33 NGÀY THẤT TÌNH



Hôm nay vừa đi làm, tôi liền bị sắc mặt gió thảm mưa sầu của Vương Tiểu Tiện làm cho khiếp sợ, hỏi kĩ một chút, hóa ra con trai chủ nhà của anh ta đột nhiên muốn kết hôn, căn phòng vốn dĩ cho anh ta thuê dài hạn phải lấy lại làm phòng cưới, cho nên từ hôm nay trở đi, anh ta phải bắt đầu tìm phòng khắp nơi.
Vương Tiểu Tiện xem trang cho thuê nhà trên mạng hồi lâu, sau đó nản lòng thối chí từ nội tâm, “Ôi, cô nói xem tôi thuê căn hộ hai phòng ngủ ở Đại Hưng có được không? Hay là thuê chung sân thượng với bốn thằng ở Quốc Mậu nhi?”.
“Tôi cảm thấy đều không đáng tin. Không bằng anh ôm lấy chân sếp Vương khóc lóc nửa tiếng, sau đó kêu ông ấy phân phòng uống nước của chúng ta cho anh ở”.
Vương Tiểu Tiện ngẩng đầu than vãn, “Cô nói tình trạng này là thế nào chứ? Phòng đắt đến nỗi chẳng biết làm gì”.
“Vì vậy mới nói xã hội đã phát triển đến mức này rồi, một mình anh ôm không hai quả thận, không cảm thấy quá xa xỉ à?”. Tôi cười hì hì tiếp tục đả kích Vương Tiểu Tiện.
Vương Tiểu Tiện trừng mắt với tôi một cái, quay người đi, không thèm thảo luận với tôi nữa.
Sắp tới giờ tan làm, Ngụy Y Nhiên gửi tin nhắn cho tôi, “Tôi đợi cô ở dưới tòa nhà công ty cô”. Tôi nhìn tin nhắn mà hoảng hốt, nếu không nhìn số điện thoại, khẩu khí này giống “anh ta” như đúc.
Giờ tan làm vừa đến, tôi liền bật dậy đứng lên đi về phía thang máy, chẳng phải vì cấp thiết muốn gặp Ngụy Y Nhiên, mà do tôi không muốn bị Vương Tiểu Tiện phát hiện ra Ngụy Y Nhiên đợi tôi ở dưới lầu. Nhưng dù tôi vội vã thế, phía đằng sau, Vương Tiểu Tiện vẫn nhìn thấy Ngụy Y Nhiên ngồi trong xe tươi cười vẫy tay với tôi.
Vương Tiểu Tiện nhìn tôi, lại nhìn Ngụy Y Nhiên, vẻ mặt ngỡ ngàng, trong lòng tôi dâng lên cảm giác bị người ta bắt gặp tôi và tình nhân bé nhỏ thông dâm trên giường. Vừa định giải thích gì đó, Vương Tiểu Tiện mang theo vẻ ngỡ ngàng quay lưng rời đi, bóng lưng toát ra vẻ không liên quan tới mình.
Ngụy Y Nhiên ngồi trong xe gọi tôi, “Lên xe chứ?”. Tôi gật đầu, mở cửa ghế sau, ngồi lên.
Trong xe có mùi nước hoa dễ chịu, điều hòa cũng mở, còn phảng phất âm nhạc vui tươi, nhẹ nhàng, so với cái nóng oi bức mùa hè bên ngoài, bên trong thật sự là tiên cảnh chốn nhân gian, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà lắc trái lắc phải điều chỉnh lại tư thế ngồi, dáng điệu nhấp nhổm, chờ trốn chạy.
Ngụy Y Nhiên quay người nói, “Cô xem, cô vừa lên xe đã có thể thấy được cung cách của cô khác với Lí Khả”.
Tôi rất tò mò, “Ôi, từ tiểu tiết mà nhìn ra cơ đấy, anh nói cho tôi nghe xem nào”.
“Lí Khả khá hiểu chuyện”. Ngụy Y Nhiên chỉ chỉ vị trí ghế phụ bên cạnh anh ta, “Tôi và Lí Khả lần đầu tiên hẹn hò, cô ấy vừa lên xe liền tự ngồi vào đó. Cứ như vậy, tôi không cần vừa lái xe vừa vất vả quay người trao đổi bằng ánh mắt với cô ấy, hơn nữa cũng đồng nghĩa với việc cô ấy truyền cho tôi một tín hiệu, trên đường có thể có vài khả năng và không gian phát triển, ví dụ va chạm thể xác vô tình, chạm nhau bằng ánh mắt ngẫu nhiên, điều này nâng cao hứng thú lái xe của tôi. Nếu đều giống như cô, vừa lên xe liền cắm đầu ngồi phía sau, tương đương với việc khiến người ta có cảm giác cô chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người chúng ta”.
Tôi nghe phân tích của Ngụy Y Nhiên xong, gật đầu, “Có lí, song tôi vẫn không nén được mà phải đả kích anh. Tôi ngồi sau chỉ có một nguyên nhân, từ nhỏ cha tôi đã dặn, nếu gặp tai nạn, người ngồi vị trí ghế phụ thông thường đều chắc chắn sẽ chết. Bởi khi chiếc xe đối diện đâm trực diện, lái xe đều sẽ rẽ phải theo tiềm thức, cho nên hứng nạn đều là người ngồi ở vị trí ghế phụ. Trao nhau ánh mắt rất tốt, va chạm cơ thể cũng rất hay, nhưng anh phân tâm như vậy trên đường, sự tốt đẹp này thực sự rất nguy hiểm. Anh nhìn thấy cái biểu ngữ bên đường đi, ‘Mất mạng vì khoái cảm!’. Đó là đang nhắc nhở anh, đồng chí Ngụy Y Nhiên ạ”.
Ngụy Y Nhiên nghe tôi nói xong, thở dài một hơi, “Ôi, đúng là gặp phải một người sợ chết”.

Xe dừng ở trước cửa một nhà hàng Nhật Bản, “Chỗ này đi”.
Tôi ngẩng đầu nhìn bên ngoài nhà hàng này, khiêm tốn, giấu vẻ đẹp tiềm ẩn, vừa nhìn đã biết đây là nhà hàng nhỏ dành cho tầng lớp cao quý.
Mở thực đơn, cột sống tôi mềm nhũn, trước tiên chưa nói món ăn đắt nhường nào, nhìn tên món ăn tôi chẳng hiểu gì cả, hơn nữa đọc lên cũng chẳng dễ nghe, liên tưởng từ mặt chữ, chỉ có thể nghĩ tới thức ăn dành cho động vật như gà chó gì đó.
Ngụy Y Nhiên thông thạo gọi món, tôi đắn đo, xem xét hồi lâu, cuối cùng phát hiện có một món tên nghe hay hay, lại không mất sự phong nhã, “Tôi muốn một suất bạch tử xào”. Tôi nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ và Ngụy Y Nhiên đều sững sờ, Ngụy Y Nhiên nghiêm túc hỏi tôi, “Cô chắc không?”.
Tôi nghĩ trong lòng, gì thế, gọi đồ mà còn nghiêm túc vậy, “Sao? Không chắc chắn vẫn có thể hỏi ý kiến khán giả tại trường quay mà?”.
Ngụy Y Nhiên quay đầu nó với nhân viên phục vụ, “Mang lên cho cô ấy”.
Nhân viên phục vụ nhịn cười một cách kì lạ, gật đầu.
“Phải tươi một chút”, Ngụy Y Nhiên bổ sung xong, nhân viên phục vụ liền rón ra rón rén rời đi.
Còn lại tôi và Ngụy Y Nhiên mặt đối mặt, tôi có chút lúng túng, nhưng lại không phải sự lúng túng nhằm vào Ngụy Y Nhiên, suy nghĩ hồi lâu, mới phát hiện không khí xung quanh làm cho tôi như vậy. Phòng lớn trống không, tùy tiện phát ra âm thanh gì đều có tiếng vang, ngoài chúng tôi, khách khứa chỉ có một đôi nam nữ ngồi đối diện, nếu nói không phải ngoại tình, đến lát cá tươi trước mặt họ có lẽ cũng không tin. Nam hơn bốn mươi tuổi, nữ cũng chỉ hai mươi hai, hai mươi ba. Hai người đại khái đang thương lượng ăn xong muốn đi đâu vui vẻ một chút, vì vậy người nam mặt mày bóng loáng rạng rỡ, người nữ dáng vẻ uốn éo, thẹn thùng đỏ mặt. Tôi ngắm họ từ xa, nghĩ tới cảnh tượng hai người này bụng nhét đầy ốc biển, nhím biển, và lát cá tươi sau đó ôm chặt lấy nhau, thì dạ dày và đầu óc lộn hết cả lên.
Nhân viên phục vụ lại xuất hiện bên cạnh tôi giống như âm hồn, mang từng suất lên cho chúng tôi, tôi nếm thử món bạch tử xào của mình, khô khô cứng cứng, nhạt nhếch, không có vị, Ngụy Y Nhiên vô cùng thích thú hỏi tôi, “Ngon không?”.
Tôi gật đầu vô cảm, “Có vị của cật con dê…”.
Ngụy Y Nhiên phì một tiếng, bật cười, “Chính xác, cùng một hệ thống, đây là tinh trùng của cá nóc”.
Tôi quay đầu nhổ thứ trong mồm ra, “Sao anh không nói sớm!”.
Ngụy Y Nhiên tươi cười, “Tôi còn tưởng rằng cô thích ăn món này”.
U ám ăn xong bữa cơm, tôi và Ngụy Y Nhiên ra khỏi nhà hàng biến thái này. Ngồi trên xe, Ngụy Y Nhiên hỏi tôi, “Vẫn buồn nôn à?”.
Tôi gật đầu, “Vẫn”.

“Đây là lần đầu tiên tôi mời con gái ra ngoài cơm lại có kết thúc như vậy”. Ngụy Y Nhiên tổng kết.
Ngụy Y Nhiên vừa lái xe vừa nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Tới Domus[1] uống chút đồ nhé?”.
[1] Domus: tên một nhà hàng đồ Tây.
Tôi lắc đầu, “Thôi, tôi mặc như thế này, đi với anh tới nơi ánh vàng lấp lánh, người khác chắc chắn sẽ cho rằng anh khác người, thuê một nữ vệ sĩ”.
Ngụy Y Nhiên không nói gì, xe lặng lẽ lăn bánh trên đường Trường An, một mảng kiến trúc bên cạnh Vương Phủ Tỉnh đập vào mắt tôi.
“Đi Oriental Plaza nhé”. Tôi nói với Ngụy Y Nhiên.
“Được”, Ngụy Y Nhiên nói, “Điểm này cô và Lí Khả giống nhau, ăn cơm xong, nhân thể để bạn trai mua cho các cô quần áo, túi xách, coi như điểm tâm sau bữa ăn”.
Tôi trầm mặc một lúc, “Dù sao trước tiên anh lái xe về phía đằng kia đi, dừng ở cổng kia của đường Trường An”.
Đứng trước cổng Oriental Plaza, Ngụy Y Nhiên bước về phía khu thương mại dưới lòng đất.
Tôi chỉ chỉ lên phía trên tòa nhà, “Tôi muốn tới đó”.
Ngụy Y Nhiên nhìn theo hướng tôi chỉ, lờ mờ nhìn thấy biển hiệu của khách sạn năm sao.
“Ừm… như vậy có hơi quá không?”.
“Anh nghĩ xa quá rồi, yên tâm, tôi không cướp tiền, càng không định cướp sắc anh”.
Tôi và Ngụy Y Nhiên men theo dãy bậc thang dài đi lên, cho tới khi đứng trên khoảng sân trước cửa lớn khách sạn, giữa sân có một đài phun nước nhỏ, quay người lại là con đường Trường An dưới chân, đèn xe hợp lại thành một mảng, gió thổi từ bốn phía, mang theo hơi nóng.
“Tầm nhìn thật đẹp”. Ngụy Y Nhiên cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.
“Cứ chúi đầu vào mấy cửa hàng phía dưới, không biết phía trên còn có cảnh đẹp như vậy nhỉ?”.

Tôi và Ngụy Y Nhiên ngồi xuống bậc thềm cao nhất, trong thời gian ngắn ngủi, cả hai đều im lặng, chỉ tập trung nhìn dòng xe dưới chân đến ngẩn ngơ.
