ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Mai Ngọc Dương hỏi: “Giang Đông , thích khách là ai?” “Đều là một nhóm tử sĩ, sau khi bị chúng ta bắt về, toàn bộ uống thuốc độc tự sát".
Mai Ngọc Dương nhớ lúc đánh nhau: “Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy những người kia đều là hướng về phía ta, nếu như muốn ám sát vương gia, sau khi ta cưỡi ngựa chạy trốn sẽ không đuổi theo, chẳng qua bị vương gia cho chặn đứng”
Lý Huyền không hiểu: “Thế nhưng Vương phi luôn ở khuê phòng, không nên kết thù đi.” “Gần đây trong triều phải chăng phát sinh chuyện gì?”.

Giang Đông nghĩ nghĩ.

“Lúc trước nghe vương gia nói, tảo triều Hoàng Thượng muốn đuổi đạo sĩ trong Vụ Mân Sơn ra ngoài, cũng điều động người đặc biệt chưởng quản hương hỏa đạo quán, mỗi tháng làm việc thiện phát cơm ăn cho bách tính.”
“Cái gì?” Mai Ngọc Dương chán nản vuốt vuốt mi tâm, nàng nghĩ Dạ Lăng Chi nguyệt đã từng cảnh cáo, Vụ Mân Sơn sau lưng rắc rối phức tạp, không để nàng nhúng tay.
Bây giờ Hoàng Thượng nghe đề nghị của nàng, tương đương với chặt đứt lợi ích của những người kia, trách không được hôm nay sẽ có thích khách hạ sát thủ.

“Chuyện này trách nhiệm tại ta, tự mình rước họa vào thân thì thôi, không nghĩ tới còn liên luỵ vương gia".

Nàng đưa tay thăm dò trán Dạ Lăng Chi nguyệt.

Đại khái là bởi vì bị viêm, lúc này nhiệt độ của người hắn có chút cao.

Nàng đổi lạnh khăn đắp lên trán của hãn, có chút tự trách đối với hắn nói: “Thật có lỗi, hại người chịu khổ".
Mai Ngọc Dương lúc đầu chuẩn bị ở đây thủ một đêm, ai ngờ ngoài cửa truyền đến tiếng khóc, nàng nghe xong thanh âm liền biết là Sở băng
Canh giờ đã không còn sớm, nữ nhân kia tại sao còn chưa ngủ, lúc này chạy tới làm gì.

Sợ nàng quấy rầy đến Dạ Lăng Chi nguyệt nghỉ ngơi, Mai Ngọc Dương đi ra ngoài muốn ngăn năng: “Vương gia phát sốt, ngủ được không an ổn, ngươi đến nhỏ thôi!” “Vương phi, để thiếp thân nhìn xem vương gia đi, mới vừa nghe nói hắn bị thương rất nặng, cả người là máu, thiếp thân sao có thể còn có thể ngủ được, trong lòng lo lắng.

“Người nhìn hắn cũng không giúp được gì, vừa vào đã khóc nháo, đánh thức hắn, có cái gì tốt chứ.
Mai Ngọc Dương oán trách nhìn qua nàng: “Vương phi, thiếp thân biết người không thích vương gia trong lòng có ta, không muốn để chúng ta đều ở cùng một chỗ.

Nhưng chuyện sống chết trước mắt, nếu vương gia có nguy hiểm, thiếp thân nhất định sống không nổi.

Chẳng lẽ Vương phi nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?”
Mai Ngọc Dương vừa trải qua giải phẫu, thêm trước nữa vừa mới bị kinh hãi, lúc này đau đầu muốn nứt.
Bị Sở băng ầm ĩ, nàng chỉ cảm thấy đầu đều muốn nổ: Ngậm miệng, ồn ào quá.


“Vương phi nếu như không để thiếp thân đi vào, thiếp thân tối nay liền đứng trong viện tử này không đi.

Không nói những cái khác, dựa theo hiểu biết đối với vương gia, hắn sau khi tỉnh lại khẳng định muốn gặp được ta.
Lời nàng ta nói, Mai Ngọc Dương ngẩn người.
Sở băng nói có lý, thời điểm người bị thương luôn luôn yếu ớt, khi tỉnh lại, càng hi vọng người mình thích ở bên người đi.

Tóm lại, Dạ Lăng Chi nguyệt tất nhiên là không muốn thấy được nàng.
Hắn vốn chán ghét nàng đến cực điểm, còn hoàn toàn bất đắc dĩ cứu nàng, càng không thoải mái, nói không chính xác vừa mở mặt liền muốn mắng chửi người.
Mai Ngọc Dương ở trong lòng thở dài, cuối cùng nói: “Thôi, để ngươi đi vào cũng được, chỉ cần yên tĩnh, không cho phép ầm ĩ đến vương gia".

“Đã biết ”
“Trên đầu của hắn vải ướt dùng nước lạnh thấm qua, cách một canh giờ cần đối một lần.

Người dùng tay dò một chút, nếu cảm thấy hết nóng có thể dừng”

Sở băng đồng ý, Mai Ngọc Dương vẫn không an tâm.

Nữ nhân ngay cả độc tình cũng hạ trên người y, sợ có âm mưu, thừa cơ hạ sát thủ.
Nhưng nghĩ nàng ta có nhiều cơ hội ở riêng tư với hắn, nàng cũng không xuống tay, xem ra không phải muốn mạng y.

Nàng thoảng yên tâm, Sở băng khi thấy Mai Ngọc Dương chần chừ muốn đuổi người đi: “Vương phi mệt không, vẫn nên sớm một chút nghỉ ngơi đi, thiếp thân ở đây thay người” Mai Ngọc Dương cảnh cáo nhìn nàng một cái: “Vương gia hiện tại bệnh tình ổn định, nếu như tỉnh lại có gì rủi ro, chính người có vấn đề”
Lý Huyền cũng như Mai Ngọc Dương , nhìn thấy Sở băng đến cũng không yên lòng, không chịu hồi phủ, nói muốn ở bên cạnh chăm sóc.
Nhưng Sở băng ánh mắt tình ý nhìn chăm chăm vào Dạ Lăng Chi nguyệt , thấy hắn tái nhợt, lại thêm mệt rã rời, tìm cái giường cách vách nằm ngủ.
Trước khi trời sáng Dạ Lăng Chi nguyệt tỉnh lại,
Hắn cọ quậy mấy lần, miệng vết thương đau nhức, hắn thấp giọng hô một tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi