ÁI PHI LÊN NGÔI!!!!



Sở băng ngủ gật bên giường, nghe thấy động tĩnh lập tức tỉnh.
Nàng vội vàng bổ nhào vào người Dạ Lăng Chi nguyệt , nước mắt rơi: “Vương gia, ngài hù chết băng nhi, sao đang yên lành gặp thích khách, cũng không biết là ai to gan như vậy, ngay cả hoàng tử cũng dám hạ độc thủ”
“Băng nhi” Hắn miễn cưỡng quay đầu, nhìn thấy khóc tới đỏ mất, một bộ đau lòng hắn, chẳng biết tại sao có chút hoảng hốt,
“Nàng luôn ở đây sao?”
“Đúng vậy vương gia xảy ra chuyện, thiếp thân căn bản không có cách nào ngủ được, không ở đây sẽ không yên lòng
“Vết thương của bản vương ai khâu lại?”
Sở băng đương nhiên nói: “Tất nhiên là Lý đại phụ, hắn ngủ ở sát vách.”
Là Lý Huyền sao?
Dạ Lăng Chi nguyệt nhíu mày, sao hắn tựa như nhìn thấy Mai Ngọc Dương , còn cảm thấy nàng tự mình xử lý vết thương.

Vậy là hắn hiểu lầm.
Có Lý Huyền ở đây, không tới phiên nữ nhân kia khâu vết thương, nàng hẳn là không bản lãnh lớn như vậy đi.
Nhưng ma xui quỷ khiến, Dạ Lăng Chi nguyệt vẫn là hỏi một câu “Vương phi không bị thương chứ, chưa từng tới?”
Nghe được hắn vậy mà lại mở miệng quan tâm Mai Ngọc Dương, Sở băng lên cơn giận dữ.
Nhưng nàng trên mặt không có chút nào thay đổi, bình tĩnh trả lời: “Vương phi trước đó tới qua một chuyến liền trở về, thiếp thân nhìn dáng vẻ của nàng, cả người hoàn hảo không việc gì đâu.
Nói xong ngữ khí của nàng khó nén một tia oán trách: “Vương phi được vương gia chu toàn bảo hộ, tất nhiên sẽ không sao.

Ngài thà bị thương, cũng sẽ không để Vương phi bị người làm bị thương hắn mất tự nhiên hằn giọng một cái “Bản vương khát, rót chén trà đi.”
Mai Ngọc Dương hầu hạ hắn xong, lại cho hắn đổi trên đầu khăn, vươn tay sở sở trận Dạ Lăng Chi nguyệt :“Cuối cùng cũng hạ sốt.”
Dạ Lăng Chi nguyệt trong lòng mềm nhũn, đối với nàng ôn hòa cười cười.

“Vất vả cho nàng rồi"
“Không vất vả, vì Vương gia làm bất cứ chuyện gì đều là thiếp thân nên làm.

Nàng đau lòng nhìn miệng vết thương của hãn: “Vương gia không biết, thiếp thân thật hy vọng thiếp là người bị thương, chịu đau thay vương gia.


“Chớ nói nhảm, nàng bị tổn thương, bản vương mới là đau lòng nhất.
Nàng ngượng ngùng cười một tiếng, che giấu đắc ý.
Đến ngày thứ hai mặt trời lên cao, Mai Ngọc Dương còn chưa dậy.
Nàng quá mức mỏi mệt, lại thêm linh lực sử dụng quá độ, thân thể hao tổn quá lớn, ngủ rất nặng nề.
Tiểu Hồng mấy lần muốn nàng, nhưng nhìn Mai Ngọc Dương cau mày cũng không dám quấy rầy, để nàng nằm ngủ tiếp.
Dạ Lăng Chi nguyệt trong lúc đó giống như vô ý hỏi mấy lần Vương phi ở nơi nào, đều được tin tức đều nàng không tới.
Hắn cắn răng, nữ nhân này thật sự là không ngờ nổi!
Tối hôm qua hắn vì để cho nàng có thể bình an trở về mới cùng người dây dưa, mà từ mục tiêu của bọn thích khách đều nhằm vào Mai Ngọc Dương hạ sát thủ.
Dạ Lăng Chi nguyệt đã đoán được việc liên quan tới Vụ Mân Sơn, khó tránh khỏi tâm phiền, sau này, còn không biết có bao nhiều sự cố đâu.
Nữ nhân này ngược lại rất tốt, chỉ tùy tiện nhìn hắn một cái liên trở về ngủ ngon, còn ngủ như heo, không có chút nào tri kỷ như Băng nhi.
Băng nhi suốt cả đêm ở đây, hắn mệnh lệnh nàng đi về nghỉ, nàng mới lưu luyến rời đi.


Lý Huyền tới kiểm tra tình trạng Dạ Lăng Chi nguyệt , thấy hắn hết sốt mới yên tâm.
Bởi vì Lý gia đột nhiên có người tới nói có bệnh nhân cầu xem bệnh, Dạ Lăng Chi nguyệt cũng đã ổn định, hắn liền để Lý Huyền về trước.

Dù sao hắn cũng không chỉ phụ trách chuyện Tứ vương phủ sự, bên ngoài bệnh nhân cũng phải chiếu cố.
Sở băng không ngủ mấy canh giờ, nàng để phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu đại bổ nấu ăn, chuẩn bị kỹ càng để chăm sóc Dạ Lăng Chi nguyệt.
Lúc ăn trưa, Sở băng bưng một lớn khay đồ ăn đến, từng cái bỏ lên trên bàn: “Vương gia, thần thiếp cố ý để người chuẩn bị cho ngài những đồ ăn này, trước kia nghe người ta nói thương cân động cốt cần ăn chút móng heo, bồ câu bổ máu, ngài ăn nhiều một chút, cũng có thể rất nhanh khỏi bệnh ”
Dạ Lăng Chi nguyệt trong mắt dính chút ý cười: “Vẫn là Băng nhi là tri kỷ, mọi chuyện đều thay bản vương suy nghĩ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi