ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


Ở bên ngoài quan sát qua một đoạn thời gian, xác định bên trong không có bất kỳ nguy hiểm nào tôi mới rón rén đi vào.

Căn phòng này rất lớn, khắp nơi đặt đầy bình thủy tinh, bên trong là một số bộ phận nội tạng của con người, xem ra đây là phòng nghiên cứu giải phẫu, trên bục phẫu thuật bên cạnh còn có một số ruột già dính máu gì đó…
"Oẹ…"
Mùi máu tanh nồng nặc làm người ta buồn nôn, tôi không nhịn được nên nôn dữ dội vào thùng rác bên cạnh, sau khi dịu xuống tôi mới phát hiện một con mắt trong thùng rác đang nhìn chằm chằm tôi, hù doạ tôi khiến tôi lảo đảo một cái làm cái ghế ngả.

“Ai?! ”
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi từ phòng trong ra, gã đeo bao tay cao su có dính đầy máu, có điều tôi có thể khẳng định gã là người, bởi vì trên người gã không có mùi vị thối rữa kia.

Tôi giống như thấy được cọng rơm cứu mạng liền chạy về phía trước gã, "Bác sĩ, cứu tôi với, toàn bộ xác chết trong phòng chứa xác sống lại rồi, còn muốn ăn người nữa!"
Người mặc áo khoác trắng lớn do dự một chút, sau đó đẩy đẩy kính mắt lên trên sống mũi rồi vẹo cổ sang hỏi tôi, "Cô nhìn thấy thật sao?"
"Nơi này là nhà xác, chỉ có thể đi ra ngoài bằng thang máy, mà cô đang nói đùa với tôi đấy hả?"
"Bây giờ là lúc nào rồi, tôi có thể đùa giỡn với anh chắc?"

Người nọ bình tĩnh cởi bao tay xuống và đưa cho tôi cốc nước: "Cô đừng có gấp, trước tiên cô uống chút nước đi rồi từ từ nói, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Vừa rồi tôi căng thẳng quá, còn nôn nữa, tôi rất muốn uống nước, nhưng người này cho tôi cảm giác hơi là lạ, mắt nhìn lòng người của tôi vẫn đề phòng, khoát tay, "Không cần cảm ơn, anh nói cho tôi biết nên đi từ đâu ra là được rồi.

"
"Haha, cô gái xem ra cô đề phòng tôi nha, cô không uống thì tôi uống.

"
Nói xong anh ta đưa nước đến bên miệng của bản thân, lại thừa dịp tôi không có phòng bị thì gã đột nhiên hắt nó ngược lại qua chỗ tôi, một cái tay khác cũng đã nhanh chóng bóp miệng tôi mở ra, thứ nước đó rót vào miệng tôi mà không hề báo trước.

"Khụ khụ… anh làm gì vậy?"
Tôi mau chóng lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông này đang làm chuyện quái gì vậy?
Nhưng người mặc áo blouse trắng không hề để ý, xoay người lại bình thản ung dung đeo bao tay vào, bên trong phòng mà gã vừa đi ra có thêm hai người đi ra, hai người này có mặc quần áo nhưng cũng là cơ thể lạnh ngắt giống như những xác chết sống lại kia vậy.


"Sao con nhỏ này chạy ra đây?"
"Còn bên Liệt Mai sao rồi!?"
Người kia không giết tôi, mà trói tôi vào một cái ghế, tôi khó chịu lắc lắc đầu, nhưng tầm mắt vẫn mơ hồ đi, chỉ loáng thoáng nghe bọn họ nói chuyện.

"Nhất định là nhà xác xảy ra vấn đề, thời gian sống lại của xác chết vào lần này nó ngắn hơn so với dự tính, chỉ sợ là Liệt Mai đã gặp phải đối thủ.

"
Người nói chuyện chính là tên khoác áo blouse trắng, gã lại là người cùng bọn với những xác sống kia, Liệt Mai kia chắc là tên của ác quỷ bắt tôi đến đây.

"Nhưng mà tôi rất tò mò rốt cuộc nó thuộc loại nào, bây giờ ở bên đại tiểu thư đang thiếu trợ thủ đắc lực, nếu xác chết sống lại là một tang thi biến dị thì tốt rồi.

"
"Ngu, nếu xác sống này là biến dị, toàn bộ chúng ta đều phải chết!"
Người mặc blouse trắng cầm ống tiêm có thuốc đi đến chỗ tôi, rồi đâm kim xuống cổ tôi, tôi bị đau nghiên răng hừ một tiếng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi