_Tay tôi túm chặt tóc Christian trong khi miệng tôi ngấu nghiến miệng anh, thiêu đốt anh, thưởng thức cảm giác lưỡi anh quấn lấy lưỡi mình. Và anh cũng vậy, ngấu nghiến tôi. Thật tuyệt diệu làm sao.
Đột ngột, anh kéo tôi dậy, túm lấy gấu áo phông của tôi, lột phăng nó qua đầu tôi rồi quẳng xuống sàn.
“Anh muốn cảm nhận em,” anh nói một cách khát thèm trên miệng tôi trong khi bàn tay lần ra sau lưng tôi để cởi chiếc áo lót ra. Bằng một cử động êm ru, nó đã tuột ra và anh ném nó sang bên.
Anh đẩy tôi nằm trở lại xuống giường, ấn tôi lút vào lớp đệm, rồi miệng cùng tay anh di chuyển tới ngực tôi. Những ngón tay tôi quấn vào tóc anh khi môi anh ngậm lấy một núm vú của tôi, kéo mạnh.
Tôi rên lên khi cảm giác ấy quét qua thân mình, ghim chặt và thít lại tất cả các múi cơ quanh háng.
“Đúng rồi, bé yêu, hãy để anh nghe thấy tiếng em,” anh lẩm bẩm trên làn da đã nóng rừng rực của tôi.
Chúa ơi, tôi muốn anh vào trong tôi ngay bây giờ. Miệng anh đang đùa nghịch núm vú của tôi, kéo nhẹ, khiến tôi vừa rên rỉ vừa quằn quại trong thèm muốn. Tôi cảm thấy nỗi khát khao của anh được hòa quyện với... gì nhỉ? Sự tôn kính. Như thể anh tôn thờ tôi vô cùng.
Anh trêu ghẹo tôi bằng những ngón tay, làm tôi ngày một cương cứng dưới những cú động chạm cực kỳ điêu luyện. Bàn tay anh lần xuống quần tôi, khéo léo cởi khuy ra, kéo khóa xuống rồi trượt vào bên trong quần lót, lách vào nơi nữ tính của tôi.
Hơi thở anh rít lên khi ngón tay anh trượt vào trong tôi. Tôi nâng hạ thân lên để gặp lòng bàn tay anh, và anh đáp lại, cọ xát mạnh hơn.
“Ôi, bé yêu,” anh thốt lên khi chờn vờn phía trên tôi, nhìn vào mắt tôi đắm đuối. “Em ướt át quá.” Giọng anh tràn đầy kinh ngạc.
“Em muốn anh mà,” tôi lẩm bẩm.
Miệng anh lại áp vào miệng tôi, và tôi cảm thấy sự đói khát đến tuyệt vọng, rằng anh cần tôi đến mức nào.
Điều này thật mới mẻ - tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế, có lẽ trừ cái lần tôi trở về từ Georgia - và những lời anh nói lúc nãy bồng bềnh trôi về tâm trí tôi... Anh cần biết là chúng mình vẫn ổn. Anh chỉ biết được bằng cách này thôi.
Ý nghĩ ấy làm tôi như bừng tỉnh. Biết rằng mình có một tác động nhất định đến anh, rằng mình có thể khiến anh khuây khỏa, bằng cách làm thế này... Anh ngồi dậy, túm lấy cạp quần jean của tôi giật tuột xuống, kéo theo cả chiếc quần lót.
Vẫn dán mắt vào tôi, anh đứng dậy, lấy ra một gói nhỏ từ trong túi quần, ném nó cho tôi rồi cởi quần jean và quần lót ra trong chớp nhoáng.
Tôi mở cái gói nhỏ một cách thèm khát, và khi anh lại nằm xuống cạnh tôi, tôi chầm chậm đeo bao vào cho anh. Anh tóm lấy cả hai bàn tay tôi rồi lại ngả người xuống.
“Em. Ở trên,” anh ra lệnh, kéo tôi cưỡi lên người anh. “Anh muốn nhìn thấy em.”
Ôi.
Anh hướng dẫn tôi, và tôi ngập ngừng hạ mình xuống. Anh nhắm mắt lại ưỡn hông lên để gặp tôi, lấp đầy tôi, khiến tôi giãn căng ra, miệng anh mở ra thành hình chữ O hoàn hảo.
Chao ôi, cảm giác này thật tuyệt vời - được chiếm hữu anh, được chiếm hữu tôi.
Anh nắm lấy tay tôi, và tôi không biết anh làm thế là để giữ tôi ngồi vững hay để ngăn tôi không chạm vào anh, dù rằng tôi đã có tấm “bản đồ” của mình.
“Của em tuyệt quá,” anh lẩm bẩm.
Tôi rướn người lên lần nữa, ngây ngất với năng lượng có được ở trên anh, ngắm Christian Grey chầm chậm tiến vào từ bên dưới. Anh buông tay tôi ra rồi chộp lấy hông tôi, tôi bèn đặt tay lên cánh tay anh. Anh thúc vào tôi từng cú mạnh, khiến tôi thét lên.
“Đúng rồi, bé yêu, cảm nhận anh đi,” giọng anh lạc đi.
Tôi ngửa đầu ra sau và làm theo chính xác lời anh nói. Đây là điều mà anh luôn làm quá xuất sắc.
Tôi chuyển động - đối trọng lại nhịp điệu của anh trong một sự cân xứng hoàn hảo - tất cả những tư tưởng và lý lẽ đều trở nên tê liệt. Tôi hoàn toàn bị lạc lối trong khoảng mênh mông khoái lạc này. Lên rồi xuống... một lần nữa... một lần nữa... Ôi đúng rồi... Mở mắt ra, tôi nhìn thật lâu xuống anh, hơi thở đứt quãng, và anh cũng chằm chằm nhìn lại tôi, ánh mắt rực lửa.
“Ana của anh,” anh thốt lên.
“Vâng,” giọng tôi khản đặc. “Luôn luôn là của anh.”
Anh rên lên thành tiếng, rồi lại nhắm nghiền mắt, đầu ngửa ra sau. Nhìn Christian thế này cũng đủ để định đoạt số phận của tôi rồi, và tôi hét lên trên đỉnh cao rời rã, quay cuồng, rồi đổ sụp xuống anh.
“Ôi, em yêu,” anh rên rỉ khi tìm được sự giải thoát, và anh giữ chặt lấy tôi, bùng nổ.
ĐẦU TÔI TỰA TRÊN NGỰC ANH tại nơi không-được- xâm-phạm-vào, má tôi nép vào đám lông mỏng trên xương ức anh. Tôi thở hổn hển, mặt ửng hồng, cố kháng cự lại thôi thúc muốn chu môi hôn anh.
Vẫn nằm trên người anh, tôi nín thở. Anh vuốt ve tóc tôi, tay anh lướt xuống mơn trớn lưng tôi khỉ hơi thở anh đã điều hòa trở lại.
“Em đẹp lắm.”
Tôi rướn đầu lên nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt đầy ngờ vực. Anh cau mày đáp lại rồi ngồi bật dậy, và trước sự ngạc nhiên của tôi, vòng tay anh đã ào tới ôm chặt lấy tôi. Tôi bám chặt lấy những bắp thịt của anh khi mũi chúng tôi chạm vào nhau.
“Em. Đẹp. Lắm,” anh nhắc lại một cách rành mạch.
“Còn anh thì đôi khi ngọt ngào đến kinh ngạc.” Tôi dịu dàng hôn anh.
Anh nâng tôi lên và ra khỏi tôi. Tôi co rúm người lại khi anh làm thế. Cúi về phía trước, anh đặt lên môi tôi một nụ hôn thật nhẹ nhàng.
“Em không biết mình quyến rũ đến thế nào sao?”
Mặt tôi đỏ bừng. Sao anh ấy lại nói về chuyện này nhỉ?
“Tất cả các chàng trai đó đều chạy theo em - đó chưa đủ là bằng chứng sao?”
“Trai ư? Những chàng trai nào?”
“Em muốn danh sách hử?” Christian nhíu mày. “Tay nhiếp ảnh gia này, cậu ta mê em cuồng dại đấy, cậu trai ở cửa hàng linh kiện máy tính này, rồi anh trai cô bạn cùng phòng này. Cả sếp em nữa,” anh thêm vào một cách đau khổ.
“Ôi, Christian, không phải thế đâu.”
“Tin anh đi. Họ muốn em. Họ muốn thứ của anh.” Anh kéo tôi lại gần, và tôi quàng tay lên vai anh, bàn tay lùa vào tóc anh, mắt tôi nhìn anh thích thú.
“Của anh,” anh nhắc lại, mắt lóe lên một cách chiếm hữu.
“Vâng, của anh.” Tôi mỉm cười cam đoan với anh. Trông anh có vẻ đã được xoa dịu, tôi cảm thấy thư thái hoàn toàn khi được trần truồng ngồi trong lòng anh ở trên giường, trong ánh sáng ngập tràn của buổi chiều thứ Bảy thế này. Ai còn nghĩ được gì chứ? Dấu son vẫn còn trên cơ thể hoàn hảo của anh. Tôi nhận thấy có vài vết đã dây ra tấm chăn lông vịt, và băn khoăn trong một thoáng rằng bà Jones sẽ làm gì với chúng.
“Đường son vẫn còn nguyên này,” tôi lẩm bẩm, và bạo gan dùng ngón tay trỏ lần theo vết son trên vai anh. Anh đột ngột chớp mắt, cứng người.
“Em muốn khám phá nó.”
Anh nhìn tôi ngờ vực.
“Khám phá căn hộ ư?”
“Không. Em đang nghĩ về tấm bản đồ ẩn giấu kho báu mà chúng mình vừa vẽ lên người anh.” Ngón tay tôi ngứa ngáy muốn chạm vào anh.
Lông mày anh nhướng lên vẻ ngạc nhiên, anh chớp mắt vẻ không chắc chắn. Tôi cọ mũi vào mũi anh.
“Chuyện này chính xác dẫn đến đâu, hả cô Steele?”
Tôi nhấc tay khỏi vai anh, lướt những ngón tay trên mặt anh.
“Em chỉ muốn chạm vào anh ở mọi chỗ em được phép.”
Christian ngoạm lấy ngón tay trỏ của tôi và nhay cắn giữa hai hàm răng.
“Ái,” tôi phản kháng làm anh cười toe toét, một âm thanh trầm khàn thốt ra khỏi cổ họng anh.
“Được rồi,” anh nói, nhả ngón tay tôi ra, nhưng giọng anh thoáng chút e sợ. “Đợi chút.” Anh ngả người ra sau tôi, lại nâng tôi lên, lột bao cao su ra rồi ném toẹt nó xuống chân giường.
“Anh ghét những thứ này. Anh sẵn lòng gọi bác sĩ Greene đến đây để tiêm cho em một phát.”
“Anh nghĩ bác sĩ sản phụ khoa hàng đầu Seattle sẽ sẵn sàng lao đến đây à?”
“Anh có tài thuyết phục lắm mà,” Christian vừa lẩm bẩm vừa vén tóc tôi ra sau tai. “Franco đã làm được một kỳ công trên mái tóc em. Anh thích những lớp tóc này.”
Gì cơ?
“Đừng có lảng sang chuyện khác.”
Anh chỉnh tôi lùi lại để tôi cưỡi lên anh, tựa lưng vào hai đầu gối chống lên của anh, bàn chân ở hai bên hông anh. Anh ngả người ra sau, tựa lên hai cánh tay.
“Chạm vào đi,” anh nói một cách nghiêm túc. Trông anh lo lắng, nhưng anh đang cố che giấu điều đó.
Không rời mắt khỏi anh, tôi với xuống và lướt ngón tay dưới đường son, lướt qua những múi cơ bụng đẹp như tạc của anh. Anh ngần ngại và tôi dừng lại.
“Em không nhất thiết phải làm thế này đâu,” tôi thì thầm.
“Không, không sao. Chỉ là... đôi chút thích nghi từ phía anh. Lâu lắm rồi không có ai chạm vào anh cả,” anh khẽ nối.
“Bà Robinson thì sao?” Những từ ngữ không ai bảo cứ buột ra khỏi miệng tôi, và ngạc nhiên thay là tôi có thể kiềm chế không lộ ra sự cay đắng hằn học trong giọng mình.
Anh gật đầu, rõ ràng không mấy thoải mái. “Anh không muốn nói về cô ấy. Nó sẽ làm tâm trạng vui vẻ của em trở nên tồi tệ.”
“Em có thể kiểm soát mà.”
“Không, em không thể, Ana. Em luôn nổi khùng lên bất cứ khi nào anh nhắc đến cô ấy. Quá khứ của anh là của anh. Đó là sự thật, anh không thay đổi được. Anh thật may mắn vì em không có một quá khứ như thế, bởi vì nếu em có thì anh sẽ điên lên mất.”
Tôi nghiêm nghị nhìn anh, nhưng không muốn gây chiến. “Anh sẽ điên lên ư? Điên hơn cả bây giờ sao?” Tôi mỉm cười, hy vọng làm bầu không khí giữa chúng tôi nhẹ nhõm hơn.
Môi anh cong lên. “Điên lên vì em mà,” anh thì thầm.
Tim tôi vỡ ồ ra trong hân hoan vui sướng.
“Em gọi bác sĩ Flynn nhé?”
“Anh không nghĩ phải cần tới ông ấy đâu,” anh nói tỉnh queo.
Lùi lại để anh hạ chân xuống, tôi lại chạm vào bụng anh rồi thả những ngón tay mơn man trên da thịt anh. Một lần nữa anh cứng người.
“Em thích chạm vào anh lắm.” Những ngón tay tôi trượt xuống rốn anh, rồi lướt xuống vệt lông bụng. Môi anh hé mở khi hơi thở thay đổi, mắt anh sẫm lại, và vật đàn ông của anh bị kích thích, cựa quậy bên dưới tôi. Thánh thần ơi. Hiệp hai.
“Lần nữa ư?” Tôi lẩm bẩm.
Anh mỉm cười, “Ồ đúng rồi, cô Steele, lần nữa.”
THẬT LÀ MỘT CÁCH TUYỆT DIỆU để tận hưởng buổi chiều thứ Bảy. Tôi đứng dưới vòi sen, lơ đãng gột rửa thân mình, cẩn thận để không làm ướt mái tóc đã buộc cao, nhấm nháp lại ký ức mấy giờ qua. Christian và kem vani có vẻ tiến triển tốt đây.
Ngày hôm nay anh đã bộc lộ rất nhiều. Thật choáng váng khi cố tiêu hóa tất cả những thông tin đó và ngẫm nghĩ lại những gì tôi biết được: chi tiết về mức thu nhập hàng tháng của anh - trời ơi, anh ấy giàu sú giàu sụ, và với một người trẻ tuổi thì đó quả là một chuyện phi thường - rồi cả tập hồ sơ anh điều tra về tôi cũng như về tất cả những kẻ phục tùng tóc đen của anh. Liệu có phải tất cả chúng đều nằm trong cái tủ hồ sơ ấy không nhỉ?
Cô nàng Tiềm Thức bĩu môi với tôi và lắc đầu - Đừng có vào đó. Tôi nhăn mặt. Chỉ lén nhìn một tí thôi không được sao?
Lại còn Leila - có khả năng là đang cầm súng lảng vảng đâu đó ngoài kia - và khẩu vị âm nhạc rẻ tiền của cô ta vẫn còn trong iPod của Christian. Nhưng tệ hơn cả là quý bà Máy bay già Robinson; tôi không thể hiểu về bà ta, và cũng không muốn hiểu. Tôi không muốn bà ta trở thành bóng ma với mái tóc bàng bạc lởn vởn trong mối quan hệ của chúng tôi. Anh nói đúng; tôi sẽ hành động một cách phi lý mỗi khi nghĩ đến bà ta, vì thế có lẽ tốt nhất là tôi không nên nghĩ nữa.
Tôi bước ra khỏi vòi sen, làm khô người, bỗng nhiên cảm thấy bừng bừng tức giận.
Ai mà không cáu tiết cơ chứ? Loại người bình thường, lành mạnh nào mà lại làm chuyện đó với một cậu bé mười lăm tuổi? Bà ta đã góp bao nhiêu phần vào sự đau đớn của anh? Tôi không hiểu bà ta. Mà tệ hơn, anh còn nói bà ta đã giúp anh. Giúp thế nào chứ?
Tôi nghĩ về những vết sẹo của anh, biểu hiện rõ rành rành của một tuổi thơ kinh hoàng và là một lời nhắc nhở ghê tởm về những vết sẹo tinh thần mà anh phải chịu đựng. Anh chàng Đa Cảm ngọt ngào và nhiều ưu tư của tôi. Anh đã nói thật nhiều điều đáng yêu ngày hôm nay. Anh ấy đang phát điên vì mình.
Nhìn chằm chằm vào hình mình trong gương, tôi mỉm cười trước ký ức về những lời nói của anh, trái tim tôi lại hân hoan lần nữa, và nụ cười của tôi rộng hơn. Có lẽ chúng tôi có thể tiếp tục thế này. Nhưng đến khi nào anh ấy sẽ muốn làm chuyện này mà không đánh tôi thật đau chỉ bởi vì tôi vượt qua một ranh giới định sẵn nào đó?
Nụ cười của tôi tan biến. Đây là điều mà tôi không biết. Đây là cái bóng đen đang lơ lửng giữa chúng tôi. Tình dục biến thái, đúng, tôi có thể làm được, nhưng còn thêm nữa ư?
Cô nàng Tiềm Thức ngây ngô nhìn tôi, một lần nữa không đưa ra được một lời lẽ thông thái nào. Tôi quay lại phòng ngủ để thay đồ.
Christian đang ở dưới tầng sửa soạn, làm gì thì có trời biết, thế nên tôi một mình thống trị căn phòng ngủ. Cũng như đám váy áo trong tủ, tôi có những ngăn kéo đầy đồ lót mới. Tôi chọn một chiếc áo lót nâng ngực có giá 540$. Nó có hoa văn màu bạc trông như một món đồ bạc được chạm nổi, với một chiếc quần lót kiệm vải nhất đi kèm. Còn có cả tất dài đến đùi, màu sắc tự nhiên, hoàn toàn bằng lụa đẹp mê người, ôi chao, chúng thật... duyên dáng... Và nóng bỏng...
Tôi đang với lấy chiếc váy thì Christian bước vào mà không báo trước. Này, anh có thể gõ cửa mà! Anh đứng bất động, nhìn chằm chằm vào tôi, mắt ánh lên thèm khát. Toàn thân tôi nóng bừng. Anh đang mặc áo sơ mi trắng với quần dạ phục màu đen, cổ áo để mở. Tôi trông thấy đường son vẫn còn đó, và anh vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
“Em có thể giúp gì cho ngài, ngài Grey? Em cho rằng ngài ghé thăm em là còn mục đích nào khác chứ không phải chỉ đứng trố mắt ra nhìn em thế này.”
“Tôi đang thích được trố mắt ra nhìn, cảm ơn em, quý cô Steele,” anh lẩm bẩm một cách ám muội, rồi bước hẳn vào phòng và nhìn tôi đắm đuối. “Nhớ nhắc tôi gửi một bức thư ngắn với tư cách cá nhân tới Caroline Acton để cảm ơn nhé.”
Tôi nhíu mày. Cô ta là người quái quỷ nào thế nhỉ?
“Người tư vấn mua hàng ở Neiman’s,” anh trả lời câu hỏi không lời của tôi - như thể ma xó vậy.
“Ồ.”
“Anh bị ngẩn ngơ mất rồi.”
Cúi xuống đằng sau tôi, Christian hôn lên vai tôi.
“Anh mua thứ này cho em để em đeo trong đêm hội thứ Bảy tuần trước.” Anh quàng tay ôm lấy tôi và giơ bàn tay ra. Trong lòng bàn tay anh là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ với dòng chữ Cartier khắc trên nắp hộp. “Nhưng em rời bỏ anh, vì thế anh không có cơ hội nào tặng nó cho em.”
Ồ!
“Đây là cơ hội thứ hai của anh,” anh thì thầm, giọng cứng nhắc với một cảm xúc không tên. Christian đang căng thẳng.
Ngập ngừng, tôi nhận lấy chiếc hộp và mở nó ra. Bên trong là một đôi hoa tai hình giọt nước sáng lấp lánh. Mỗi chiếc đính bốn viên kim cương, một viên ở phần gốc, tiếp đến là một khoảng trống, sau đó là ba viên đính nối tiếp nhau một cách hoàn hảo. Chúng thật đẹp, đơn giản và cổ điển. Nếu có cơ hội được mon men mua sắm ở Cartier, tôi cũng chọn cho mình một thứ thế này.
“Đáng yêu quá,” tôi thì thầm, và bởi vì chúng là đôi hoa tai được trao trong cơ hội thứ hai, tôi càng yêu chúng hơn. “Cảm ơn anh.”
Anh thở phào phía sau tôi, sự căng thẳng tan biến hết, và anh hôn lên vai tôi lần nữa.
“Em sẽ mặc chiếc váy sa-tanh màu bạc hả?” Anh hỏi.
“Vâng. Có ổn không ạ?”
“Dĩ nhiên. Anh sẽ để em chuẩn bị.” Nói rồi anh hướng ta phía cửa mà không một lần liếc lại.
TÔI NHƯ LẠC VÀO MỘT VŨ TRỤ song song. Cô gái trẻ đang nhìn chằm chằm lại tôi trông như một minh tinh trên thảm đỏ. Chiếc váy vai trần màu bạc dài chấm gót của cô ta đơn giản mà đẹp đến choáng váng. Có lẽ chính tôi sẽ viết thư cho Caroline Acton. Nó rất vừa vặn và tôn lên những đường cong ít ỏi mà tôi có.
Mái tóc tôi buông lơi thành những lọn mềm quanh mặt, đổ từ bờ vai xuống ngực. Tôi vén một bên ra sau tai, để lộ đôi hoa tai được-trao-trong-cơ-hộỉ-thứ-hai. Tôi chỉ trang điểm tối thiểu để trông cho tự nhiên nhất. Kẻ mắt, chuốt mascara, một chút má hồng, và son môi màu hồng nhạt.
Tôi không thực sự cần đến phấn hồng. Má tôi lúc nào cũng hơi ửng lên nhờ chuyển động liên tiếp của chuỗi bóng bạc kia. Phải, chúng sẽ bảo đảm cho má tôi không nhợt nhạt trong buổi tối này. Lắc đầu trước những ý tưởng dâm đãng trơ tráo trong đầu Christian, tôi cúi xuống cầm tấm khăn cHS tanh và chiếc ví cầm tay màu bạc lên, rồi đi tìm chàng Đa Tình của mình.
Anh đang nói chuyện với Taylor và ba người đàn ông khác trong hành lang, lưng quay về phía tôi. Vẻ ngạc nhiên tán thưởng của họ báo động Christian về sự hiện diện của tôi. Anh quay lại khi tôi đang ngượng ngùng đứng đó và chờ đợi.
Miệng tôi khô khốc. Trông anh thật ấn tượng... Dạ phục màu đen, nơ bướm màu đen, và vẻ mặt anh khi nhìn chằm chằm vào tôi cũng không kém phần kinh ngạc. Anh sải bước về phía tôi và hôn lên tóc tôi.
“Anastasia, trông em hấp dẫn đến nghẹt thở.”
Tôi nóng bừng mặt khi được khen ngợi trước mặt Taylor và ba người đàn ông kia.
“Làm một ly sâm-panh trước khi đi nhé?”
Christian gật đầu về phía Taylor, anh ta liền đi về phía sảnh cùng ba người đồng hành.
Trong phòng lớn, Christian lấy ra một chai sâm-panh từ tủ lạnh.
“Đội an ninh đấy à?” Tôi hỏi.
“Đội vệ sĩ. Họ đều dưới quyền chỉ huy của Taylor. Anh ấy cũng được huấn huyện cho công việc đó.” Christian đưa tôi một ly sâm-panh.
“Anh ấy thật đa zi năng.”
“Ừ.” Christian mỉm cười. “Trông em đáng yêu quá, Anastasia. Cụng ly nào.” Anh nâng ly lên, và tôi cụng ly của mình vào. Loại sâm-panh này có màu hồng nhạt, vị của nó dịu mát, ngon tuyệt trần.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi, đôi mắt rực cháy.
“Ổn cả, cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười ngọt ngào.
“Đây, em sẽ cần đến thứ này.” Anh đưa tôi một chiếc túi nhung lớn nằm trên bệ bếp. “Mở nó ra đi,” anh nói giữa những ngụm sâm-panh. Tò mò, tôi với láy cái túi và lôi ra một chiếc mặt nạ hóa trang bằng bạc tinh xảo với chùm lông vũ màu xanh cô ban gắn ở phía trên.
“Đây là một vũ hội hóa trang,” anh tuyên bố một cách đơn giản.
“Em thấy rồi.” Chiếc mặt nạ thật đẹp. Một dải ruy băng màu bạc được đính quanh viền, và những hoa văn bạc tinh tế được khắc quanh phần mắt.
“Nó sẽ tôn lên đôi mắt đẹp tuyệt của em, Anastasia.”
Tôi ngượng ngùng cười với anh.
“Anh có đeo mặt nạ không?”
“Dĩ nhiên. Xét một mặt nào đó thì chúng rất tương xứng với nhau,” anh vừa thêm vào vừa nhướng một bên lông mày.
Ồ, chuyện này sẽ vui đây.
“Đi. Anh muốn cho em xem một thứ.” Đưa tay ra, anh dẫn tôi đi ra hành lang tới một cánh cửa cạnh cầu thang. Anh mở nó ra, để lộ một căn phòng rộng mênh mông cỡ bằng căn phòng giải trí của anh - mà chắc hẳn nó ở ngay trên đầu chúng tôi. Căn phòng này thì tràn ngập sách. Chà, cả một thư viện, mọi bức tường đều chật kín sách từ sàn cho đến trần nhà. Giữa phòng là một cái bàn billard thực thụ, được chiếu sáng bởi một chiếc đèn Tiffany hình lăng trụ tam giác dài.
“Anh có cả một thư viện!” Tôi rít lên kinh ngạc, lòng tràn đầy háo hức.
“Ừ, phòng khiêu vũ, như Elliot vẫn gọi. Căn hộ này khá rộng rãi. Hôm nay anh mới nhận ra, khi em đề cập đến chuyện khám phá, là anh chưa bao giờ dẫn em đi tham quan một vòng. Giờ thì chúng ta không có thời gian, nhưng anh nghĩ anh sẽ chỉ cho em căn phòng này, và có lẽ còn thách em chơi vài ván billard trong một tương lai không quá xa.”
Tôi cười toe toét.
“Cứ thử xem.” Tôi bí mật tự ôm chầm lấy bản thân trong hân hoan. José và tôi từng dính chặt với cái bàn billard. Chúng tôi đã chơi với nhau suốt ba năm qua. Tôi là một cơ thủ rất cừ, vì José là một thầy giáo giỏi.
“Gì cơ?” Christian hỏi, vẻ ngạc nhiên thích thú.
Ôi! Mày thực sự phải dừng việc thể hiện ra mọi cảm xúc ngay lúc mày cảm thấy đi, tôi trách mắng bản thân.
“Không có gì,” tôi vội nói.
Christian nheo mắt lại.
“Ừm, có lẽ bác sỹ Flynn có thể khám phá ra những bí mật của em đấy. Tối nay em sẽ được gặp anh ta.”
“Tay lang băm giàu sụ đó hả?” Mẹ ơi.
“Chính hắn. Hắn đang muốn gặp em đến chết đấy.”
CHRISTIAN NẮM LẤY TAY TÔI, dịu dàng lướt ngón cái qua những khớp ngón tay khi chúng tôi ngồi sau chiếc Audi hướng lên phía Bắc. Tôi lúng túng, và cảm thấy cảm giác ấy giữa hai chân mình. Tôi kháng cự lại thôi thúc muốn rên lên, vì Taylor đang ngồi ngay phía trước, không đeo iPod, lại còn thêm một anh chàng vệ sĩ hình như tên là Sawyer ngồi ngay cạnh.
Tôi bắt đầu cảm thấy một cơn đau khoan khoái mơ hồ ở bụng mình. Tôi băn khoăn vẩn vơ nghĩ xem mình sẽ chịu được bao lâu khi nó không hề... ừm... giảm đi thế này. Tôi bắt chéo chân lại với nhau. Và khi tôi làm thế, một điều vẫn giày vò tôi từ tận sâu trong tiềm thức giờ đột nhiên trỗi dậy.
“Anh lấy thỏi son ấy ở đâu?” Tôi khẽ hỏi Christian.
Anh cười tự mãn với tôi và chỉ về phía trước. “Taylor,” anh nói rành rọt.
Tôi phá lên cười, “Ôi.”
Tôi cắn môi. Christian mỉm cười với tôi, đôi mắt ánh lên những tia dâm đãng. Anh ấy biết chính xác mình đang làm gì. Đúng là một gã quái vật gợi tình.
“Thư giãn đi,” anh nói trong hơi thở. “Nếu nó quá sức...” Anh bỏ lửng câu, rồi dịu dàng hôn lên từng khớp ngón tay, sau đó nhẹ nhàng mút đầu ngón tay út của tôi.
Giờ tôi đã biết là anh ấy cố tình làm thế. Tôi nhắm mắt lại khi những khát khao tội lỗi bùng ra khắp cơ thể mình. Tôi nhanh chóng đầu hàng cảm giác này, và sâu thẳm trong tôi những thớ thịt căng thít lại.
Khi tôi mở mắt ra, Christian đang nhìn tôi chăm chú, trông như một hồng tử bóng đêm. Hẳn là do bộ dạ phục và chiếc nơ bướm, nhưng trông anh già dặn hơn, sành sỏi hơn, một vẻ đẹp trai nguy hiểm sắc lạnh và phóng túng. Đơn giản là anh khiến tôi nghẹt thở. Tôi đang trở thành nô lệ tình dục của anh, hẳn là nếu tôi tin anh, anh cũng trở thành nô lệ tình dục của tôi. Ý nghĩ ấy khiến tôi nhoẻn cười, và nụ cười đáp lại của anh thật rạng rỡ.
“Vậy chúng ta có thể mong chờ gì ở sự kiện này?”
“Ồ, mấy thứ linh tinh thường lệ ấy mà,” Christian lơ đãng nói.
“Nhưng không thường lệ với em,” tôi nhắc anh.
Christian mỉm cười âu yếm và lại hôn lên bàn tay tôi. “Nhiều người thi nhau vung tiền. Bán đấu giá, quay xổ số, tiệc tối, khiêu vũ - mẹ anh biết phải tổ chức một buổi tiệc ra sao.” Anh vẫn mỉm cười và lần đầu tiên trong cả ngày nay, tôi cho phép mình háo hức một chút với bữa tiệc này.
Một đoàn xe hơi sang trọng đang tiến về lối xe chạy dẫn vào khu biệt thự nhà Grey. Những chiếc đèn lồng bằng giấy màu hồng nhạt treo thành dãy dài dọc lối đi, khi chúng tôi tiến tới gần thêm, tôi có thể thấy chúng ở khắp nơi. Trong ánh chiều muộn trông chúng thật huyền ảo, như thể chúng tôi đang tiến vào một vương quốc đẹp mê hồn. Tôi liếc nhìn Christian. Thật là phù hợp với chàng hồng tử của tôi - và niềm háo hức trẻ con của tôi bừng nở, làm lu mờ mọi cảm giác khác.
“Đeo mặt nạ vào đi,” Christian cười toe toét rồi đeo vào chiếc mặt nạ đen đơn giản. Chàng hồng tử của tôi trở nên bí hiểm hơn, gợi tình hơn.
Giờ thì tôi chỉ còn trông thấy cái miệng đẹp đẽ và phần quai hàm mạnh mẽ trên gương mặt anh. Nhịp tim tôi chao đảo trước hình ảnh ấy. Tôi đeo mặt nạ vào và lờ đi cơn thèm khát đang cồn lên từ sâu bên trong mình.
Taylor lái xe vào lối xe chạy, một người hầu bước tới mở cửa bên phía Christian. Sawyer nhảy vọt tới mở cửa cho tôi.
“Em sẵn sàng chưa?” Christian hỏi.
“Chưa bao giờ sẵn sàng hơn.”
“Trông em đẹp lắm, Anastasia.” Anh hôn tay tôi rồi ra khỏi xe.
Một tấm thảm màu xanh đậm trải dài từ bãi cỏ tới một bên hông nhà, dẫn tới những khoảng vườn đẹp lộng lẫy đằng sau. Christian khoác cánh tay che chở quanh tôi, bàn tay anh đặt trên eo tôi khi chúng tôi bước trên tấm thảm cùng một đoàn đều đặn những thành viên tinh hoa ưu tú của Seattle, phục trang lộng lẫy và đeo đủ kiểu mặt nạ khác nhau, ánh đèn lồng chiếu sáng rực rỡ. Hai tay thợ ảnh đang đưa khách vào tạo dáng chụp ảnh trước phông nền là một cây thường xuân rũ mềm.
“Ngài Grey!” Một tay thợ ảnh cất tiếng gọi. Christian gật đầu xác nhận và kéo tôi vào sát mình để chụp nhanh một kiểu. Sao họ biết đó là anh nhỉ? Chắc hẳn là do mái tóc màu đồng bất kham đặc trưng của anh rồi.
“Hai người thợ ảnh ấy ở đâu vậy?” Tôi hỏi Christian.
“Một người của tờ Thời báo Seattle; người kia chụp ảnh kỷ niệm thôi. Chúng ta sẽ mua một tờ sau.”
Ồ, ảnh tôi một lần nữa lại chình ình trên mặt báo. Hình ảnh Leila ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Đây chính là cách cô ta đã tìm được tôi - chụp ảnh chung với Christian. Ý nghĩ ấy khiến lòng dạ tôi bồn chồn, dù tôi tự an ủi là không ai có thể nhận ra mình dưới lớp mặt nạ.
Phía cuối dòng người, những người phục vụ mặc đồng phục trắng đang bê những khay đầy ắp sâm-panh, và tôi thầm biết ơn khi Christian đưa cho tôi một ly - nó khiến tôi xao lãng ngay khỏi những ý nghĩ u ám.
Chúng tôi tiến đến một giàn leo đồ sộ màu trắng treo đầy những chiếc đèn lồng giấy loại nhỏ hơn. Bên dưới là một sàn khiêu vũ kẻ ca rô đen trắng sáng bóng được bao quanh bởi một hàng rào thấp, ba mặt đều có lối vào. Án ngữ mỗi cổng vào là một đôi thiên nga bằng băng được tạo tác công phu. Mặt thứ tư của giàn leo là một sân khấu nơi một khúc tứ tấu đàn dây đang vang lên êm ái, một bản nhạc thanh tao, sâu lắng mà tôi chưa từng nghe qua. Sân khấu này trông như được dành cho cả một dàn nhạc lớn, nhưng chắc phải một lúc nữa các nhạc công mới xuất hiện vì hiện giờ chẳng có ai. Nắm lấy tay tôi, Christian dẫn tôi đi qua đôi thiên nga để vào sàn khiêu vũ nơi các vị khách khác đang tụ tập và tán gẫu bên những ly sâm-panh.
Phía ven hồ là một lều trại khổng lồ, mặt gần chúng tôi nhất được mở ra nên tôi có thể thấy thấp thoáng những dãy bàn ghế trang trọng được bài trí ngay ngắn. Sao mà nhiều bàn ghế thế!
“Có bao nhiêu người đến vậy?” Tôi hỏi Chrỉstỉan, choáng váng trước quy mô của chiếc lều.
“Anh nghĩ khoảng ba trăm. Em hỏi mẹ anh ấy.” Anh mỉm cười với tôi.
“Christian!”
Một cô gái trẻ chạy ra khỏi đám đông và vòng tay đu lấy cổ anh. Ngay lập tức tôi biết đấy là Mia. Cô ấy mặc một chiếc váy chiffon dài chấm gót mềm rũ màu hồng nhạt đẹp lộng lẫy, với một chiếc mặt nạ Venetian tinh xảo đi kèm. Cô ấy trông xinh đẹp đến choáng váng. Và trong khoảnh khắc, tôi thấy biết ơn hơn bao giờ hết bộ váy mà Christian đã chọn cho tôi.
“Ana! ôi, chị yêu, trông chị lộng lẫy quá!” Cô ấy ôm ghì lấy tôi một cú chớp nhoáng. “Chị phải đến gặp đám bạn em. Không đứa nào tin nổi anh Christian cuối cùng cũng có bạn gái.”
Tôi hốt hoảng liếc vội về phía Christian, anh đang nhún vai một cách cam chịu, ra vẻ rằng anh-đã-phải-sống-với-cái-con-bé-tai-quái-này-bao-nhiêu-năm-trời-đấy. Thế là tôi đành để Mia dẫn tới một nhóm bốn cô gái trẻ, tất cả đều phục sức xa hoa và chải chuốt không chê vào đâu được.
Mia làm một màn giới thiệu vũ bão. Ba người trong số họ có vẻ ngọt ngào và tử tế, nhưng riêng Lily - tôi nghĩ tên cô ta là như thế - lại nhìn tôi với ánh mắt hằn học bên dưới chiếc mặt nạ đỏ.
“Dĩ nhiên rồi, bọn em ai chả nghĩ anh Christian bị gay,” cô ta cạnh khóe, giấu sự thù hằn sau điệu cười cởi mở giả tạo.
Mia bĩu môi với cô ta.
“Lily, cẩn thận cái mồm cái miệng. Rõ ràng là anh tớ có một khẩu vị xuất sắc về phụ nữ. Anh ấy chỉ đang chờ đợi người thích hợp thôi, và đó không phải là cậu!”
Mặt Lily đỏ bừng như cái mặt nạ của cô ta, và mặt tôi cũng thế. Chuyện này còn có thể bất tiện hơn nữa không?
“Các quý cô, tôi có thể thỉnh cầu người phụ nữ của tôi trở về được không?” Vòng tay Christian ôm lấy eo tôi, kéo tôi sát vào mình. Cả bốn cô gái đều đỏ bừng mặt, cười toe toét, chân tay cứ bứt rứt không yên - nụ cười chói lòa của anh ấy lại phát huy công lực của nó. Mia liếc về phía tôi và tròn mắt, khiến tôi phải mỉm cười.
“Rất vui được gặp các bạn,” tôi nói khi anh kéo tôi đi.
“Cảm ơn anh,” tôi nhăn mặt với Christian khi chúng tôi đã đi xa được một quãng.
“Anh nhìn thấy Lily ở chỗ Mia. Cô ta là một người khó chịu kinh khủng.”
“Cô ấy thích anh,” tôi hờ hững lẩm bẩm.
Anh rùng mình. “À, cảm giác ấy đâu phải đến từ hai phía. Đi nào, để anh giới thiệu em với vài người.”
Nửa giờ tiếp theo tôi bị cuốn trong một cơn lốc những lời giới thiệu. Tôi được gặp hai diễn viên Holywood, hai vị CEO nữa, và vài vị bác sĩ danh tiếng. Chẳng đời nào mình nhớ nổi tên của tất cả các vị ấy.
Christian luôn ôm tôi sát bên mình, tôi thầm biết ơn anh. Thực lòng mà nói, sự giàu sang, vẻ quyến rũ, và sự xa hoa hoàn toàn lãng phí của sự kiện này khiến tôi kinh sợ. Tôi chưa từng tới một nơi nào như thế trong đời.
Những người phục vụ mặc đồng phục trắng di chuyển thoăn thoắt qua những đám khách khứa ngày một đông, chai sâm-panh trong tay, làm đầy ly của tôi bằng một tốc độ đều đặn đáng lo ngại. Mình không được uống quá nhiều. Mình không được uống quá nhiều, tôi nhắc đi nhắc lại bản thân mình, nhưng bắt đầu cảm thấy quay cuồng lảo đảo. Không biết là do sâm-panh, hay do bầu không khí huyền bí và đầy kích thích được tạo ra bởi những chiếc mặt nạ. Cơn đau âm ỉ vùng bụng dưới của tôi trở nên rõ rệt không thể phớt lờ.
“Vậy là cô làm việc tại SIP?” Một quý ông đầu hói đeo mặt nạ hình gấu - hay hình chó nhỉ? - hỏi tôi. “Nghe đồn nó bị một đối thủ mua lại?”
Tôi nóng bừng mặt. Có một đối thủ mua lại, đó là người đàn ông có nhiều tiền hơn lý trí này, và là người giỏi nhất trong những kẻ xuất chúng.
“Tôi chỉ là một trợ lý tầm thường, ngài Eccles. Tôi không biết về những chuyện đó.”
Christian chẳng nói gì mà chỉ mỉm cười nhã nhặn với Eccles.
“Thưa các quý bà quý ông!” Người dẫn chương trình, đeo chiếc mặt nạ chú hề màu trắng đen ấn tượng, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi. “Xin hãy ngồi vào chỗ. Bữa tối đang được dọn ra rồi.”
Christian nắm lấy tay tôi, và chúng tôi đi theo đám đông huyên náo về phía căn lều lớn.
Bên trong lều thật khiến người ta choáng váng. Đa ngọn chúc đài thấp khổng lồ tỏa ánh cầu vồng lấp lánh hắt lên lớp lụa màu ngà kết nối tường với vòm trần. Phải có ít nhất ba mươi bàn tiệc, và chúng nhắc tôi nhớ về căn phòng ăn riêng tư ở khách sạn Heathman - những chiếc ly pha lê, vải lanh mịn phủ lên bàn ghế, và ở giữa bàn là những bông mẫu đơn hồng nhạt thanh tú vây quanh một chân nến bằng bạc. Bên cạnh đó là một giỏ kẹo được bọc trong lớp lụa mỏng như sa.
Christian hỏi han về việc sắp xếp chỗ ngồi rồi dẫn tôi tới một bàn tiệc ở giữa. Mia cùng bà Grace Trevelyan-Grey đã ngồi vào chỗ, đang trò chuyện say sưa với một chàng trai trẻ nào đó mà tôi không biết. Bà Grace mặc một bộ váy màu xanh bạc hà lung linh với chiếc mặt nạ Venetian đi kèm. Trông bà thật lộng lẫy và thư thái, và bà chào đón tôi nồng nhiệt
“Ana, thật vui được gặp lại cháu! Trông cháu cũng xinh đẹp quá.”
“Mẹ,” Christian chào bà một cách cứng nhắc và hôn lên hai má bà.
“Ôi, Christian, con trịnh trọng quá đấy!” bà trách yêu con trai.
Thân sinh ra bà Grey, ông bà Trevelyan, cùng ngồi vào bàn với chúng tôi. Có vẻ họ cũng khá trẻ trung và cởi mở, mặc dù cũng khó nói được gì khi khuôn mặt họ bị che khuất sau chiếc mặt nạ màu đồng. Họ đều vui mừng khi nhìn thấy Christian.
“Ông, bà, cháu giới thiệu Anastasia Steele nhé?”
Bà Trevelyan chuyển ngay sự chú ý sang tôi. “Ồ, cuối cùng thì nó cũng tìm được một cô gái, thật tuyệt làm sao, lại còn xinh nữa! Ừm, bà vô cùng mong cháu và nó sẽ lấy nhau, sau khi đã chung chạ với nhau,” bà vừa nói một tràng vừa bắt tay tôi.
Chúa ơi. Ơn trời là tôi đang đeo mặt nạ.
“Mẹ, đừng có làm Ana xấu hổ.” Bà Grace cứu nguy cho tôi.
“Đừng có để ý đến mụ già dở hơi này, cháu yêu quý.” ông Trevelyan bắt tay tôi. “Bà ấy nghĩ rằng mình đã già nên có cái quyền Chú trao là được nói ra bất cứ điều gì vô nghĩa thình lình lọt vào cái đầu mụ mẫm của mình.”
“Chị Ana, đây là bạn trai em, Sean.” Mia ngượng ngùng giới thiệu chàng trai trẻ. Cậu ta nở một nụ cười tinh quái với tôi, đôi mắt nâu lấp lánh sự thích thú khi chúng tôi bắt tay nhau.
“Rất vui được gặp cậu, Sean.”
Christian bắt tay Sean trong khi anh nhìn cậu ta một cách sắc sảo. Đừng nói với tôi rằng Mia đáng thương cũng phải chịu đựng một ông anh trai quá quắt nhé. Tôi mỉm cười đồng cảm với cô ấy.
Lance và Janine, những người bạn của bà Grace, là cặp đôi cuối cùng ở bàn chúng tôi, tuy nhiên vẫn chẳng thấy dấu hiệu nào của ngài Carrick Grey cả.
Đột ngột có tiếng rít lên trong micro, và giọng ngài Grey vang lên oang oang trong hệ thống âm thanh, làm mọi người xì xầm rồi ngừng hẳn. Carrick đang đứng trên một sân khấu nhỏ ở một đầu lều trại, đeo chiếc mặt nạ Punchinello màu hồng kim ấn tượng.
“Chào mừng quý vị đã tới dự vũ hội thường niên của chúng tôi. Tôi mong rằng quý vị sẽ thích thú những gì chúng tôi bày biện trước mặt quý vị tối nay, và rồi sẽ rút ví thật nhiều để ủng hộ cho công cuộc thần kỳ mà đội ngũ của chúng tôi đang làm cho Cùng nhau Đương đầu. Như quý vị đã biết, mục đích của nó có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với vợ tôi, và tôi.”
Tôi lo lắng lén nhìn về phía Christian, lúc này đang bình thản nhìn chằm chằm lên sân khấu. Anh liếc sang tôi và mỉm cười.
“Giờ tôi sẽ chuyển giao quý vị cho người chủ tọa chương trình. Xin hãy ngồi yên và thưởng thức,” Carrick kết thúc.
Những tiếng vỗ tay lịch sự vang lên, sau đó tiếng xì xầm lại trỗi dậy trong lều. Tôi đang ngồi giữa Christian và ông của anh, ngắm nhìn mê mẩn tấm thiệp nhỏ ghi chỗ ngồi màu trắng với dòng chữ kiểu cách màu bạc ghi tên tôi khi một người hầu bàn thắp sáng đèn nến bằng một cây nến dài. Carrick ngồi vào bàn với chúng tôi, ông hôn lên cả hai má tôi khiến tôi sửng sốt.
“Rất vui được gặp lại cháu, Ana,” ông khẽ nói. Trông ông thực sự rất nổi bật trong chiếc mặt nạ vàng lạ thường.
“Các quý bà quý ông, xin hãy cử ra một người ‘chủ bàn’,” người dẫn chương trình gọi to.
“Ôiiii... tôi, tôi!” Mia ngay lập tức thốt lên, hăng hái nhảy vọt ra từ ghế ngồi.
“Giữa mỗi bàn quý vị sẽ tìm thấy một chiếc phong bì,” người dẫn chương trình tiếp tục. “Mỗi người sẽ tìm kiếm, xin xỏ, vay mượn, hoặc lấy trộm một tờ bạc có mệnh giá cao nhất trong khả năng xoay xở, viết tên mình lên đó rồi bỏ nó vào phong bì. Những người chủ bàn, xin hãy trông nom những chiếc phong bì cho cẩn thận. Chúng ta sẽ cần đến chúng sau.”
Khi thật Tôi không mang tí tiền nào theo người. Sao mày ngớ ngẩn thế - đây là một sự kiện từ thiện mà!
Móc ví, Christian rút ra hai tờ 100$.
“Đây,” anh nói.
Gì thế?
“Em sẽ trả lại anh,” tôi thì thào.
Miệng Christian cong lên, và tôi biết anh không vui, nhưng anh không bình luận gì. Tôi ghi tên mình bằng chiếc bút máy màu đen có hình bông hoa trắng đính trên nắp của anh - và Mia truyền chiếc phong bì đi khắp bàn.
Trước mặt tôi là một tấm thẻ khác cũng in những dòng chữ bay bướm màu bạc - thực đơn của chúng tôi.
Thực đơn của vũ hội hóa trang
Nhằm giúp đỡ chương trình cùng nhau đương đầu
Cá hồi trộn nước sốt cải cay với kem Fraiche
Dưa chuột kèm bánh mì ngọt nướng
Rượu Alban Estate Roussanne 2006
Lườn vịt Muscovy quay
Súp củ Ắc ti sô Jusalem nghiền mịn
Gan ngỗng nướng cỏ xạ hương và anh đào mỹ
Rượu Châteauneuf-du-pape vieilles vignes 2006
Rượu Domaine de La janasse
Bánh bông lan quả óc chó bọc đường
Quả vả ướp đường, món tráng miệng Sabayon, kem si rô cây thích
Rượu Vin de constance 2004
Klein Constantia Bánh mì và pho mát địa phương
Rượu Alban Estate Qrenache 2006
Cà phê và bánh mứt kẹo.
Ừm, thảo nào có vô số ly cốc bằng pha lê với đủ mọi kích cỡ đang vây quanh tôi. Người hầu bàn của chúng tôi đã trở lại, rót thêm rượu và nước. Đằng sau tôi, mặt lều mà chúng tôi đi vào lúc trước đã bị đóng lại, trong khi ở phía trước, hai người phục vụ kéo tấm bạt lên, mở ra khung cảnh đang buông xuống Seattle và vịnh Meydenbauer.
Đó là một quang cảnh ngoạn mục vô cùng, những ánh đèn lấp lánh xa xa của Seattle và sự yên bình màu cam mờ ảo của vịnh phản chiếu trên nền trời màu opal. Ôi. Thật thanh bình và êm ả.
Mười người phục vụ, tay bưng đĩa, tới đứng giữa chúng tôi. Sau một ám hiệu thầm lặng, họ phục vụ chúng tôi món khai vị trong một cử động đồng đều tuyệt đối, sau đó lại biến mất. Món cá hồi trông ngon tuyệt cú mèo, và tôi nhận ra mình đang đói sắp chết.
“Thèm hả?” Christian nói khẽ để chỉ mình tôi nghe thấy. Tôi biết anh không đề cập đến đồ ăn, và những thớ thịt sâu thẳm trong bụng tôi cùng hưởng ứng lời anh.
“Rất thèm,” tôi thì thào, táo bạo đón ánh mắt anh, và đôi môi Christian tách ra khi anh hít một hơi sâu.
Ha! Thấy chưa... hai người có thể cùng chơi trò này mà.
Ông ngoại của Christian ngay lập tức khiến tôi yêu mến khi ông trò chuyện, ông là một người đàn ông tuyệt vời - ông vô cùng tự hào về con gái cùng ba đứa cháu mình.
Thật kỳ lạ khi nghĩ về Christian như một cậu bé. Hồi ức về những vết bỏng của anh không mời mà đến ùa vào tâm trí tôi, nhưng tôi vội xua chúng đi. Tôi không muốn nghĩ về chuyện đó lúc này, mặc dù thật trớ trêu nó chính là động cơ để buổi tiệc này diễn ra.
Ước gì Kate ở đây, cùng với Elliot. Cô ấy sẽ hòa nhập rất tốt - đám dao nĩa la liệt trên bàn chẳng làm Kate nao núng và cô ấy sẽ làm chủ bàn ăn. Tôi hình dung ra cảnh Kate đánh bại Mia để trở thành ‘chủ bàn’. Ý nghĩ ấy khiến tôi mỉm cười.
Cuộc trò chuyện bên bàn tiệc cứ lắng xuống lại dấy lên. Mia vẫn thú vị như thường lệ và lấn át thấy rõ anh chàng Sean tội nghiệp. Bà ngoại của Christian là ồn ào nhất. Bà cũng có chút khiếu hài hước, và luôn luôn dìm hàng đức ông chồng. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi buồn cho ông Trevelyan.
Christian và Lance thì trò chuyện sôi nổi về một thiết bị mà công ty Christian đang khai thác, được khơi nguồn cảm hứng từ nguyên lý Nhỏ là đẹp của nhà kinh tế học E. F. Schumacher. Thật khó để hiểu thấu đáo. Có vẻ mục đích của Christian là cho phép những người dân nghèo trên toàn thế giới có thể sử dụng công nghệ quay tay - đó là những thiết bị không cần dùng điện hay pin, lại chỉ cần bảo quản ở mức tối thiểu.
Nhìn anh say sưa nói mà tôi kinh ngạc. Anh thật đam mê và tận tụy trong việc cải thiện cuộc sống của những người kém may mắn hơn. Thông qua công ty viễn thông của mình, anh dự định trở thành người đầu tiên trên thị trường kinh doanh loại điện thoại di động quay tay.
Trời ạ. Tôi không biết nữa. Ý tôi là, tôi biết về đam mê của anh ấy muốn thế giới tốt đẹp hơn, nhưng chuyện này...
Lance dường như không thể hiểu được kế hoạch của Christian khi anh muốn bán rẻ thứ công nghệ này mà không lấy bằng sáng chế. Tôi mơ hồ băn khoăn làm sao Christian kiếm được nhiều tiền đến thế khi anh sẵn lòng ban tặng nó đi vô điều kiện.
Trong suốt buổi tiệc, một đoàn đều đặn những người đàn ông mặc dạ phục được cắt may khéo léo lịch sự và đeo những chiếc mặt nạ sẫm màu dừng lại bàn chúng tôi, sốt sắng muốn gặp Christian, bắt tay anh và trao đổi những câu bông đùa. Anh giới thiệu tôi với vài người, còn với một số người khác thì không.
Giữa một cuộc chuyện trò như thế, Mia nghiêng người qua và mỉm cười.
“Chị Ana, chị sẽ tham gia màn đấu giá chứ?”
“Tất nhiên rồi,” tôi đáp, vô cùng sẵn lòng.
Khi món tráng miệng được đưa ra, bóng tối đã bao trùm, tôi thực sự thấy khó chịu. Tôi cần phải trút những quả bóng ra. Trước khi tôi có thể xin phép ra ngoài, người dẫn chương trình đã xuất hiện tại bàn chúng tôi, và đi cùng anh ta - nếu tôi không nhầm - là Hoa hậu Tóc đuôi sam của Châu u.
Tên cô ta là gì nhỉ? Hansel, Gretel... Gretchen.
Cô ta đeo mặt nạ, dĩ nhiên, nhưng tôi vẫn nhận ra cô ta khi ánh nhìn đăm đăm của cô ta không rời ra khỏi Christian. Cô ta đỏ bừng mặt, và một cách ích kỷ, tôi thấy mình còn hơn cả hài lòng khi Christian không hề nhận ra cô ta là ai.
Người dẫn chương trình hỏi xin phong bì của bàn chúng tôi, với một lời nói hoa mỹ hùng hồn và lão luyện, anh ta nhờ bà Grace rút ra tờ bạc chiến thắng. Đó là tờ bạc của Sean, và giỏ kẹo bọc trong lụa là phần thưởng cho cậu ta.
Tôi lịch sự vỗ tay tán thưởng, nhưng cùng lúc đó tôi thấy mình không thể tập trung vào chuyện này thêm nữa.
“Nếu anh cho phép,” tôi khẽ nói với Christian.
Anh nhìn tôi chăm chú.
“Em có cần vào nhà vệ sinh không?”
Tôi gật đầu.
“Anh sẽ chỉ cho em,” anh nói một cách ám muội.
Khi tôi đứng dậy, tất cả những người đàn ông còn lại trong bàn đều đứng lên với tôi. Ôi, những nghi thức!
“Không, Christian! Anh không phải đưa chị Ana đi - em sẽ đưa.”
Mia đã đứng dậy trước khi Christian có thể phản đối. Quai hàm anh thít lại; tôi biết rằng anh không hài lòng. Thành thực mà nói thì tôi cũng thế. Tôi nhún vai thầm xin lỗi anh, và anh nhanh chóng ngồi xuống, vẻ nhẫn nhịn.
Khi trở lại, tôi đã cảm thấy khá hơn, mặc dù sự nhẹ nhõm không đến ngay như tôi mong đợi. Sao tôi lại nghĩ mình có thể chịu được cả buổi tối nhỉ?
Christian siết chặt tay tôi, và chúng tôi cùng chăm chú lắng nghe Carrick, ông đã trở lại sân khấu để nói về chương trình Cùng nhau Đương đầu. Christian đưa tôi một tấm thẻ nữa - danh sách những quà tặng được đem ra đấu giá. Tôi lướt qua chúng một lượt.
Những quà tặng được đấu giá và những nhà hảo tâm cho chương trình cùng nhau đương đầu:
Gậy bóng chày có chữ ký của các cầu thủ đội Mariners - bác sỹ Emily Mainwaring
Ví, túi xách và móc chìa khóa Qucci - Andrea Washington
Phiếu nghỉ dưỡng một ngày cho hai người tại Escala, trung tâm Bravern - Elena lincoln
Bản thiết kế quang cảnh và vườn tược - gia Matteo
Nước hoa và tinh dầu dừa Coco de mer – Elizabeth Austin.
Gương Venetian - ông bà Bailey
Hai thùng rượu tùy chọn của hãng Alban Estates - Alban Estates
Hai vé VIP nghe hòa nhạc của ban nhạc Xty - bà L. Yesyov
Đua xe ở trường đua Daytona - Emc Britt Inc.
Kiêu hãnh và định kiến của Jane Austen, bản đời đầu - bác sỹ A. F. M Lace-Field
Lái chiếc Aston Martin DB7 trong một ngày - ông bà L. W. Nora
Tranh sơn dầu Into the Blue của họa sỹ J. Trouton - Kelly Trouton
Khóa học tàu lượn - hội bay lượn Seattle
Kỳ nghỉ cuối tuần cho hai ngirời tại khách sạn Heathman, Portland - khách sạn Heathman
Một tuần nghỉ dưỡng tại Aspen, Colorado (phòng sáu người) - ông Christian Grey
Một tuần du ngoạn trên du thuyền the Susie Cue (sáu giường ngủ), nhổ neo tại St. Lucia - ông bà Larin
Một tuần nghỉ dưỡng tại Lake Adriana, Montana (phòng tám người) - ông bà Grey
Trời đất ơi. Tôi chớp mắt nhìn Christian.
“Anh có quyền sở hữu ở Aspen?” Tôi rít lên. Màn đấu giá đang diễn ra, vì thế tôi hạ giọng xuống.
Anh gật đầu, hình như ngạc nhiên trước sự giận dữ đột ngột bùng nổ của tôi. Anh đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.
“Anh còn có quyền sở hữu ở những nơi khác nữa?” Tôi thì thào.
Một lần nữa Christian gật đầu và anh nghiêng đầu cảnh cáo tôi.
Cả căn lều vỡ òa với những tiếng vỗ tay tán thưởng, một món quà vừa được trả giá tới 12.000$.
“Anh sẽ nói với em sau,” Christian nói nhanh. “Thế mà anh đã muốn đi cùng em đấy,” anh thêm vào, có phần sưng sỉa.
À, anh có muốn đâu. Tâm trạng tôi trở nên ảm đạm sau khi tôi trông thấy bà Robinson trong danh sách những nhà hảo tâm.
Tôi liếc quanh lều xem có thể nhận ra bà ta không, nhưng tôi không thấy mái tóc nổi bần bật ấy. Chắc chắn Christian phải bảo với tôi nếu bà ta được mời tối nay. Tôi ngồi đó bối rối, vỗ tay những lúc cần, khi mà mỗi món quà được bán với một số tiền gây sửng sốt.
Món quà của Christian đã tới lượt xướng giá và số tiền đã lên tới 20.000$.
“20.000$ lần một, 20.000$ lần hai,” người dẫn chương trình nói to.
Và tôi không biết cái gì đang chiếm hữu mình, nhưng tôi đột ngột nghe thấy giọng mình vang lên thánh thót rành rọt giữa đám đông.
“Hai mươi tư nghìn đô-la!”
Mọi chiếc mặt nạ quanh bàn đều quay về phía tôi với một sự thích thú sửng sốt, và phản ứng mạnh nhất tới từ chỗ ngồi cạnh tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh hít vào sắc lạnh, rồi cảm thấy cơn giận dữ của anh ào qua tôi như một đợt thủy triều.
“Hai tư nghìn đô, giá được trả từ quý cô đáng yêu óng ánh như bạc này. Lần một, lần hai... Bán!”