từ phía sau.
Lan Dịch Trăn vừa mới ngồi dậy thì liền bị Lan Dịch Hoan ôm chặt lấy.
Y trước tiên thấy hơi ngạc nhiên, rồi sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lan Dịch Hoan, nửa đùa nửa thật nói: "Lúc trước không phải đệ bảo ta giống mẹ sao? Nếu cần thì đệ cứ coi ta là mẹ đi."
Lan Dịch Hoan ngẩn ra, ngay sau đó, hắn cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng. Hắn tựa cằm lên vai Lan Dịch Trăn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt y, hỏi: "Không phải trước đây huynh đã nói qua là đừng nghĩ đến chuyện này sao?"
Lan Dịch Trăn bất đắc dĩ trả lời: "Vì Thất Điện hạ nhà chúng ta, làm trâu làm ngựa cũng đáng thôi! Ăn cơm thôi!"
Nói xong, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên "Này", một tiếng, cả người hắn bị nâng lên, được Lan Dịch Trăn bế lên rồi đặt xuống ghế, ý bảo hắn mang giày vào.
Đúng vậy, bên cạnh hắn còn có rất nhiều người yêu thích hắn.
Thời khắc hắn trọng sinh trở về, đã quyết tâm không vì những người không xứng đáng mà phải buồn bã thêm, không phải sao?
*
Lan Dịch Trăn thúc giục Lan Dịch Hoan ăn cơm, còn A Nhã Tư thì xuất cung, một mình đi dạo trên phố.
Lúc này, trên mặt ông không còn nụ cười dịu dàng như khi đối mặt với Lan Dịch Hoan Hoan, vẻ mặt căng chặt, thậm chí còn lộ ra chút lạnh lẽo trong gió lạnh.
Tâm trạng của ông không thoải mái như những gì ông thể hiện.
Có sự đau lòng đối với Lan Dịch Hoan, cảm giác tội lỗi vì sự thất trách của mình, cũng có...
Thất vọng về nữ nhân mà ông đã từng yêu.
A Nhã Tư nhớ lại lần đầu tiên ông vào Hoàng cung Đại Ung. Thực ra ông không có ý định ở lại lâu, ông chỉ rất tò mò về cung điện này, hơn nữa còn nghe nói nơi đây có những bản nhạc phổ động lòng người nhất thế gian, nên đã lên kế hoạch ở lại một thời gian, xem hết thứ mới mẻ rồi sẽ đi.
Khi đó ông cũng mới hơn mười tuổi*, tình đậu sơ khai, nhiệt tình lớn mật, sau khi vô tình gặp được Tề Quý phi thì đã bị hấp dẫn.
*gốc là 满一十岁(mãn nhất thập tuế). Chỗ này không phải hiểu là kiểu hơn mười tuổi một chút, mà hình như đang chỉ độ tuổi trên hẳn mười tuổi, là độ tuổi thiếu niên. Đây là cách mình hiểu, không biết có đúng hay không.
A Nhã Tư ngay từ đầu đã biết Tề Quý phi không phải là một nữ nhân lương thiện nhu nhược, hoặc là nói, bất kỳ nữ nhân nào có thể sống sót trong thâm cung này đều không phải là hạng người gì lương thiện. Bà kiêu ngạo, ích kỷ, tàn nhẫn, nhưng A Nhã Tư thích bà, không vì bất cứ kỳ do nào hết.
Vì vậy, dù biết rằng khoảng thời gian Tề Quý phi ở bên mình thực chất là để giải tỏa nỗi đau và sự cô đơn trong lòng bà, không thực sự có tình cảm với ông, nhưng A Nhã Tư vẫn hết lòng hy vọng một ngày nào đó Tề Quý phi sẽ bằng lòng rời khỏi cung điện này, theo ông về thảo nguyên.
Cho dù làm hồn ma cô độc nhiều năm, ông vẫn chưa bao giờ thay đổi ý định.
Nhưng bây giờ ông đã trở lại nhân gian, có cơ hội gặp lại nhau, những suy nghĩ tốt đẹp này trong lòng ông dường như đã thay đổi.
Trước mặt con trai, A Nhã Tư không muốn thể hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào với mẹ ruột của hắn. Cho nên, để tránh việc cảm xúc này lộ ra, lúc ông kể lại mọi chuyện cho Lan Dịch Hoan có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút vô tình.
Nhưng trong lòng ông lại cảm thấy rất khó chịu.
Nữ nhân ông từng hết lòng yêu thương... đã làm một việc mà ông không thể nào bỏ qua nổi.
Bước chân của A Nhã Tư càng ngày càng nhanh, cuối cùng không nhịn được mà chạy thục mạng.
Ông như phát điên mà chạy, bước chân càng lúc càng nhanh, giống như muốn tiêu tan hết sức lực. Tựa như chỉ cần không còn sức thì sẽ không còn thấy đau lòng.
Không biết chạy được bao lâu, ông bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí. A Nhã Tư dừng chân lại.
Ông quay đầu lại và phát hiện ra thứ đang kêu lên là một con ngựa có bờm màu xám bạc rất đẹp. Đây là con ngựa bờm xám đặc trưng của Đạt Lạt.
Con ngựa dường như cảm thấy có chút quen thuộc với A Nhã Tư nên nó thân mật tiến lại gần ông, ngửi đi ngửi lại. A Nhã Tư vỗ nhẹ vào đầu nó, ngước lên nhìn tấm bảng hiệu phía trên đầu.
——Hoá ra ông đã chạy đến trước dịch quán.
A Nhã Tư nhìn tấm bảng hiệu một lúc lâu, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm, ông bước về phía dịch quán.
Đã đến lúc ông phải lấy lại thân phận, gánh vác trách nhiệm của mình.
Ông biết Mạnh Ân và Lâm Hãn đều ở đây, nhưng không biết lúc này họ có ở trong không.
Ông một đường tránh thủ vệ, bước vào bên trong, tim đập ngày càng nhanh.
Một số võ sĩ Đạt Lạt đi ngang qua con đường trước mặt, A Nhã Tư dựa lưng vào bức tường phía sau và trốn đi.
Các võ sĩ đi ngang qua, ông vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc phát ra từ cửa sổ bên cạnh——
"Ta là Quý phi của Hoàng thượng, họ Tề."
A Nhã Tư bỗng nhiên ngẩn người.
Trong phòng, Mạnh Ân và Lâm Hãn cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy Tề Quý phi đột nhiên tìm tới.
Hai người đã từng gặp Tề Quý phi một lần trong yến tiệc do Đại Ung tổ chức để chiêu đãi sứ thần, nhưng ngoài điều đó ra, hai bên chưa từng tiếp xúc với nhau.
Hôm nay hai người vừa trở về dịch quán đã nghe hạ nhân báo cáo, nói có một nữ tử lạ mặt tới đây, chỉ đích danh muốn gặp bọn họ.
Lấy thân phận của hai người, cũng không phải ai muốn gặp là gặp được, Mạnh Ân và Lâm Hãn vốn cũng không muốn để ý tới, cho đến khi người bẩm báo lại mang vào một đôi vòng tay hồng ngọc cho hai người xem.
Vòng tay, cây trâm, nhẫn, đây vốn là một bộ trang sức, cũng là của hồi môn của mẫu thân A Nhã Tư, giờ khắc này cuối cùng cũng đủ một bộ.
Cứ như vậy, Tề Quý phi được mời vào, tiến hành tự giới thiệu với Mạnh Ân và Lâm Hãn.
Là một phi tần, một chuyến xuất cung này hoàn toàn không dễ. Lúc này bà mới tháo mũ áo choàng ra, lộ ra khuôn mặt không trang điểm tái nhợt.
Lâm Hãn và Mạnh Ân đều cẩn thận giữ khoảng cách với Tề Quý phi, đồng thời họ cũng nghĩ đến bức "Di thư" của A Nhã Tư mà họ đã thấy trước đó.
Bên trong viết Thất Hoàng tử Lan Dịch Hoan là đứa con của A Nhã Tư.
Mà Tề Quý phi này, chẳng phải là mẫu phi của Lan Dịch Hoan sao?
Tề Quý phi còn có đôi vòng tay này, rất có khả năng chính là——
Trong đầu Mạnh Ân đã là gió to dậy sóng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: "Thì ra là Quý phi nương nương, không biết vì sao nương nương lại xuất cung tới đây, trong tay vì sao lại có đồ của tiểu đệ?"
Tề Quý phi cầm một nén hương ở bên cạnh, thắp lên rồi cắm trước linh vị của A Nhã Tư được đặt trong phòng dưới ánh mắt nghi ngờ và đề phòng của hai người.
Bà như đang dùng chuyện này để bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: "Đương nhiên là hắn tặng cho ta."
Lâm Hãn nói: "Sao bọn ta phải tin lời ngươi? Vòng tay cũng chỉ là vật chết, cũng có thể là ngươi nhặt được, cướp được."
Tề Quý phi đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi này, liền lấy ra một xấp thư đưa tới. Mạnh Ân cùng Lâm Hãn mở ra, phát hiện chữ viết trên đó rất quen thuộc, tất cả đều là thư mà năm ấy A Nhã Tư đã viết cho Tề Quý phi.
"Đúng là ngươi."
Lâm Hãn trầm giọng nói: "Ngươi chính nữ tử cao quý mà đệ đệ ta thích nhưng tạm thời không để đưa về nhà."
Nhưng bây giờ Tề Quý phi có địa vị, có con trai, có thân phận cao quý, nhưng đệ đệ của ông đã biến thành một bộ xương trắng.
Tề Quý phi giật mình hỏi: "Hắn cũng nhắc đến ta với các ngươi sao?"
Mối quan hệ không thể bày ra ánh sáng của hai người, hắn thế mà.... Còn nói cho người nhà biết sao?
Tên ngốc này.
Mạnh Ân hỏi Tề Quý phi: "Tốt nhất là ngươi nên nói cho rõ ràng. Tại sao ngươi lại đến chỗ chúng ta? Cái chết của A Nhã Tư có liên quan gì đến ngươi không?"
Tề Quý phi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà một lúc, sau đó cười lạnh một tiếng, quỳ xuống trước mặt hai người.
Đầu gối bà đập mạnh xuống đất.
Mạnh Ân và Lâm Hãn đồng thời nói: "Ngươi đang làm gì vậy?!"
"Chuyện giữa A Nhã Tư và ta, là ta thấy hắn mê luyến ta, nên ta đã chủ động dụ dỗ hắn."
Tề Quý phi nhìn về phía trước, nhìn làn khói tỏa ra từ linh vị, nói: "Sau này, vì bảo vệ ta và con trai, hắn đã tự mình dụ con mãng xà khổng lồ xuất hiện trong cung rời đi, từ đấy ta không còn thấy tung tích của hắn. Cho nên ta vẫn luôn không xác định được rằng hắn đã chết hay chưa, nhưng cái chết của hắn đúng thật là có liên quan đến ta. Ta nhận."
Lâm Hãn tức cười: "Nữ nhân như ngươi cũng thật vô tình!"
Tề Quý phi nhàn nhạt nói: "Ta vẫn luôn là người như vậy, là do hắn mắt mù, thích ta, lại tự mình đưa tới cửa."
Mạnh Ân lúc này mới thở dài nói: "Đã như vậy, tại sao ngươi lại giữ thư hắn đưa cho ngươi nhiều năm như vậy? Không sợ bị phát hiện sao?"
Tề Quý phi hơi khựng lại, không nói gì, trực tiếp chuyển đề tài: "Tóm lại, đều tại ta hại hắn, không liên quan đến người khác. Hôm nay ta ở đây, các người muốn báo thù như thế nào cũng được. Nhưng.... Nhưng ta muốn các ngươi giúp ta chiếu cố một người."
Lâm Hãn: "Dựa vào cái gì mà bọn ta phải giúp ngươi? Người nào?"
Tề Quý phi nói: "Bởi vì người kia chính là con trai của A Nhã Tư, là cháu trai của các ngươi. Chỉ cần các ngươi nguyện ý chăm sóc thằng bé, cho nó một chỗ tốt để đi, bất kể bắt ta phải trả giá như thế nào cũng được!"
A Nhã Tư tựa người ngoài cửa sổ, nghe từng câu mà Tề Quý phi nói ra, nhưng chỉ cứng người ở đó, không hề nhúc nhích.
Ông muốn xem bộ dáng bây giờ của Tề Quý phi sẽ như thế nào, muốn xem khi nói ra những lời quật cường này sẽ có biểu cảm ra sao, nhưng ông không dám nhìn vào bên trong cửa sổ, đôi mắt chỉ gắt gao nhìn song cửa sổ đỏ sậm bên cạnh.
Màu sắc giống như máu đọng lại, chỉ khiến người ta cảm thấy hoa mắt.
Nghe được câu này, A Nhã Tư cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có. Ông gần như đang cầu nguyện cái tên Tề Quý phi sẽ nói tiếp theo là Lan Dịch Hoan.
Mọi chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm, thực ra từ lâu bà đã nhận ra con trai mình là Lan Dịch Hoan, thực ra trong chuyện này có một số điều bất đắc dĩ....
Có thể như thế không? Có thể hay không....
Trên người toát ra mồ hôi lạnh. Trong lúc khẩn cầu, A Nhã Tư nghe thấy Lâm Hãn hỏi: "Thất Điện hạ có chuyện gì sao?"
Tề Quý phi nói: "Không phải Lan Dịch Hoan, là cháu trai bên ngoại của ta, tên là Tề Thì. Khi ta sinh ra nó, ta sợ màu mắt của nó giống cha, sẽ bị người nhìn ra sơ hở, cho nên mới nghĩ cách đưa thằng bé xuất cung."
"Hiện tại nó không cẩn thận làm sai chút chuyện, không thể tiếp tục an ổn sống ở Đại Ung, nếu không có người giúp thì mạng của thằng bé sẽ không còn. Xin các ngươi mang thằng bé đi đi!"
Nói xong câu này, trong lòng Tề Quý phi bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhàng.
Kể từ khi Ngũ Hoàng tử bị thất lạc, "Không bảo vệ được con mình" giống như một xiềng xích tội lỗi, đè nặng lên vai bà. Bà giống như bị chấp niệm này khoá lại. Sau khi có đứa con nhỏ, bà liền nghĩ cách đối xử với con thật tốt. Thứ này không chỉ là yêu, mà còn là một loại thứ tội.
Chỉ bằng cách này, sự hối hận và áy náy trong lòng bà mới có thể vơi đi phần nào. Chỉ có như vậy, bà sẽ không cần hoảng sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ không chịu nổi, sợ mình lại tái phạm lại cái sai khó có thể đền bù, sợ phải nếm lại cảm giác thống khổ hối hận sau khi mất đi.
Nhưng thực tế, Tề Thì đã làm bà thất vọng hết lần này đến lần khác.
Lần này bà đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù bị Mạnh Ân và Lâm Hãn gi3t chết, trả giá bằng mạng sống, bà cũng muốn tìm một nơi tốt để Tề Thì có thể đi.
Mà nếu có thể dư lại cái gì, nếu có thể may mắn không chết, bà muốn làm một chút chuyện mà mình muốn làm.
Những chuyện ở kiếp trước lại từng chút hiện lên.
"Đứa bé kia sống không dễ dàng gì, ta hy vọng nó có thể trải qua những tháng ngày bình an...."
Bà đột nhiên không biết mình đang nói đến ai.
Tề Quý phi lần đầu tiên nghẹn ngào, sau đó bà dập mạnh đầu xuống, sau ba lần dập đầu, trên mặt đất đã có vết máu.
Mạnh Ân và Lâm Hãn đều sửng sốt trước lời nói của Tề Quý phi.
Mãi đến khi nhìn thấy trên trán Tề Quý phi có vết máu, Lâm Hãn lúc này mới tỉnh táo lại, một tay giữ bà lại, nói: "Ngươi đứng lên đi, không cần như vậy."
Sau đó, ông lại không nhịn được mà hỏi lại: "Lời ngươi vừa nói là thật sao?"
Bởi vì thân phận của đứa trẻ hoàn toàn khác với những gì họ nghe được.
Mặc dù lý do của Tề Quý phi rất có lý, nhưng bởi vì trước đó Lan Dịch Trăn đã phái người âm thầm để Mạnh Ân và Lâm Hãn biết được lời nói, hành động cũng như nhân phẩm xưa nay của Tề Thì, bọn họ cũng chưa từng gặp qua Tề Thì nên không có hảo cảm đối với cái tên này.
Sao lại là cháu trai của mình được?
Cái này.... Thật sự ra rất khó để tin.
Tề Quý phi nói: "Đương nhiên..."
"Không phải...."
Giọng của bà xen lẫn với một giọng khác.
Ngay sau đó, hai cánh cửa phía sau bị đẩy ra, một thanh niên bước vào.
Ông nhìn Tề Quý phi, trong giọng nói có chút run rẩy kỳ quái: "Lan Dịch Hoan là con trai của ngươi."
Biến cố đột ngột khiến cho ba người trong phòng ngớ người. Họ thậm chí không rảnh truy cứu xem A Nhã Tư vào từ đường nào, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người ông.
Tề Quý phi nói: "Ngươi nói cái gì?"
Bà đang muốn cười lạnh một tiếng, hoặc là làm ra biểu tình cao ngạo kinh thường như ngày thường, nói ra lời phản bác, nhưng lúc nhìn đến ánh mắt của đối phương, bà lại đột nhiên có dự cảm xấu.
"Ngươi là ai?"
Tề Quý phi đột nhiên đứng dậy, kéo lấy áo của A Nhã Tư, vội vàng mà điên cuồng: "Ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Hả, ngươi nói đi!"
A Nhã Tư nói: "Con trai của ngươi, lúc sinh ra đã có một vết bớt trên ngực.... Hiện tại cũng vậy. Nếu ngươi không tin thì có thể tìm bà mụ lúc đó, hỏi cho rõ ràng!"