“Lần trước tôi đến cũng là lần đầu tiên tôi và bạn trai hẹn hò, đã là nhiều năm trước, khi đó còn học đại học. Anh ấy nói đưa tôi đi ăn kem HaagenDazs, tôi nói một cốc kem có gì ngon, anh liền mang số tiền mua kem đưa tôi đi ăn một bữa no căng ở con đường ăn vặt phía trước mặt, tôi vô cùng căng thẳng, vì thế vùi đầu ăn, kết quả ăn no quá, không nói nổi nữa, anh ấy vô cùng lo lắng, cả quãng đường đều hỏi tôi, ‘Không sao chứ, nếu khó chịu quá thì nôn ra’. Tôi lắc đầu, bảo thế thì không được, đều là của tôi, một miếng cũng không thể nôn ra. Sau đó đi tới trước bậc thềm này, anh ấy nói, vậy thì ngồi xuống nghỉ một lát, rồi sau đó, anh đoán xem, xảy ra chuyện gì?”.
“Chuyện gì?”.
“Chúng tôi đã hôn nhau”.
Ngụy Y Nhiên cười, “Sắp nôn rồi, sao còn có thể có suy nghĩ đó chứ?”.
“Sắp đến lúc rồi”, tôi nhìn thời gian, sắp chín giờ, “Hy vọng hôm nay cũng có”.
Chín giờ đúng, bồn phun nước phụt ra cột nước, dưới cột nước còn có ánh đèn màu rực rỡ đổi màu liên tục, dàn loa trên mặt đất bật bài “Đôi cánh bay theo lời ca”.
Hơi nước mịt mù phía sau lưng tôi và Ngụy Y Nhiên, nước bắn cả lên người chúng tôi.
Năm đó, tôi và anh ta cũng như lúc này, bị sự kinh ngạc vui mừng bất ngờ xảy đến vây trong thế giới bé nhỏ.
“Thấy chưa, có phải anh cũng có cảm giác đó, chẳng nên làm việc gì khác ngoài hôn?”.
Ngụy Y Nhiên nhìn xung quanh một vòng, trên dưới, trái phải, sau đó nhìn tôi, ánh mắt trở nên chăm chú.
Tôi cười hỏi anh ta, “Có phải là kết hợp với ánh đèn, khuôn mặt tôi cũng trở nên đoan trang không?”.
Ngụy Y Nhiên khẽ nói, “Đã đến rồi, vậy đừng đến không, hôn rồi hãy đi?”.
Ngụy Y Nhiên kề sát mặt lại, tôi thầm tính toán khoảng cách giữa hai chúng tôi, năm mươi centimet, ba mươi centimet, mười lăm centimet, khi vẫn còn năm centimet, môi anh ta sắp chạm vào môi tôi, tôi nhanh chóng lùi ra sau, trốn tránh.
Ngụy Y Nhiên hôn trượt, nhìn tôi bằng nét mặt đầy sự khó hiểu.
Tôi lộ ra nụ cười áy náy, “Thật ngại quá, vừa tiến lại gần mới có thể ngửi thấy, tuy anh thở ra Eau de Cologne nhưng vẫn mang theo mùi vô lại trời sinh”.
Ngụy Y Nhiên biến sắc, “Cô Hoàng, cô đang đùa tôi đấy à?”.
“Chúng ta từng nói đây là chuyện nghiêm túc khi nào chưa?”.
Xa xa, tôi nghe thấy Ngụy Y Nhiên thầm chửi một tiếng trong lòng, “Fuck”.

“Hôm qua nhìn thấy anh trong công viên rừng cây, liền biết anh không bình thường, sắp kết hôn, sau này có sống phóng đãng bao nhiêu cũng phải nghĩ đến vấn đề đạo đức, trong lòng cực kì không cam tâm nhỉ? Vừa đúng lúc tôi xuất hiện, có phải lập tức cảm thấy đây là món hời lớn ông trời chuyển phát nhanh đến cho anh?”.
“Chuyện tôi và cô tình nguyện, cô nói gì mà nghiêm trọng vậy?”. Ngụy Y Nhiên được giáo dục thật tốt, vẫn có thể duy trì nụ cười mỉm.
“Nhưng hôm qua khi anh phân tích cho tôi người con gái như Lí Khả tốt thế nào, tôi nghe đã không hề tình nguyện”.
“Vậy hôm nay cô có thể không cần ra ngoài ăn cơm với tôi”.
“Tôi phải để anh thấy rõ, có kiểu con gái yêu anh bằng cách đưa anh tới phía dưới Oriental Plaza, để anh có cơ hội tiêu tiền cho họ; có điều còn có kiểu con gái lừa anh đến đây, thật lòng thật dạ hôn anh, để anh thấy buổi tối của Bắc Kinh mơ mộng nhường nào”.
Ngụy Y Nhiên trầm mặc hồi lâu, sau đó lên tiếng, “Được, tôi thừa nhận, nếu tôi trẻ hơn năm, sáu tuổi, tôi khẳng định sẽ theo đuổi người con gái như cô”.
Đây mới là sự thật trung lập duy nhất của cả buổi tối, đúng vậy, nhiều năm trước, sự yêu kiều của tôi, sự lãng mạn của tôi, thiên thời địa lợi của tôi tới hôm nay hết thảy đã quá hạn, quan trọng hơn là ở chỗ, con người bên cạnh tôi năm đó đã lựa chọn giữa đường trả vé rời đi.
Tôi nhìn Ngụy Y Nhiên, lên tiếng, “Nếu tôi có thể trở về năm năm trước, tôi phải đánh bóng, hoàn thiện bản thân, tranh thủ giành lấy ngày hôm nay của năm năm sau, thảm nữa cũng không thể thảm hơn bây giờ”.
Tôi và Ngụy Y Nhiên chầm chậm bước xuống bậc thềm, hai người hòa bình, lịch sự bắt tay.
“Tôi đoán, cô cũng sẽ không để tôi đưa cô về nhà?”.
“Trước mặt là bến xe bus”.
Trước khi quay người rời đi, Ngụy Y Nhiên cười nói, “Có điều quả thực tôi phát hiện ra rằng ưu điểm của các cô gái hoàn toàn khác với Lí Khả nằm ở đâu. Như vậy, cô nợ Lí Khả càng nhiều”.
“Càng nhiều lựa chọn càng nhiều niềm vui”. Tôi nói với anh ta, “Anh giác ngộ rất tốt, hơn nữa đây là Lí Khả nợ tôi”.
Tôi ngồi trên chuyến xe cuối cùng về nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh của con đường Trường An thật đẹp, đẹp đến vậy vì nó vĩnh viễn không thay đổi những kiến trúc khí thế to lớn ấy, đèn neon càng ngày càng mờ ảo, du khách lưu lại bóng dáng cười ngốc nghếch trước cây cầu Kim Thủy, họ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Tôi và anh đã từng hàng ngày ngồi trên xe bus đi qua con đường này, đi qua vũ đài chúng tôi hôn nhau lần đầu, con đường này cũng là cảnh vật trong câu chuyện tình yêu của chúng tôi, khi về già có thể dắt cháu chắt tới chiêm ngưỡng.
Nhưng bây giờ trong mắt tôi con đường này trở nên càng ngày càng thê lương, mỗi lần đi qua, nói nhìn cảnh đau lòng thì quá khoa trương, nhưng tôi quả thực muốn nhắm chặt mắt, tránh trong đầu liên tục phát bộ phim 3D có liên quan tới hồi ức.
Song bắt đầu từ hôm nay, hy vọng sẽ không như vậy nữa, đối với hồi ức không thể tiêu hủy, tôi chỉ có thể tìm một người không chút liên quan, làm những chuyện không hề có ý nghĩa, giật đầu cá vá đầu tôm, miễn cưỡng phủ lên hồi ức đó.
Nếu không nó sẽ vĩnh viễn lập bia tưởng niệm, tôi thà rưới máu chó lên đó, để nó không đẹp tới mức xa xôi khó với như vậy.
Đây là thử nghiệm tôi cố gắng làm được trong ngày thứ hai mươi ba.


Bình luận

Truyện đang đọc