[ÂM DƯƠNG SƯ ĐỒNG NHÂN][CẨU CÁO] ĐỘ TA

Đệ thập lục thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ hiếu học.

- ------------------

Lúc sư tỷ lắc ta tỉnh dậy, ta còn đang ngủ mơ mình mở một cái trại chăn nuôi hồ ly, cực kỳ hạnh phúc

Mở mắt ra thấy trời còn tối đen, sư tỷ lại phá hỏng mộng đẹp, giọng ta tất nhiên là khó chịu: "Vị hảo hán này, xin hỏi có phải ngươi đọc quá nhiều văn sắc tình nên rốt cuộc cũng không kiềm chế được thú tính mà muốn hạ thủ với sư đệ của mình phải không?"

Sư tỷ vỗ một phát vào gáy ta, giọng nói không hề che giấu sự hưng phấn: "Dậy mau, hảo sư đệ. Lẽ nào ngươi không muốn hóng xem rốt cuộc tối qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tất nhiên là ta hiểu ý của sư tỷ, chỉ là lần trước xem trộm đã để lại cho ta bóng ma tâm lý sâu sắc, không dám tái phạm nữa: "Sư tỷ, ngươi cứ như vậy về sau rất khó tìm chồng đó"

Tính tình sư tỷ nóng nảy, không muốn nhiều lời với ta, một phát túm chăn lên kéo ta dậy: "Mấy ngày nay không có mưa rồi, ta đi tưới nước cho cây hạnh trong viện, thay quần áo đi, đừng có nằm ỳ nữa"

Đại khái là sư tỷ mang hết sự dịu dàng của nữ nhi trao cho mấy tác giả viết văn sắc tình cùng cây hạnh hoa sư tỷ vẫn chăm sóc kia rồi, xách váy chạy vội ra khỏi phòng, không cho ta cơ hội cự tuyệt

So ra ta còn không bằng một chiếc lá cây hạnh kia nữa.

Đang lúc mơ mơ màng màng rửa mặt thay quần áo, sư tỷ cưỡng ép kéo tai ta tới trước cửa phòng ngủ của sư phụ, ta tự biết lúc này không thể mơ màng nữa, kéo sư tỷ lại, nói thầm vào tai nàng: "Sư tỷ, hay là thôi đi. Nếu như quấy rầy sư phụ, chúng ta lại bị phạt chép kinh văn đó"

Ngược lại thiếu nữ tỏ vẻ không việc gì phải sợ, cười nói: "Sư đệ thực là nhát gan. Yên tâm đi, ta đã sớm tìm được cớ tốt cho chúng ta rồi"

Ta đang muốn hỏi là cớ gì, sư tỷ đã không dằn lòng được mà mở hé cửa, lén lút ngó nửa người vào trong dò xét xung quanh

Bất đắc dĩ, ta cũng làm theo sư tỷ, theo bản năng nhìn về phía giường --- chỉ thấy trên giường trống trơn, chăn đệm lộn xộn

Ta định hỏi ra tiếng, lại thấy sư tỷ chỉ chỉ xuống đất, thuận thế nhìn theo thì thấy thật là kiều diễm làm sao.

Sư phụ cùng Yêu Hồ đang nằm trên chăn nệm dưới đất ôm nhau ngủ, tư thế vô cùng thân thiết, tiểu hồ ly còn choàng một chân lên người sư phụ, ngủ say sưa

- Nhìn thấy chưa? Đây là bởi vì tối qua hai người họ quá kịch liệt, thế này thế kia từ trên giường rồi lại xuống dưới giường, chậc chậc chậc, ban ngày man mặt, trời đất sáng trong, lại làm như thế... - Sư tỷ giả bộ từng trải giải thích cho ta, miệng cười mờ ám còn không quên giả dạng chính nhân quân tử chỉ trích hai câu

- Khụ khụ - Ta vô cùng soi mói chỉ ra - Sư tỷ, giờ trời vẫn còn chưa sáng

- Trọng điểm là chỗ này sao? Sư đệ sao ngươi lại đầu gỗ giống sư phụ vậy chứ - Sư tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại đập vào gáy ta một cái

Từ lúc đó, ta mới biết một chuyện

Hóa ra ở trong phòng yên tĩnh tiếng vỗ gáy lại vang lớn như vậy, chỉ một tiếng đã đủ đánh thức hai người còn đang ngủ say

2

- Các ngươi ở đây làm gì - Đây là sư phụ

- Ưm... dọn cơm à? - Đây là Yêu Hồ

Ta đờ người, tay chân cứng nhắc đi vào trong phòng, tim đập như gõ trống, vắt hết óc suy nghĩ nên lấy lý do gì mới tránh được kiếp nạn này

Nói sư tỷ dùng đầu ta làm trống tập gõ, còn soạn một khúc để gõ cho lão nhân gia ngài nghe?

Chỉ sợ nói xong sư phụ dùng đầu ta làm mõ để gõ thật luôn.

Càng nghĩ càng sốt ruột, càng chẳng nghĩ được gì, ta chỉ đành cúi đầu nhận lửa giận của sư phụ, chỉ mong người có thể khoan hồng độ lượng một lần, ít nhất bớt vài lần chép phạt cũng được.

Lúc này, giọng sư tỷ vang lên như tiếng trời: "Sư phụ, lúc người ra ngoài đêm qua trong viện có bồ câu đưa tin bay đến. Trong thư nói, có một dinh thự trong thành Bình An bị yêu nghiệt quấy phá, mời sư phụ tới trừ yêu. Đêm qua quá muộn, không tiện quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, hôm nay không dám trì hoãn nữa nên tới sớm bẩm báo"

Lời này của sư tỷ vô cùng khéo léo đúng mực, khiến người khác không tìm ra lỗi sai nào

Sư phụ trầm ngâm một hồi, còn chưa đáp lại, đã thấy Yêu Hồ ngái ngủ ngáp nói: "Ha, chuyện của Bình An kinh không phải có âm dương sư quản sao, làm sao lại tới lượt đại nhân rồi?"

Yêu Hồ lúc này mới mở mắt, nhìn phải nhìn trái, nhíu mày: "Sao tiểu sinh lại ngủ chỗ này?"

Dừng một chút, Yêu Hồ mới nhận ra, vội vàng vòng hai tay che ngực, phẫn nộ nói với sư phụ: "Nhất đinh là tối qua đại nhân mơ ước mỹ sắc của tiểu sinh, muốn làm chuyện bất chính, chỉ tội cho trong sạch của tiểu sinh lại bị tên mặt người dạ thú vờ đạo mạo nghiêm trang nhà ngươi vấy bẩn"

Mặc kệ Yêu Hồ thêm mắm dặm muối chỉ trích, sư phụ chẳng thèm quay đầu lại, đứng dậy thay y phục: "Là tối hôm qua dáng ngủ của ngươi quá xấu tự mình lăn xuống"

- Ngươi mới ngủ xấu! Không phải, không đúng, tiểu sinh dễ nhìn như vậy ngươi dựa vào đâu mà không mơ ước, dựa vào đâu mà không thèm làm chuyện bất chính! Đại Thiên Cẩu đây chính là tổn thất của ngươi ngươi biết không?! - Yêu Hồ ồn ào sau lưng sư phụ - Hơn nữa, cho dù là tiểu sinh tự lăn xuống giường, ngươi cũng có thể lên giường ngủ, cần gì phải chen cùng một chỗ với tiểu sinh

Sư phụ mặt không đổi sắc, xoay người, cao cao tại thượng đối diện với Yêu Hồ: "Đó là chỗ của ta, dựa vào đâu mà phải nhường cho ngươi?"

Nhiều năm làm đồ đệ kiêm cánh ở bên cạnh sư phụ, ta thấy những lời này vẫn rất có sức thuyết phục, nếu như không tính tới hai tai đang đỏ hồng kia của sư phụ

3

Sư phụ ra đến cửa, quay đầu sâu xa liếc Yêu Hồ một cái, bỏ lại câu "Đừng có chạy lung tung" rồi rời đi, nghe nói là xuống núi điều tra hư thực chuyện một nhà ở Bình An kinh bị quỷ ám

Yêu Hồ cũng không nói gì, trở về trong viện quẹo trái quẹo phải đi dạo một vòng, nói với ta cùng sư tỷ: "Tiểu sinh vừa ngó qua thư phòng của các ngươi, sách nhiều mênh mông --- hồi nhỏ sư phụ ngươi chẳng bao giờ chịu nghe giảng, không ngờ bây giờ lại cất nhiều sách như vậy, chậc chậc, học đòi văn vẻ

Dứt lời, lại sai ta lấy cho y cái ghế xếp nhỏ để hồ ly ngồi phơi nắng ngoài sân.

Khi ta thở hổn hển mang ghế đến, đột nhiên vỗ một nhát vào cái gáy đã bị sư tỷ đập đỏ của mình, thầm nghĩ đây chẳng phải là tình tiết phụ thân cưới mẹ kế độc ác sao?

Thở dài một tiếng, tiếp tục bưng trà rót nước cho tiểu hồ ly độc ác kia, lại nghe sư tỷ hỏi Yêu Hồ: "Sư phụ khi còn nhỏ không thích đọc sách sao?"

Ta liếc mắt nhìn sư tỷ, nghĩ thầm sư tỷ vất vả lắm mới tìm được người không thích học giống mình đây mà

- Ừ - Yêu Hồ bung quạt, nói như đang kể chuyện lạ - Năm đó sư phụ ngươi thấy chướng mắt mấy thứ bàng môn tà đạo này, chẳng thèm học. Nói mà tức, thế mà lúc nào tới kì thi hắn cũng lấy hạng nhất, ngay cả sách thuốc cổ độc đều nhớ gần hết

Sư tỷ như nhớ ra cái gì, vội kéo tay áo Yêu Hồ: "Dạy ta học sách thuốc đi, nghe có vẻ rất lợi hại"

Ta trợn mắt nhìn sư tỷ, trong lòng không thích mấy thứ tà thuật này

Vốn nghĩ Yêu Hồ hẳn là sẽ không bằng lòng, không ngờ hồ ly này lại gật đầu đáp: "Trong thư phòng hình như có một quyển sách thuốc của hồ tộc, nếu có hứng thú có thể tìm đọc"

Vừa nghe nói phải đọc sách, sư tỷ liền mất hứng, thuận miệng đáp vài câu rồi trở về phòng đọc truyện sắc tình của mình. Ta sợ buồn cán, nên chạy tới thư phòng tìm, tìm được quyển sách thuốc của hồ tộc kia

Sách để nhiều năm rồi, thuận tay mở ra lại phát hiện bị ẩm nghiêm trọng, khiến ta mất hứng thú đọc, đang muốn bỏ lại chỗ cũ, lại vô tình nhìn qua vài câu, trong lòng có cảm giác quen thuộc, vội nhìn kỹ lại

4

"[Cố mộng]: Loại độc này ý ở công tâm, người trúng độc toàn thân tê liệt, thích ngủ. Sau đó đan dệt mộng đẹp quá khứ, người nằm mộng cũng bị ảnh hưởng, nhìn thấy tình cảm chân thành của cuộc đời người đó

Nếu cùng... kết hợp, lấy máu hồ ly làm thuốc dẫn, thì trúng độc tình, khô nóng... chịu khống chế, từ đó độc tan, không còn tác dụng"

Nhiều chữ bằng mực đen đã nhòe mờ, thật sự không nhìn rõ lắm, chỉ thấy triệu chứng này rất giống lúc trước sư phụ trúng độc, ta mơ hồ cảm thấy bất an, lại không rõ là vì sao, chỉ đành đặt sách về chỗ cũ, đợi sau này có cơ hội lại kiểm tra việc này.

Ra khỏi thư phòng, ánh nắng chói mắt khiến ta không khỏi nheo mắt lại

Yêu Hồ vẫn ở ngoài sân, vui vẻ tắm nắng xuân ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi