[ÂM DƯƠNG SƯ ĐỒNG NHÂN][CẨU CÁO] ĐỘ TA

Đệ thập ngũ thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ chung giường.

-

Trăng đêm lạnh lẽo, nghe tiếng chim tước trong rừng, đêm xuân càng thêm tiêu điều. Bóng cành liễu khô gầy thê lương rủ bên bờ nước, bầu trời đen thăm thẳm, mảnh trăng non cong cong như lưỡi dao chiếu ánh sáng mịt mờ lên cành cây khô sắp gãy,

- Hắn cực kỳ căm ghét tiểu sinh

Bả vai Yêu Hồ run rẩy, lúc nói xong lời đó giọng nói càng thêm bất ổn, tâm trạng kích động

Y phản ứng như vậy, khiến ta định chất vấn ngược lại lòng trở nên loạn cào cào, tay đổ mồ hôi, gần như cầm không nổi cái hộp nói thật trong tay

Ta ấp úng nửa ngày, không biết nên hỏi tiếp, hay nên trấn an Yêu Hồ, cuối cùng chỉ đành ngập ngừng nói: "Ta, ta không tin sư phụ lại đối xử với ngươi như vậy"

Sợ Yêu Hồ không tin, ta tới gần một chút, nâng giọng giải thích: "Bởi vì, ta có tình hình đặc biệt lúc ấy, ta có thể cảm nhận được tâm tình của sư phụ... Lúc mới nhìn thấy ngươi sư phụ đã vô cùng vui mừng. Tuy ta không rõ lắm vì sao lúc đó sư phụ ngay cả hỏi cũng chưa hỏi đã bỏ đi..."

Càng về cuối, giọng ta càng nhỏ, ta giống như một đứa nhỏ mắc sai lầm, lại đối diện với cha mẹ đang cãi lộn với nhau, không biết nên làm gì, lại không muốn bọn họ có khoảng cách. Ta cố gắng dùng những từ ngữ nghèo nàn của mình giải thích thay sư phụ, có lẽ sư phụ không kịp hỏi, có lẽ sư phụ lúc đó tức giận đến mụ mị đầu óc, cũng có lẽ sư phụ... vốn vẫn tin tưởng y

Yêu Hồ không để tâm tới mấy lời phỏng đoán hoang đường của ta, khẽ thở dài: "Chuyện giữa chúng ta phức tạp lắm, sớm đã không giống như năm đó...Còn nữa, việc đã đến nước này, có nói gì thêm cũng chỉ là tự rước lấy phiền toái mà thôi"

Bóng trăng ảm đạm mờ mịt, chia thành hai nửa dưới mặt nước, một nửa là ánh trăng tròn vẹn đẹp đẽ, một nửa lại loang loáng vào dòng nước. Ta chán nản đứng bên cạnh, cũng bắt chước than thở:

- Sư phụ vì ngươi mới đọa thành yêu quái

Yêu Hồ khôi phục tinh thần, hừ lạnh một tiếng: "Hắn vốn đã là yêu quái"

Tới lúc này, ta tất nhiên là biết rõ thân phận sư phụ, cũng biết rõ sư phụ vốn có thể được cứu chuộc: "Thành nhân hay thành phật, sư phụ đã từng có cơ hội không làm yêu quái"

Vừa dứt lời, Yêu Hồ chợt lấy tay tạt nước lên người ta, nước bắn tung tóe lên một thân áo trắng. Còn chưa kịp chất vấn, đã nghe Yêu Hồ nói: "Ngươi cho rằng một đêm tình sự kia hại sư phụ ngươi đọa yêu sao? Quỷ do tâm sinh, yêu quái tự muốn biến hóa, sư phụ ngươi nếu lòng không có tạp niệm, sao có thể bị ta độ thành yêu quái?"

