33 NGÀY THẤT TÌNH



Trên xe trở về công ty, tôi miêu tả một cách sinh động cho Vương Tiểu Tiện sự biến đổi hoá học trong không khí xung quanh lúc Lí Khả nhìn thấy ảnh mình. Biểu hiện điềm tĩnh, đầy trí tuệ của tôi đã giành được sự tán thưởng lớn của Vương Tiểu Tiện, ngay sau đó anh ta lập tức quyết định mời tôi ăn món ốc xào ở quán ăn ngoài trời nổi tiếng Bắc Kinh chỗ giao lộ công ty tôi.
Bia lạnh thêm lời cay nghiệt, tôi và Vương Tiểu Tiện bất giác đã qua một buổi tối. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, nhưng đường phố vẫn rất náo nhiệt.
Gió đêm thổi như trêu ghẹo lòng người, mặt đường vừa được dội qua nước, dưới đèn đường hiện ra ánh sáng loang loáng, phía sau tôi, ông chồng mỡ bụng một đống, để cánh tay trần đang khuyên vợ ăn nhiều thêm một chút, “Em ăn thêm ít thịt đi! Em đừng thấy miếng thịt béo như vậy, nó mỡ nhưng không ngấy, giống như anh, béo nhưng không ú”.
Nghe tiếng hút ốc xào chùn chụt của Vương Tiểu Tiện, tôi nhớ đến hồi cấp hai, tôi và cô bạn thân cực kì ghét một đàn chị học khoá trên hay thích ra vẻ. Một tối, bà chị này quyết định thổ lộ với đội trưởng đội bóng đá mà mình yêu thầm đã bao lâu, tôi và cô bạn thân biết tin này, liền xách một túi ốc xào mua ở cổng trường, theo đuôi bà chị vào khu rừng nhỏ bên cạnh kí túc xá. Chị ta và đội trưởng đội bóng đá ngồi phía bên trái khóm cây, tôi và cô bạn thân quỳ trong góc khuất bên phải khóm cây.
Bà chị và đội trưởng bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng, không khí lúng túng uyển chuyển nhảy múa quanh hai người.
Tôi cầm con ốc đồng, đặt lên miệng, sau đó ra sức hút.
Âm thanh đó và tiếng hôn môi quả thực quá giống nhau.
Bà chị thất kinh, nhìn xung quanh, không phát hiện ra chúng tôi, sau đó lại ngồi xuống, thẹn thùng nói, “Thật đáng ghét”.
Cô bạn thân cũng cầm con ốc đồng lên, phát ra âm thanh tràn trề sức sống.

Bà chị rất bối rối, “Tiếng đó phát ra từ đâu nhỉ…”.
Tôi và cô bạn thân bắt đầu liên tục ăn ốc, cả rừng cây nhỏ biến thành biển cây dâm ô.
Đội trưởng đội bóng đá cuối cùng không chịu được, ấp a ấp úng nói: “Bạn, bạn Thái, bạn đưa mình tới đây làm gì? Mình muốn về…”.
Tôi cắt ngang Vương Tiểu Tiện khi đang say sưa ăn ốc đồng đến nỗi quên hết tất cả, tôi hỏi anh ta, “Anh có thấy cảm giác khi ăn ốc đồng rất giống hôn môi không?”.
Vương Tiểu Tiện nhìn một nửa ruột ốc trên tay mình, biểu hiện rất kinh khủng, “Cô thật đáng ghét, sau này khi hôn chắc tôi sẽ bị ám ảnh”.
“Anh không thấy giống à?”.
“Hoàn toàn không giống, ăn kẹo bông khá giống, sau khi ăn, cảm giác như có lại như không đó khiến người ta cảm thấy cuộc đời đầy hư vô, điểm này giống như hôn”.
“Anh thật thuần khiết, mấy người các anh không hôn lưỡi à?”.
“Hôn lưỡi đã không còn nằm trong phạm vi hôn rồi, đó là sự quấn quýt nhục dục. Còn nữa, cái gì mà gọi là mấy người các anh?”.
Tôi sững sờ, không cẩn thận xém chút ép Vương Tiểu Tiện bộc lộ giới tính thật, “Thì mấy người đi theo con đường tình yêu thuần khiết các anh ấy”.

Vương Tiểu Tiện lườm tôi một cái, tiếp tục ăn ốc đồng.
Khi một đống vỏ chai bia nằm san sát nhau, buồn ngủ díp mắt, tôi và Vương Tiểu Tiện chia tay gọi xe về nhà, thừa lúc còn men rượu, lăn ra ngủ, cả đêm không hề mộng mị.
Sáng hôm sau đánh răng rửa mặt, lao tới công ty. Trời nóng, hơn nữa cuộc sống chẳng có triển vọng gì tốt đẹp, chỉ có thể vừa ngồi không trước máy tính, vừa thở ngắn than dài, tôi trơ mắt nhìn “thời gian” nhón chân, lén lén lút lút chuồn mất khỏi tôi với nét mặt vui sướng, nhưng đến khả năng thò chân ra cho nó vấp ngã tôi cũng không có.
Đang lúc ngơ ngẩn, Vương Tiểu Tiện lại đến chịu mắng, “Hoàng Tiểu Tiên, cô buồn ngủ lắm à?”.
“Liên quan quái gì đến anh, anh đừng làm phiền tôi”.
“Đương nhiên liên quan tới tôi rồi, cơn buồn ngủ của cô lan ra tận chỗ tôi rồi”.
“Thật may, cơn buồn đại tiểu tiện của anh cũng lan ra chỗ tôi rồi, nhanh vào nhà vệ sinh đi, đừng léo nhéo với tôi”.
Vương Tiểu Tiện không nói nên lời, một lát sau, thực sự ôm giấy vào nhà vệ sinh, hôm qua anh ta ăn quá nhiều ốc đồng, nhưng đường ruột phản ứng chậm, hôm nay mới theo kịp tiết tấu của anh ta, tôi nhìn anh ta cứ như con thoi đi lại giữa chỗ ngồi và nhà vệ sinh, còn thừa nước đục thả câu bán cho anh ta cuộn giấy vệ sinh với giá cao.
Tan làm, tôi ôm cây đàn cello, mặt dày ngồi giữa các bạn nhỏ. Trong giờ giải lao, tôi nói chuyện với một cậu bé tuyển thủ hạt giống xinh xắn bảy tuổi.

Tuyển thủ hạt giống rất khinh thường hỏi tôi: “Cô bây giờ già như vậy rồi, còn học cái này làm gì?”.
Tôi cung kính trả lời người ta: “Sống tới già, học tới già, giáo viên các cháu không dạy cháu à?”.
“Nhưng cô không được luyện tập từ nhỏ, cô không thi nổi học viện âm nhạc. Cháu được luyện tập từ nhỏ”.
“Oa, thật lợi hại, cháu không chỉ có cơ thể của trẻ con, lại còn luyện tập từ nhỏ, sao việc gì tốt cháu cũng đều đạt được thế”.
Tuyển thủ hạt giống liếc tôi một vòng từ trên xuống dưới, quay đi với vẻ mặt vô cảm, đi tới chỗ Lolita tóc ngắn gần đó, hoàn toàn vứt bỏ tôi.
Bài học hôm nay giảng về kĩ thuật biểu diễn, cô giáo Bân tốt tính vừa nói bắt đầu, tôi liền muốn gào lớn, muốn phát điên, muốn chửi bậy, cả căn phòng hơn hai mươi đứa trẻ, đầu ngón tay đặt lên dây đàn cọ đi cọ lại, âm thanh kéo ra muốn méo mó nhường nào thì méo mó nhường ấy, nhưng mấy kẻ điếc bé nhỏ này vẫn ra vẻ lắng tai thưởng thức, tôi ngửa mặt thở dài, khả năng lọc âm thanh của các mầm non tương lai của Tổ quốc thật mạnh mẽ.
Tan học, các bạn nhỏ thu dọn đồ đạc vui vẻ ra về, chỉ còn lại đứa ù tai là tôi đây, động tác trì trệ ôm hộp đàn ra khỏi phòng học.
Bước tới hành lang, Bân Bân đang nói chuyện với một người đàn ông cao to, người đàn ông kia có vẻ mặt chính trực trang nghiêm, càng tôn thêm vẻ mong manh yếu đuối của Bân Bân. Người đàn ông nghiêm túc nói gì đó, Bân Bân lắc đầu, tỏ ra không đồng ý.
Một đứa tò mò như tôi nhân lúc họ không chú ý, lén tiến lên trước lắng nghe, kết quả, anh chàng cao to ấy lại nghiêm mặt làm nũng với Bân Bân, “Được rồi, được rồi mà, vậy anh về nhà đợi em trước nhé”.
Cô giáo Bân nét mặt dịu dàng, nhưng ngữ khí hung dữ nói: “Không phải em không cho anh đến lúc em làm việc sao! Nhanh về đi! Bị đuổi việc, anh nuôi em nhé?”.
Người đàn ông to lớn ngoan ngoãn ra về, trước khi đi còn không quên hôn gió bằng đầu ngón tay to bằng củ cà rốt với Bân Bân.

Tôi hiểu vì sao trên gương mặt cô giáo Bân luôn nở nụ cười, đó là vì ở nhà cô ấy có một cái máy làm giảm áp lực vỏ ngoài to lớn lực lưỡng, nội tâm dịu dàng như nước.
Tôi về nhà, tắm xong, ngồi lên ghế sofa bật ti vi, ném bỏng lên rồi dùng miệng hứng, chơi được một tiếng, đột nhiên tôi ý thức ra rằng hôm nay, trong một ngày ngắn ngủi, tôi cảm nhận được tôi đã vượt qua một cách rất nhẹ nhõm. Đúng thế, chính là gặp sao hay vậy, đặt mông ngồi trên mũi tên kim giờ, đi theo nó, cảm giác tương tự như thế.
Sắp ổn rồi? Hay là tê liệt rồi?
Trong cuộc sống không còn niềm vui và đả kích bất ngờ, hàng ngày việc lớn việc nhỏ lũ lượt kéo đến, tôi gọi chung tên chúng là cảnh ngộ, giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, chúng không còn bất cứ ý nghĩa nào về mặt tình cảm nữa.
Khi cơn buồn ngủ đến, tôi nói với bản thân rằng cứ hồ đồ một cách yếu ớt như vậy mà tiếp tục cũng không tồi. Bằng không, trăm mối tơ vò, việc đáng tiếc nhiều như thế, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi không biết chọn việc nào để cắn răng chịu đựng mới ổn đây.
Khi bôn ba cả một ngày chỉ vì một giấc ngủ ngon, trái lại sẽ không để tâm có ai trên giường để cùng chúc ngủ ngon không.
Tôi có thể cuộn chăn lại cho giống hình người, sau đó khẽ khàng nói với cái chăn hình người bên cạnh đó, “Này, chúc ngủ ngon”.
Đúng, hình người ấy sẽ không nói chuyện được.
Nhưng nó cũng sẽ không ngáy bên tai tôi tới tận lúc trời sáng.
Một ngày thiếu sức sống, êm đềm không sóng gió, nhưng đối với tôi mà nói lại là một ngày an toàn vô hại nhất. Tôi hy vọng ngày tháng không chạm vào miệng vết thương như thế này có thể nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Bạn đừng cười tôi không khát vọng giống cá khô, sau khi bị tấn công nặng nề, cơ thể tôi đều hỏng cả, khát vọng ấy còn có thể tốt đẹp được sao?
Chào, ngủ ngon.


Bình luận

Truyện đang đọc