50 SẮC THÁI - FIFTY SHADES OF GREY

Thứ tư, ngày 25 tháng 5 năm 2011

Tôi gọi một ly Sancerre, dựa mình vào quầy bar. Tôi đã chờ đợi giây phút này cả ngày và không thể ngừng việc liếc nhìn đồng hồ của mình. Có cảm giác như buổi hẹn đầu tiên vậy, và theo một nghĩa nào đó, nó đúng là thế. Tôi chưa bao giờ đi ăn tối với kẻ phục tùng của tôi cả. Tôi đã phải tham dự một cuộc họp kiểm định hôm nay, thực hiện một phi vụ mua bán và đuổi việc 3 người. Không việc gì tôi làm trong cả ngày, bao gồm cả việc chạy bộ – hai vòng – cùng buổi luyện tập ở phòng gym có thể xóa đi sự hồi hộp của tôi mà tôi phải liên tục đương đầu. Quyền hạn bây giờ nằm trong tay Anastasia Steele. Tôi cần sự xác nhận của cô ấy.

Tôi mong cô không trễ hẹn. Tôi liếc mắt về phía cửa quán bar … cổ họng tôi khô cứng lại. Cô đứng gần cửa, trong giây lát, tôi thậm chí không thể nhận ra cô ấy. Ana trông thật đặc biệt: tóc cô uốn thành từng lọn gợn sóng, vuốt về một bên ngực, bên còn lại, phần tóc được kẹp gọn ghẽ, để lộ cấu trúc xương cằm thanh lịch cùng đường cong mảnh dẻ của cổ cô. Ana mang giày cao gót và bộ váy bó sát màu tím sẫm, làm nổi bật hình thể thon gọn của cô.

Wow.

Tôi bước đến ngắm nhìn cô. “Nhìn em thật lộng lẫy,” thì thầm, tôi hôn nhẹ lên cằm cô. Nhắm mắt lại, tôi tận hưởng mùi hương đậm chất địa đàng của cô. “Một bộ váy, cô Steele. Tôi rất hài lòng đấy.” Bông tai kim cương sẽ hoàn thiện tạo hình này, tôi phải mua cho cô một đôi thôi.

Nắm lấy tay cô, tôi tiến về phía quầy bar. “Em muốn dùng gì?”

Tôi tưởng thượng một nụ cười lịch lãm ngay khi cô ngồi xuống. “Em sẽ dùng bất cứ cái gì ngài gọi.”

À, cô đang học hỏi. “Thêm một ly Sancerre,” tôi nói với bồi bàn, rồi ngồi vào bàn, đối diện với cô. “Họ phục vụ những loại rượu tuyệt vời ở đây.” Tôi thêm vào, giành một khoảng để ngắm nhìn Ana. Cô trang điểm nhẹ. Một chút thôi. Tôi nhớ lại mình từng nghĩ rằng cô rất bình thường khi cô té ngã trong văn phòng của tôi vào lần đầu gặp mặt. Nhưng cô là bất cứ điều gì khác ngoài bình thường. Chải chuốt một chút cùng bộ đồ đúng nghĩa thì cô trông như một nữ thần.

Cô hơi nhích mình trên ghế, mắt cô chớp chớp đầy ngại ngùng.

“Em đang hồi hộp à?” tôi hỏi.

“Vâng.”

Đây rồi, Grey.

Ngả mình về phía trước, thì thầm đầy ma mị, tôi tiết lộ rằng tôi cũng rất hồi hộp. Cô nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi mọc lên 3 đầu vậy.

Yeah, tôi cũng là người đấy bé cưng … chỉ có điều.

Bồi bàn đem rượu đến chỗ Ana cùng hai dĩa đậu phụng và ô liu giữa chúng tôi.

Ana nhún vai, một biểu hiện rằng cô muốn bắt đầu bàn công chuyện, cũng như hồi cô phỏng vấn tôi. “Vậy, chúng ta sẽ làm việc này thế nào? Liệt kê qua từng mục của em à?” cô hỏi.

“Lại thiếu kiên nhẫn nữa rồi, cô Steele.”

“Hoặc em có thể hỏi ngài về thời tiết ngày hôm nay.” Cô mỉa mai.

Cái miệng nhanh nhảu đấy.

Đùa với cô ấy một chút thôi, Grey.

Vẫn nhìn về cô, tôi cho một quả ô liu vào miệng, và liếm ngón trỏ. Mắt cô mở to dần, sẫm tối lại.

“Tôi cho rằng thời tiết hôm nay có vẻ khá khó chịu.” Tôi cố giả giọng nghiêm túc.

“Ngài đang mỉa mai tôi đấy à, ngài Grey?”

“Đúng vậy, cô Steele.”

Cô mím môi kiềm nén nụ cười. “Ngài biết rằng hợp đồng này hợp pháp và không hề mang tính ép buộc phải không?”

“Tôi hoàn toàn nhận thức về điều này, cô Steele.”

“Ngài có định nói với tôi điều đó không?”

Cái gì? Tôi không nghĩ rằng tôi phải nói điều đó … và em cũng tự hiểu ra đấy thôi. “Em cho rằng tôi sẽ ép buộc em làm điều em không muốn làm và giả vờ rằng tôi có quyền hợp pháp để sở hữu em sao?”

“Ờ, vâng.”

Wow. “Em không đánh giá cao nhân phẩm của tôi lắm phải không?”

“Ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Anastasia, không quan trọng liệu nó có hợp pháp hay không. Nó đại diện cho một thỏa thuận mà tôi muốn thực hiện với em – những điều tôi cần ở em và những điều em có thể mong chờ từ tôi. Nếu em không thích, đừng kí. Nếu em kí và quyết định rằng em không thích nó thì có đủ các điều khoản để em kết thúc việc này. Và dù nó có hợp pháp đi nữa, em cho rằng tôi ép buộc em dù cho em từ chối à?”

Cô ấy nghĩ tôi thế nào chứ?

Cô quan sát tôi đầy thận trọng bằng đôi mắt xanh.

Cái tôi cần cô hiểu là bản hợp đồng này không phải về vấn đề luật pháp, mà chính là lòng tin.

Tôi muốn em tin vào tôi, Ana.

Ngay khi cô nhớp một ngụm rượu, tôi nhanh chóng giải thích. “Những mối quan hệ thế này được xây dựng trên sự trung thực và lòng tin. Nếu em không tin tưởng vào tôi – tin tưởng vào sự tác động tôi tạo nên ở em, những giới hạn mà tôi sẽ cùng em phá vỡ, những nơi tôi có thể đưa em tới – nếu em không trung thực với tôi thì chúng ta sẽ không thể làm điều này được.”

Cô xoa cằm, cân nhắc những lời tôi vừa nói.

“Điều này khá đơn giản, Anastasia. Em có tin tưởng tôi hay không?”

Và nếu cô thực sự xem thường tôi đến vậy thì có lẽ chúng ta không nên làm việc này.

Ruột tôi quặn lại đầy căng thẳng.

“Ngài có những cuộc nói chuyện thế này với, ừm … 15 người kia không?”

“Không.” Tại sao cô lại nói lái đi thế.

“Tại sao không?” cô hỏi.

“Bởi vì họ đều là những kẻ phục tùng có kinh nghiệm. Họ biết họ muốn những gì từ mối quan hệ với tôi cùng những mong đợi của tôi. Với họ, nó chỉ là những câu hỏi về một số giới hạn và các chi tiết tiểu tiết khác thôi.”

“Thế ngài có đến những cửa hàng nào đại loại như ‘Chúng tôi là những kẻ phục tùng’ không?” Cô nhướng lông mày lên và tôi cười lớn. Như chú thỏ của một ảo thuật gia, sự căng thẳng của tôi biến mất. “Không hẳn.” Giọng tôi trầm xuống.

“Vậy thì thế nào?” Cô hiếu kì, nhưng tôi không muốn nói về Elena nữa. Lần cuối cùng tôi nhắc đến cô ta, Ana trở nên khá lạnh lùng. “Đây là điều em muốn thảo luận sao? Hay chúng ta quay trở lại việc chính đi. Vấn đề của em.”

Cô nhăn nhó.

“Em có đói không?” tôi hỏi.

Cô nhìn những quả ô liu một cách đầy khả nghi. “Không.”

“Em đã ăn gì hôm nay chưa?”

Cô do dự.

Khỉ.

“Chưa.” Cô nói. Tôi cố để lời tự thú của cô không làm tôi giận.

“Em phải ăn, Anastasia. Chúng ta có thể ăn ở đây hoặc ở phòng tôi. Em thích cái nào hơn?”

Cô ấy sẽ không lên phòng tôi đâu.

“Em nghĩ mình nên ăn ở nơi công cộng, vùng trung lập.”

Y như dự đoán – rất hợp lý, cô Steele.

“Em có cho rằng nó sẽ ngăn được tôi mang em lên phòng sao?” giọng tôi khàn khàn.

Cô nuốt nước miếng. “Em hy vọng vậy.”

Đừng làm cô ấy khổ sở nữa, Grey.

“Đi nào, tôi đã đặt bàn ăn riêng cho chúng ta. Tất nhiên là không công cộng.” Đứng dậy, tôi đưa tay về phía cô.

Cô ấy có nhận lời không?

Cô liếc từ tay tôi lên nhìn mặt tôi.

“Đem theo ly rượu của em nữa,” tôi ra lệnh. Cô cầm lấy đồ uống và nắm lấy tay tôi.

Trên đường rời khỏi quầy bar, tôi để ý thấy vài ánh nhìn ngưỡng mộ từ các vị khách khác, và trong trường hợp này, một anh chàng điển trai, dáng người thể thao có vẻ đánh giá cao người bạn hẹn của tôi. Đây không phải điều tôi từng trải nghiệm qua … và tôi không nghĩ là tôi thích nó.

Qua khỏi những bậc thang dẫn đến ban công, một phục vụ trẻ tuổi được chủ nhà hàng cử ra nghênh đón và dẫn chúng tôi vào phòng ăn đã đặt sẵn. Cậu ta dường như bị thu hút bởi quý cô Steele, nên tôi đơn giản là tặng cậu ta một ánh nhìn đe dọa đủ để khiến cậu bước khỏi phòng ngay lập tức. Một người phục vụ khác lớn tuổi hơn kéo ghế cho Ana và trải khăn lên đùi giúp cô ấy.

“Tôi đã gọi món sẵn rồi. Hy vọng em không phiền.”

“Không sao cả.” Cô gật đầu lịch thiệp.

“Thật tốt khi biết em có thể vâng lời.” Tôi mỉa mai. “Bây giờ thì, chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Vấn đề của em.” Cô nói, cố tập trung vào câu chuyện, nhưng cô lại nhấp một ngụm rượu lớn khiến bầu má ửng đỏ lên. Hẳn là để lấy thêm chút can đảm. Tôi cần quan sát kĩ lượng rượu cô uống vào, vì hôm nay Ana phải lái xe về.

Cô ấy luôn có thể ở lại đây, và tôi sẽ giải thoát cô khỏi cái váy quyến rũ đó.

Tập trung đầu óc, tôi quay lại với công chuyện – những vấn đề của Ana. Từ túi trong, tôi lôi ra bìa hồ sơ mà Ana đã email cho tôi. Cô lại nhún vai, tặng cho tôi một ánh nhìn đầy mong đợi, và tôi buộc phải giấu đi sự thích thú của mình. “Điều khoản 2. Chấp thuận. Đây là cho lợi ích của cả hai. Tôi sẽ thảo lại.”

Cô ngấp thêm một ngụm nữa.

“Về mặt sức khỏe của tôi? Tất cả các “đồng nghiệp” trước của tôi đều kiểm tra máu, và tôi luôn kiểm tra sức khỏe định kỳ 6 tháng một lần đối với tất cả các rủi ro mà em đề cập. Các kết quả đều rất rõ ràng. Tôi chưa từng sử dụng ma túy. Thực ra, tôi còn phản đối chúng nữa cơ. Tôi có một chính sách không khoan dung đối với việc dùng thuốc phiện dành cho các nhân viên của tôi, và tôi cũng đề nghị các cuộc kiểm tra thuốc bất ngờ.”

Trên thực tế, một trong những người tôi sa thải hôm nay đã gặp vấn đề với thuốc phiện.

Cô có vẻ sốc, tôi tiếp tục. “Và tôi cũng chưa từng truyền máu. Nhiêu đây đủ để trả lời câu hỏi của em chưa?”

Cô gật đầu.

“Về mục tiếp theo của em, tôi đã đề cập rồi. Em có thế bỏ đi bất cứ khi nào em muốn, Anastasia. Tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng một khi em đã đi, mọi chuyện sẽ chấm dứt.”

Không có cơ hội thứ hai.

“Được rồi.” Cô trả lời, mặc dù có vẻ không chắc chắn lắm.

Chúng tôi đều im lặng ngay khi phục vụ bê món khai vị vào. Trong giây lát, tôi tự hỏi có nên tổ chức cuộc họp này ở văn phòng hay không và ngay lập tức bác bỏ ý tưởng nực cười ấy. Chỉ những thằng ngốc mới lẫn lộn giữa công chuyện và sở thích mà thôi. Tôi giữ công việc và đời sống cá nhân tách rời, một trong những quy tắc vàng của tôi, và ngoại lệ duy nhất là Elena … nhưng chính cô ta đã giúp tôi bước vào con đường kinh doanh.

“Tôi hy vọng em thích ăn hàu.” Tôi nói với Ana khi phục vụ đã rời đi.

“Em chưa từng thử.”

“Thật sao? Tất cả những gì em cần làm là mút và nuốt. Tôi nghĩ em sẽ làm được thôi.” Tôi nhìn thẳng vào môi cô, nhớ lại việc cô ấy có thể “nuốt” vào một cách thuần thục thế nào. Theo phản xạ, cô đỏ mặt, tôi vắt chanh lên món hàu rồi cho vào miệng nuốt. “Hmm, rất ngọn. Hương vị của biển.” Tôi cười khi thấy cô nhìn tôi, thật thú vị. “Thử đi nào.” Tôi khuyến khích cô, biết rằng cô không phải loại người dễ rút lui khi bị thách thức.

“Vậy, em không cần nhai nó à?”

“Không, Anastasia, em không cần.” Tôi lại cố để không nghĩ đến cảnh cô dùng răng nghịch ngợm với bộ phận cơ thể yêu thích của tôi.

Cô cắn phần môi dưới, khẽ để lại vết răng nhè nhẹ.

Chết tiệt. Có thứ gì đó khuấy động trong người tôi, tôi nhích người qua lại trên ghế. Cô lấy một con hàu, vắt miếng chanh, đầu nghiêng về phía sau, miệng mở ra. Ngay khi cô nuốt con hàu vào, cơ thể tôi căng cứng.

“Thế nào?” tôi hỏi, chất giọng dường như hơi khản đặc.

“Em sẽ ăn thêm nữa.” Giọng cô pha chút hài hước.

“Cô bé ngoan.”

Cô hỏi tôi có phải tôi cố tình chọn hàu vì chúng là món nổi tiếng ở nhà hàng này và có chất lượng cao hay không. Tôi làm cô bất ngờ khi đáp lại rằng tôi gọi món hàu vì đơn giản chúng nằm ở đầu thực đơn. “Tôi không cần cao lương mỹ vị khi ở gần em.”

Tôi có thể ăn em ngay bây giờ đấy.

Cư xử đàng hoàng đi Grey. Quay về việc thảo luận mau.

“Chúng ta nói đến đâu rồi?” tôi trở lại với tập hồ sơ của cô, tập trung vào các vấn đề khá ấn tượng mà Ana đề xuất. Điều khoản 9. “Tuân lệnh tôi trong mọi chuyện. Đúng, tôi muốn em như vậy đấy.” Điều này rất quan trọng. Tôi cần biết rằng cô ấy an toàn và sẵn sang làm tất cả vì tôi. “Tôi cần em làm thế. Hãy xem nó như chơi trò nhập vai vậy, Anastasia.”

“Nhưng em sợ anh sẽ làm em bị thương.”

“Bằng cách nào cơ chứ?”

“Thể xác.”

“Em nghĩ rằng tôi sẽ làm vậy sao? Vượt quá giới hạn những gì em có thể chịu được?”

“Anh nói ngài từng làm người khác bị thương.”

“Đúng. Nó xảy ra khá lâu rồi.”

“Anh làm cô ta bị thương thế nào?”

“Tôi trừng phạt cô ta. Thực ra, điều này cũng nằm trong những câu hỏi của em. Hình phạt – đó là cách sử dụng của cái móc treo trong phòng Giải trí. Trò chơi với dây thừng. Một trong những sợi dây bị buộc quá chặt.”

Hoảng sợ, cô giơ hai tay lên để ngừng tôi lại.

Quá nhiều thông tin.

“Em không cần biết nữa. Vậy anh sẽ không trừng phạt em?” cô hỏi.

“Không, nếu em không muốn điều đó. Em có thể cho cái này vào mục giới hạn.”

“Được rồi.” Cô thở hắt ra, nhẹ nhõm.

Tiếp tục nào Grey. “Vậy hoàn toàn vâng lời, em có thể làm được không?”

Cô nhìn thẳng vào người tôi, cặp mắt đanh lại như xuyên thấu cả tâm hồn đen tối của tôi, tôi không rõ cô sẽ hồi đáp thế nào nữa.

Khốn. Đây có thể là cái kết chăng?

“Em có thể cố.” Cô nói, giọng trầm xuống.

Đến lượt tôi nhẹ nhõm. Tôi vẫn còn trong cuộc chơi. “Tốt.”

“Giờ thì,” điều 11. “Một tháng thay vì ba sẽ không đủ, nhất là khi em muốn một buổi cuối tuần riêng tư mỗi tháng.” Chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu cả. Cô cần tập luyện và tôi không thể xa cô quá lâu. Có thể chúng ta sẽ phải thỏa hiệp, như cô gợi ý. ” Hoặc em có thể chọn một ngày trong một tuần bất kì của mỗi tháng cho riêng mình – còn tôi được thêm nửa đêm vào giữa tuần đó?”

Tôi quan sát cô xem xét các khả năng. “Cũng được.” Cuối cùng, cô trả lời, biểu cảm khá nghiêm túc.

Tốt.

“Và làm ơn, hãy thử trong vòng 3 tháng. Nếu nó không hợp với em, em có thể chấm dứt hợp đồng.”

“3 tháng,” cô nói. Vậy là đồng ý sao? Tôi xem như một lời chấp thuận.

Được rồi. Tiếp tục.

“Về quyền sở hữu, nó thực chất chỉ là vấn đề lý thuyết và sự tuân phục của em mà thôi. Chủ yếu để em suy nghĩ theo đúng khuôn mẫu, để hiểu rõ vị trí của tôi. Và tôi cần em hiểu rằng một khi em trở thành kẻ phục tùng của tôi thì tôi có thể làm điều tôi muốn với em. Em cần phải chấp nhận điều đó, một cách ngoan lời. Nên em phải tin tưởng tôi. Tôi có thể quan hệ với em, bất cứ lúc nào, bất kỳ cách nào và bất cứ nơi đâu tôi thích. Tôi sẽ rèn luyện kĩ luật cho em, vì rõ ràng em khá thiếu kinh nghiệm nên tôi càng phải dạy em cách làm tôi hài lòng.”

“Tôi biết em chưa từng làm điều này trước đây. Chúng ta sẽ làm thật chậm, tôi sẽ giúp em. Ta sẽ xây dựng nhiều tình huống khác nhau. Tôi cần em tin tôi, tôi biết tôi phải lấy được lòng tin của em, và tôi sẽ làm được điều đó. Còn cụm từ ‘hoặc không thì’ là để giúp làm quen với mọi chuyện.”

Một bài phát biểu hùng hồn thật Grey.

Cô ngã người về phía sau – khá sốc, tôi nghĩ vậy.

“Vẫn còn tỉnh táo chứ?” tôi ân cần hỏi thăm. Phục vụ bước vào phòng, tôi gật đầu tỏ ý kêu anh dọn bàn.

“Em muốn dùng thêm rượu không?” tôi hỏi cô.

“Em phải lái xe.”

Trả lời tốt đấy.

“Nước vậy.”

Cô gật đầu.

“Nước khoáng hay có ga?”

“Nước có ga, làm ơn.”

Phục vụ rời đi với những chiếc dĩa của chúng tôi.

“Em yên lặng quá,” tôi thì thầm. Cô thậm chí không nói lời nào.

“Anh lại nhiều chuyện quá.” Cô nhanh nhảu đáp trả lại.

Hợp lý đấy, cô Steele.

Giờ đến vấn đề tiếp theo trong danh sách, mục 15. Tôi hít thở sâu. “Kỉ luật. Có một ranh giới rất mong manh giữa đau đớn và khoái lạc, Anastasia. Một đồng xu có hai mặt, mặt này không thể tồn tại nếu thiếu đi mặt kia. Tôi sẽ cho em thấy nỗi đau có thể mang lại nhiều khoái cảm thế nào. Bây giờ em có thể không tin tôi, nhưng đây chính là điều tôi nói về lòng tin. Sẽ có sự đau đớn, nhưng em chắc chắn xử lý được.” Tôi không bao giờ nhấn mạnh việc này đủ cả. “Một lần nữa, đây là chuyện về lòng tin. Em có tin tưởng tôi không, Ana?”

“Vâng, em tin anh.” Cô trả lời ngay lập tức. Sự hồi đáp của cô làm tôi hơi choáng: nó hoàn toàn bất ngờ.

Một lần nữa.

Tôi đã lấy được lòng tin của cô chưa?

“Được rồi, vậy phần còn lại chỉ toàn là tiểu tiết thôi.” Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi.

“Những tiểu tiết khá quan trọng.”

Cô nói đúng. Tập trung đi Grey.

“Okay, nói sơ qua đi.”

Phục vụ bê món chính vào.

“Tôi hy vọng em thích món cá.” Tôi nói, ngay khi anh ta đặt dĩa xuống. Món cá tuyết đen trông khá ngon miệng. Ana cắn một miếng.

Cuối cùng cô ấy cũng ăn!

“Những quy tắc,” tôi tiếp tục. “Hãy bàn về chúng. Thức ăn là một vấn đề quan trọng.”

“Vâng.”

“Tôi có thể chắc chắn rằng em sẽ ăn ít nhất 3 bữa một ngày không?”

“Không.”

Đè nén một cảm xúc khó chịu, tôi cưỡng chế lại. “Tôi cần biết rõ rằng em có đói đến chết hay không.”

Cô nhăn mặt cười. “Ngài phải tin vào em chứ.”

“Em nói đúng, quý cô Steele.” Tôi cằn nhằn với chính mình. Đây là những trận chiến tôi khó lòng chiến thắng được. “Tôi khá xem trọng thức ăn và giấc ngủ.”

Cô trao cho tôi một nụ cười mỉm, nhẹ nhõm. “Tại sao tôi không được nhìn thẳng vào mắt anh?” Cô hỏi.

“Đó là luật lệ giữa kẻ phục tùng và người được phục tùng. Em sẽ quen thôi.”

Cô lai nhăn mặt, nhưng lần này có vẻ cay đắng. “Tại sao em không được chạm vào ngài?” Cô hỏi.

“Vì em không thể.”

Ngăn cô ấy lại Grey.

“Có phải vì bà Robinson không?”

Cái khỉ gì chứ? “Sao em lại nghĩ vậy? Em cho rằng bà ấy điều khiển tôi chắc?”

Cô gật đầu.

“Không Anastasia. Đó không phải là lý do. Ngoài ra, bà Robinson không làm mấy thứ này với tôi đâu.”

“Vậy không hề liên quan tới bà ấy?” Cô hỏi, khá bối rối.

“Không.”

Tôi không thể chịu được việc bị chạm vào. Và em yêu, em không muốn biết lý do đâu.

“Và tôi cũng không muốn em tự làm với bản thân mình.” Tôi thêm vào.

“Chỉ là tò mò thôi, nhưng tại sao?”

“Vì tôi muốn hưởng hết sự khoái lạc của em.”

Trên thực tế, tôi muốn nó ngay bây giờ. Tôi muốn làm với cô ở đây, lúc này, để xem cô có thể yên lặng được thế nào. Thực sự yên lặng, biết rằng chúng tôi đang ở trong tầm nghe của nhân viên khách sạng cùng khách khứa. Dù sao, đây cũng chính là lý do tôi đặt phòng riêng mà.

Cô mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi im bặt và cắn thêm một miếng từ khẩu phần ăn đầy ắp trên dĩa cô. “Tôi đã cho em khá nhiều chuyện để suy nghĩ nhỉ?” tôi nói, gấp bìa hồ sơ lại và cho vào túi.

“Vâng.”

“Em muốn bàn về những giới hạn bây giờ không?”

“Không phải lúc đang ăn.”

“Buồn nôn à?”

“Đại loại vậy.”

“Em vẫn chưa ăn gì nhiều mà.”

“Em ăn đủ rồi.”

Lại trò cũ kỹ. “Ba con hàu, bốn miếng cá tuyết, một miếng măng tây, không khoai tây, đậu phụng hay ô liu, và em chưa hề ăn cả ngày. Em nói rằng tôi có thể tin em cơ đấy.”

Mắt cô mở to.

Yeah. Tôi vẫn đếm đều đặn Ana à.

“Làm ơn đi Christian. Không phải ngày nào em cũng có những cuộc trò chuyện thế này đâu.”

“Tôi cần em khỏe mạnh và đầy đặn Anastasia.” Giọng tôi nghiêm nghị.

“Em biết.”

“Và lúc này, tôi muốn cởi cái váy đó của em ra ngay.”

“Em không nghĩ đó là ý hay.” Cô thì thầm. “Chúng ta còn chưa ăn tráng miệng nữa.”

“Em muốn ăn tráng miệng?” Ngay cả khi em còn chưa đụng gì tới món chính à.

“Vâng.”

“Em có thể làm món tráng miệng.”

“Em không chắc mình đủ ngọt.”

“Anastasia, em rất ngọt. Tôi biết rõ mà.”

“Christian, ngài sử dụng việc quan hệ như một thứ vũ khí vậy. Không công bằng gì cả.” Cô cúi đầu nhìn chân mình, giọng nói trầm và sâu lắng. Rồi cô ngước mặt lên, ghim cho tôi ánh nhìn đầy căng thẳng, màu xanh ngọc tỏa ra sự lo lắng … và đam mê.

“Em nói đúng. Tôi vẫn làm thế.” Tôi thừa nhận. “Trong cuộc sống, em sử dụng những gì em biết. Điều đó không thay đổi ham muốn của tôi về em. Ở đây. Lúc này.” Và chúng ta có thể làm, ngay bây giờ, nơi này. Tôi biết em khao khát nó mà Ana. Tôi nghe được sự thay đổi trong nhịp thở của em. “Tôi muốn thử nghiệm một vài thứ.” Tôi rất muốn biết cô có thể yên lặng cỡ nào, và liệu cô có thể làm chuyện này với nỗi sợ bị phát hiện hay không.

Chân mày cô nhíu lại bối rối.

“Nếu em là kẻ phục tùng của tôi, em sẽ không cần nghĩ nhiều đâu. Nó sẽ rất dễ dàng. Tất cả những quyết định, tất cả những sự lo lắng đằng sau chúng. Câu hỏi ‘Chuyện này có đúng đắn không? Có nên diễn ra ở đây không? Có nên là lúc này không?’ Em không phải lo nghĩ về tất cả những điều trên. Đó là việc tôi sẽ phải làm như một kẻ thống trị của em. Và ngay bây giờ, tôi biết em muốn tôi Ana.”

Cô vuốt tóc khỏi bờ vai, nét mặt căng thẳng dần khi cô liếm môi.

Oh vâng. Cô ấy muốn tôi.

“Tôi biết được vì cơ thể em đang phản bội chính chủ nhân của nó. Em đang ép chặt hai chân mình, đỏ mặt và nhịp thở cũng thay đổi.”

“Sao ngài biết về chân em?” Cô hỏi, giọng cao vót, khá bất ngờ, tôi cho là vậy.

“Tôi thấy khăn trải bàn chuyển động nhẹ, và đó cũng là một phán xét được tính toán dựa trên nhiều năm kinh nghiệm. Tôi đúng rồi, phải không?”

Cô yên lặng trong giây lát rồi quay mặt lảng tránh. “Em vẫn chưa ăn xong.” Cô một mực khẳng định, nhưng vẫn đỏ mặt.

“Em thích món cá lạnh ngắt đó hơn tôi sao?”

Mắt cô tìm đến tôi, chúng mở to, sẫm màu long lanh. “Em tưởng ngài muốn em ăn đầy đủ.”

“Lúc này, cô Steele, tôi không quan tâm tới đồ ăn nữa.”

“Christian, ngài không chơi công bằng.”

“Tôi biết. Tôi chưa từng công bằng cả.”

Chúng tôi tranh đấu bằng nghị lực ý chí, cả hai đều nhận thấy rõ sự căng thẳng giới tính đang lan rộng quanh bàn.

Làm ơn, em không thể làm như tôi yêu cầu sao? Tôi ra lệnh cho cô bằng ánh mắt. Nhưng mắt cô sáng lên với vẻ bất tuân cùng một nụ cười dần hiện hình ở khoé miệng. Vẫn chăm chú nhìn tôi, cô găm một miếng măng và cắn nhẹ môi mình.

Cô đang làm trò khỉ gì vậy?

Chậm rãi, cô cho đầu nĩa vào miệng và ngậm vào.

Chết tiệt.

Cô dám trêu đùa tôi – một chiến lược đầy nguy hiểm có thể dẫn đến việc tôi quan hệ với cô ngay trên cái bàn này.

Chơi luôn nào, Steele.

Tôi quan sát, căng cứng sau từng giây.

“Anastasia, em đang làm trò gì vậy?” Tôi cảnh báo.

“Ăn phần măng tây của em.” Cô trả lời với nụ cười e lệ.

“Tôi nghĩ rằng em đang đùa giỡn với tôi, Steele.”

“Em đơn giản chỉ đang hoàn tất bữa ăn của mình thôi, ngài Grey.” Môi cô cong lên, từ tốn, khêu gợi, nhiệt độ trong phòng dường như tăng lên. Cô không hề biết rằng mình quyến rũ thế nào … Tôi vừa định tấn công thì phục vụ gõ cửa bước vào.

Khốn khiếp.

Tôi để anh ta dọn dĩa rồi hướng sự chú ý về lại quý cô Steele. Nhưng nụ cười ma mị của cô lại xuất hiện, những ngón tay nghịch ngợm lấy nhau.

Chết tiệt.

“Em muốn dùng tráng miệng không?” tôi hỏi.

“Không cảm ơn. Em nghĩ em nên đi.” Cô nói, vẫn nhìn tay mình.

“Đi?” Cô sẽ về à?

Phục vụ nhanh chóng rời đi.

“Vâng.” Ana trả lời, chất giọng thẳng thắng và kiên quyết. Cô đứng dậy. Một cách tự động, tôi cũng đứng lên. “Chúng ta có buổi lễ tốt nghiệp phải dự ngày mai đấy,” cô nói.

Điều này không nằm trong kế hoạch.

“Tôi không muốn em đi.” Tôi khẳng định, vì nó là sự thật.

“Làm ơn, em phải về.”

“Tại sao?”

“Vì ngài đã cho em quá nhiều thứ để xử lý, em cần phải giữ khoảng cách.” Đôi mắt cô tỏ vẻ van nài.

Nhưng chúng tôi đã tiến được rất xa. Chúng tôi đã thỏa hiệp. Chuyện này có thể thành công. Tôi phải làm nó thành công.

“Tôi có thể bắt em ở lại.” Tôi nói, biết rõ rằng mình có thể dễ dàng dụ dỗ cô bây giờ, ở đây.

“Vâng, ngài có thể làm vậy, nhưng tôi không muốn.”

Việc này không ổn rồi – tôi đã quá ỷ lại. Đây chắc chắn không phải cách tôi muốn kết thúc tối nay. Tôi luồn tay qua tóc chán nản.

“Em biết không, khi em bước vào văn phòng tôi để phỏng vấn ngày đó, em luôn miệng “Vâng thưa ngài”, “Không thưa ngài”. Tôi tưởng em là một kẻ phục tùng lý tưởng. Thẳng thắng mà nói, Anastasia, giờ tôi cũng không chắc em hiểu chữ ‘phục tùng’ là gì không nữa.” Tôi bước ra xa, tạo một khoảng cách giữa chúng tôi rồi nhìn xuống đôi mắt đang ngời ngợi quyết tâm kia.

“Có thể ngài nói đúng.”

Không, không. Tôi không muốn mình đúng.

“Tôi muốn có cơ hội khai thác tiềm năng của em,” tôi vuốt ve gương mặt thiên thần cùng bờ môi dưới của cô bằng ngón tay cái. “Tôi không biết cách nào khác nữa, Anastasia. Đây là tôi.”

“Em biết.” Cô nói.

Tôi hạ đầu thấp xuống đến khi môi tôi gần kề môi cô, chờ đợi cô ngưỡng người lên và nhắm mắt lại. Tôi muốn trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, âu yếm nhưng ngay khi môi chúng tôi tìm đến nhau, Ana dựavvào lòng tôi, bàn tay luồn nhẹ lên tóc, miệng cô khẽ hé mở, lưỡi đòi hỏi nhiều hơn. Tôi ép tay mình lên sống lưng cô, ôm thật chặt và hôn nồng cháy hơn.

Chúa ơi, tôi muốn cô ấy.

“Tôi không thể thuyết phục em ở lại sao?” Tôi thì thầm trên khóe môi cô, cơ thể tôi đang phản ứng, chất chứa đầy ham muốn trần tục.

“Không.”

“Hãy ở lại với tôi đêm nay.”

“Và không được phép chạm vào ngài? Không.”

Chết tiệt. Bóng tối bắt đầu quấn cuộn lấy ruột gan tôi, nhưng tôi lơ đi.

“Cô gái vô cảm,” tôi cằn nhằn, bước lùi lại, xem xét khuôn mặt, sự căng thẳng cùng những biểu cảm khác.

“Tại sao em lại nói lời tạm biệt chứ?”

“Vì em sắp về.”

“Đó không phải điều tôi đang nói tới, em biết mà.”

“Christian, em cần nghĩ về chuyện này. Em không biết em có thể chịu đựng mối quan hệ thế này với ngài không nữa.”

Tôi nhắm mắt lại, ngã đầu dựa vào trán cô.

Mày đang chờ đợi điều gì chứ Grey? Cô ấy rõ ràng không hợp với chuyện này.

Tôi thở sâu rồi hôn nhẹ lên trán cô, vùi mũi mình vào tóc cô, hưởng thụ hương thơm thanh dịu, mùi mùa thu êm đềm và khắc ghi chúng vào ký ức.

Đủ rồi.

Lùi về phía sau, tôi thả cô ra. “Như em mong muốn, Steele. Tôi sẽ hộ tống em ra sảnh lớn.” Tôi vươn tay ra, có thể là lần cuối cùng, chợt nhận thức được điều này đau đớn đến nhường nào. Cô đặt tay mình vào tay tôi, rồi im lặng, chúng tôi cùng nhau đi đến quầy tiếp tân.

“Em có mang theo thẻ xe ở đó không?” Tôi hỏi khi chúng tôi đến đại sảnh. Giọng tôi bình tĩnh và kiểm soát, nhưng sâu bên trong, tôi đang hoảng loạn.

Từ túi xách cô lôi ra thẻ xe. Tôi đưa cho người giữ cửa.

“Cảm ơn vì bữa tối.” Cô nói.

“Vinh dự của tôi, cô Steele.”

Đây không thể là kết thúc. Tôi phải cho cô xem – ý nghĩa của những điều này, những việc chúng tôi có thể làm cùng nhau. Cho cô thấy điều chúng tôi sẽ làm trong phòng giải trí. Và rồi cô sẽ biết. Đây có thể là cách duy nhất để cứu vãn hợp đồng này. Tôi nhanh chóng quay sang cô. “Em sẽ chuyển đến Seattle. Nếu em quyết định đúng, chúng ta có thể gặp lại vào chủ nhật không?” tôi hỏi.

“Để xem. Có thể.” Cô trả lời.

Ít ra nó không phải là từ chối.

Tôi để ý người cô đang run nhẹ lên. “Trời bắt đầu trở lạnh rồi. Em không mang áo khoác theo sao?” Tôi hỏi.

“Không.”

Người phụ nữ này cần được chăm sóc. Tôi cởi áo khoác của mình ra. “Đây. Tôi không muốn em bị cảm.” Tôi choàng nó qua vai Ana, cô quấn chặt chiếc áo quanh mình, nhắm mắt lại, và hít sâu vào.

Liệu cô có bị hấp dẫn bởi mùi hương của tôi? Cũng như tôi bị với cô vậy?

Có thể mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Cậu phục vụ tấp chiếc VW Beetle vào lề.

Cái khỉ gì thế này?

“Đây là thứ em lái đến sao?” Nó còn già hơn ông ngoại Theodore nữa. Lạy chúa! Cậu phục vụ giao lại chìa khóa, tôi bo cậu ta khá hào phóng. Dù sao cậu ta cũng xứng đáng điều đó.

“Thứ này có đạt chuẩn không thế?” Tôi liếc nhìn Ana. Làm sao cô có thể an toàn trong cái thùng rỉ di động này chứ?

“Tất nhiên.”

“Nó có đi được tới Seattle không?”

“Được mà. ‘Cô bé’ làm được mà.”

“Một cách an toàn?”

“Vâng.” Cô cố trấn an tôi. “Okay, nó già thật. Nhưng nó là của em, và đạt chuẩn an toàn. Bố dượng đã mua nó cho em.”

Khi tôi gợi ý rằng chúng ta có thể cải tiến lại một chút, cô chợt nhận ra ý định của tôi và biểu cảm của cô lập tức biến chuyển.

Giận dữ.

“Ngài không phải mua xe cho em đâu.” Cô nhấn mạnh.

“Để rồi xem.” Tôi càu nhàu, cố giữ bình tĩnh. Tôi mở cửa chờ, ngay khi cô bước vào ghế ngồi, tôi tự hỏi có nên nhờ Taylor đưa cô về không. Khốn thật. Tôi vừa nhớ ra Taylor đã xin nghỉ phép tối nay rồi.

Sau khi tôi đóng cửa, cô kéo cửa kính xuống … chậm chạp một cách tệ hại.

Lạy chúa lòng lành!

“Lái xe an toàn nhé.” Tôi nhằn.

“Tạm biệt Christian.” Cô nói, giọng cô nặng nề, dường như cô đang kiềm nén cảm xúc muốn khóc lại.

Chết tiệt. Tâm trạng tôi chuyển từ khó chịu sang quan tâm và lo lắng cho sự an toàn của cô lăn bánh khỏi đường.

Tôi không chắc còn gặp lại cô không nữa.

Tôi đứng trời chồng như một thằng ngốc trên lề đường cho đến khi đèn pha của xe cô biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Mẹ kiếp. Tại sao chuyện này lại sai bét cả vậy?

Tôi trở vào lại khách sạn, bước đến quán bar, gọi một chai Sancerre. Mang theo nó, tôi mang nó lên phòng mình. Laptop nằm trên bàn, trước khi tôi rút phích cắm, tôi ngồi xuống và bắt đầu viết email.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Tối nay

Ngày: 25/05/2011 – 22:01

Tới: Anastasia Steele

Tôi không hiểu tại sao em lại chạy trốn tối nay. Tôi hy vọng mình trả lời toàn bộ thắc mắc của em. Tôi biết mình cho em nhiều điều để suy nghĩ, và tôi thật sự hy vọng rằng em sẽ xem xét lời đề nghị của tôi thật kĩ càng. Tôi rất muốn chuyện này thành công. Chúng ta sẽ làm thật chậm.

Hãy tin tôi.

Christian Grey.

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Khui nắp chai Sancerre, tôi tự rót cho mình một ly và lựa một cuốn sách, ngồi xuống rồi đọc, cố gắng tập trung cao độ. Mắt tôi cứ dán chặt vào laptop. Bao giờ cô mới trả lời?

Từng phút trôi qua, sự nôn nóng của tôi cứ cồn cào liên tục, tại sao cô vẫn chưa trả lời?

Tại 11:00, tôi nhắn tin cho cô.

‘Em về nhà an toàn chưa?’

Nhưng tôi chẳng nhận được hồi đáp nào cả. Có thể cô lên thẳng giường để ngủ rồi. Trước nửa đêm, tôi gửi thêm một email mới.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Tối nay

Ngày: 25/05/2011 – 23:58

Tới: Anastasia Steele

Tôi hy vọng em về nhà an toàn với cái xe đó. Làm ơn trả lời tôi nếu em ổn.

Christian Grey.

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Tôi sẽ gặp lại cô ở buổi lễ tốt nghiệp sáng mai và tôi sẽ tìm hiểu xem cô đã từ chối lời đề nghị của tôi chưa.

Với ý nghĩ chán nản đó, tôi cởi đồ, leo lên giường và nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Mày thực sự phá hỏng vụ này rồi Grey.

Bình luận

Truyện đang đọc