Yêu Hồ huơ huơ ống tay áo vẫn còn chưa tẩy sạch được vết mực trước mặt ta, mỉm cười nói: "Giống như bạch y, sau khi bị nhuộm đen thì không có cách nào tẩy sạch nữa"

Vết đen đó trên tay áo quả thực chướng mắt, giống như đang im lặng mỉa mai đại nghĩa của sư phụ

2

Ta mấp máy môi, muốn biện giải thay cho sư phụ, lại không biết nên nói gì, chỉ hận không thể chôn đầu xuống đất. Cũng may hộp nói thật bằng gỗ tử đàn này nặng trình trịch, cầm lên có chút nặng, khiến ta an tâm hơn một chút

Yêu Hồ bật cười, buông tay áo ta ra quay mặt đi

Đầu ngón tay ta run rẩy không ngừng, ta nhìn chằm bằm bóng hình cao gần của Yêu Hồ, lặng lẽ mở ra chiếc hộp khắc ngô đồng

- Một vấn đề cuối cùng, ngươi yêu sư phụ sao?

Sóng gợn lăn tăn, bóng trăng vỡ nát trên mặt nước, đầu ngón tay Yêu Hồ khẽ chọc phiến đá, vẫn chưa trả lời.

Ta lặp lại câu hỏi một lần nữa. Có lẽ là bị ta hỏi đến phiền, Yêu Hồ hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy tiểu sinh nên yêu sao?"

"Ta..."

Ta không biết.

- Tiểu thuyết thường miêu tả vui buồn quá mức đơn giản, khiến người lầm tưởng yêu hay không yêu là một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng. Mọi người để lời yêu bên đầu môi, xướng trong các vở kịch, khiến người xem quên mất rằng để nói ra được những lời ấy phải trải qua bao đêm trằn trọc, thao thức khó ngủ mới có thể đưa ra quyết định, một lòng một dạ trao gửi trái tim cho một người mặc cho người đó chém giết, một lòng một dạ bỏ qua hết thảy bụi trần chỉ hướng về một người. Nếu như không nói tới kết quả---

Y quay đầu lại cười cười với ta, khuôn mặt mang ý cười cong cong trong sáng hơn cả thiếu niên nhân gian, tựa như trích tiên, gột rửa hết thảy hoang vu hiệp ải của tối nay. Y lại gần bên tai ta nhẹ giọng nói

- Tiểu sinh chưa bao giờ hối hận vì đã gặp hắn.

Ta tròn mắt nhìn, trong tay là hộp gỗ trống trơn. Trong lòng thầm thở phào một hơi, may là đây không phải là hộp nói thật. Tuy cố ý muốn mang tới gạt Yêu Hồ, nhưng trên thực tế dường như ta hỏi gì là y đáp nấy.

Nhưng như vậy cũng tốt, quả thực ta cũng không muốn phỏng đoán lời kia là thật hay giả.

Nếu đây chỉ là một hồi thịnh thế mộng đẹp, ta tình nguyện say chết trong đó.

3

Không biết tới lần thứ mấy chim đỗ quyên kêu đêm, Yêu Hồ bỗng nhiên đứng dậy: "Đêm đã khuya, tiểu sinh mệt rồi"

Ta gật đầu, nâng mắt nhìn lên chợt thấy bạch y trên ngọn cây, đôi cánh đen che khuất ánh trăng

- Sư phụ

Ta khẽ gọi một tiếng, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, cũng không biết sư phụ đã nghe được bao nhiêu, quay sang nhìn vẻ mặt Yêu Hồ, thấy hai người đang nhìn nhau chăm chú, một trên cây một dưới trăng, lại giống như đã xa cách cả một đời.

Yêu Hồ là người cụp mắt xuống trước, dắt tay ta trở về, dường như quyết tâm không để ý tới sư phụ. Sư phụ cũng không mở miệng, nhảy xuống từ đại thụ che trời, thu lại hắc vũ, im lặng theo chúng ta cùng về. Đây là đoạn đường dày vò nhất mà ta từng đi qua, chốc chốc ta liếc trộm vẻ mặt Yêu Hồ, chốc chốc lại quan sát sắc mặt sư phụ, rất sợ hai người một lời không hợp liền đánh nhau.

Hơn nữa từ lúc Yêu Hồ dắt tay ta, ta luôn có một dự cảm sư phụ cũng sẽ đánh cả ta mất.

May mà giữa đường gặp phải sư tỷ đang cầm đèn đi tìm ta, ta thấy có cứu tinh chỉ hận không thể chạy ngay về bên cạnh sư tỷ, mà Yêu Hồ vẫn nắm chặt tay ta, không tiện giãy ra.

Bất đắc dĩ, ta chỉ đành liều mạng nháy mắt xin sư tỷ giúp đỡ, sư tỷ lại tỏ vẻ đã ngầm hiểu, vỗ vỗ ngực, giơ ngón cái với ta

Sư tỷ cười tủm tỉm khoe lúm đồng tiền nhàn nhạt, lại gần chào hỏi chúng ta

- Yo, một nhà ba người đã đi dạo về rồi sao?

...Ta vì cái gì mà lại ngu xuẩn đi tin tưởng sư tỷ chứ

4

Tóm lại, nhờ phúc của sư tỷ lắm lời của ta, đoạn đường này cũng chưa xảy ra rắc rối gì

Về tới nhà, Yêu Hồ nhìn ta một cái, lại nhìn lướt qua sư phụ, rốt cụộc cũng chịu thả tay ra, nghênh ngang đi về Thiên viện, xem ra một ngày hôm nay y đã tra rõ bố cục nơi này.

Yêu Hồ vừa mới khỏi phong hàn, lúc này lại trở về Thiên viện ở quả thực không ổn, vừa định cầu tình với sư phụ, đã thấy sư phụ cũng giống ta nhíu mày nhìn theo bóng lưng Yêu Hồ

- Chờ đã - Sư phụ lên tiếng gọi Yêu Hồ.

Dứt lời liền đi về một hướng. Tiểu hồ ly làm mặt quỷ với bóng lưng của sư phụ, rồi cũng nhàn nhã đi theo

Không cần phải nói, dĩ nhiên là sư phụ dẫn người về phòng mình

Sư phụ trải ra giường, kiểm tra độ dày chay đệm, lại tới ngăn kéo lấy một bộ đồ ngủ bằng gấm đặt trên giường, nhìn Yêu Hồ chỉ chỉ cái giường: "Đêm nay ngươi ngủ ở đây"

Sư tỷ và ta mang vẻ mặt có trò hay để xem rồi, lại thấy sư phụ đột nhiên chỉ chỉ ta

- Đêm nay ta ngủ chung với ngươi

- Đồ đệ sao? - Ta khó tin mà chỉ vào mình hỏi ngược lại.

Sư phụ khôi phục vẻ thanh lãnh thường ngày, gật đầu với ta. Ta tròn mắt nhìn, nghĩ cũng phải, quan hệ của sư phụ và Yêu Hồ bây giờ có chút tế nhị, sư tỷ lại là nữ, ngủ cùng ta coi như cũng là chuyện đương nhiên

Ta thật vất vả ổn định tâm tình, lại nghe sư tỷ hoảng sợ kêu lên: "Sư phụ, người sao có thể ngủ cùng sư đệ được! Còn không bằng người ngủ cùng yêu quái này"

Ta:???

Sư tỷ nghiêm mặt nói với sư phụ: "Sư phụ, người không biết thôi, sư đệ tối ngủ hay ngáy, nghiến răng, nói mơ... Sư đệ còn...còn bị hôi chân, hay đánh rắm"

Sư tỷ ngươi vì để cho hai người họ ngủ chung với nhau cũng quá liều mạng rồi đó!.

Đối với mấy lời cáo trạng vô căn cứ này, tất nhiên là sư phụ sẽ không tin đâu. Ta tiếc nuối lắc đầu thay sư tỷ

Nghe xong lời của sư tỷ, sư phụ dừng một chút, lại quay vào trong ném chăn đệm bên giường Yêu Hồ, giọng nói bình tĩnh

- Hôm nay ta nằm dưới đất ngủ ở phòng này

...Sư phụ, con thật sự là thân sinh cánh của người sao?!!

(Thân sinh cánh: Cũng giống thân sinh nhi tử = con ruột, ở đây là cánh ruột:^)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi