70 ẤM ÁP SỦNG ÁI TIỂU TRÍ THỨC


Ban đêm ở nông thôn yên tĩnh, sắp đến mùa đông nên gió lạnh buổi đêm còn mang theo khí lạnh, người đi vào buổi đêm càng hiu quạnh hơn trong gió rét.
Một chùm ánh sáng vàng mờ xuất hiện, đang không ngừng di chuyển về phía trước.

Giang Triều đi ở đằng trước, cách khoảng nửa bước, An Khê đi theo sau lưng anh, cẩn thận tránh khỏi những vũng nước trên đường.

Cô không có thói quen đi đường ban đêm, hơn nữa, bởi vì bệnh quáng gà của Điền Khê, không nhìn rõ đường đi, cho nên cô đi rất chậm.

Giang Triều cũng không thúc giục, mà là thích ứng với tốc độ của cô, bước chân rất chậm.

Nếu là lúc bình thường, anh có thể đi được rất xa với vài bước này.
Cơ thể này của Điền Khê phát dục rất tốt, trước lồi sau vểnh, rất có hương vị của gái trưởng thành.

Lúc ở Bắc Kinh, người theo đuổi cô ta không hề ít, xem như là một viên ngọc trai quý trong đám bạn học.

Ngoại trừ gia đình không phải hạnh phúc cho lắm ra thì cô ta là người nổi bật trong những phương diện khác.

Chuyện này đã tạo thành tính cách vừa tự ti vừa kiêu ngạo của cô ta, bình thường cô ta chỉ dùng kiêu ngạo để che giấu tự ti.
Mà An Khê lại hoàn toàn trái ngược với cô ta, cô có dáng người cứng nhắc, gầy tong teo, không có mấy cân thịt, trên người cũng chỉ có nhìn thấy khuôn mặt kia.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng tiếp xúc quá nhiều với đàn ông con trai, trước khi xuyên không cũng chưa từng yêu đương lần nào nên người khác đều nói cô rất trong sáng.

Thực ra, có đôi khi cô nhìn thấy những người khác yêu yêu thương thương, phát cơm chó, cô cũng không phải không rung động, có điều cô nhát gan, không dám bước ra một bước kia, số ít những người theo đuổi đều bị cô từ chối.
Không biết có phải nguyên do trong lòng hay không, mặt mày của Điền Khê vốn cực kỳ sắc sảo, tràn đầy cảm giác hung hãn.

Từ sau khi An Khê đến đây, mặt mũi của cô dần dần mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy toàn thân vô hại.
Lần gặp đầu tiên, Giang Triều đã bị đôi mắt lấp lóe sợ hãi, mềm như sợi bông kia của cô thu hút, anh nghe thấy tiếng tim đập không thể kiểm soát được một cách rõ ràng.

Khoảnh khắc kia, anh gần như chỉ biết bản thân xong rồi, kiếp này của Giang Triều trốn không thoát khỏi cô gái trước mặt.

"Giang Triều, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."Xung quanh trạm y tế vắng lặng.
"An Khê, lần tới tôi không muốn nghe lời cảm ơn của em nữa." Nói cảm ơn thì quá mức xa cách, anh không thích.
"Nhưng mà không nói cảm ơn thì nói cái gì?" An Khê cắn môi, theo bản năng phản ứng lại, mới phát hiện cô đã nói cảm ơn với anh không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ngoại trừ nói cảm ơn ra, cô cũng không biết nên nói chuyện gì mới tốt.
"Em tùy ý nói cái gì cũng được." Ánh mắt xấu hổ xen lẫn sợ sệt của An Khê khiến anh miệng đắng lưỡi khô.

Cứ tiếp tục như vậy nữa, anh sợ rằng sẽ không nhịn được mà xúc động ôm lấy người vào lòng.

Để không dọa cô sợ, sau khi dặn dò một lúc xong thì Giang Triều vội vàng rời đi, bóng lưng có hơi bối rối.
Sau khi vào trạm y tế, bên trong không có ai, An Khê có chút uể oải mà dựa vào trên ván cửa.

Hình như lúc nãy cô đã nói sai rồi, cô nên biết anh đưa cô trở về chỉ là xuất phát từ lòng thương cảm, thực ra anh đang cố gắng hết sức để trốn tránh cô thì phải! Không hiểu sao ngực cô có chút đau, cô vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình, nặn ra khuôn mặt tươi cười cho bản thân.
Không sao đâu, chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời đi, những người và chuyện ở nơi này cũng sẽ chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Sau khi tiễn An Khê về trạm y tế, một mình Giang Triều bước đi trên con đường bùn gập ghềnh.

Mỗi một bước đều cực kỳ vững chắc, là người đã rành đi đường ban đêm rồi.
Sau khi anh đi xuyên thẳng qua một mảnh ruộng, đằng trước xuất hiện rất nhiều căn nhà gỗ.

Nhà gỗ nối tiếp nhau tạo thành một cái viện lớn hình vuông.

Ban đầu, nơi đây là tài sản của nhà địa chủ, sau này đánh cường hào rồi phân chia cắt đất, căn nhà lớn này đã được chia ra, mỗi căn nhà có một gia đình ở.
Giang Triều bước qua bậc cửa có hơi cao, rẽ trái đến nhà thứ nhất rồi gõ cửa, tiếng vang bộp bộp vang lên ở giữa cửa gỗ rỗng ruột.

Tiếng của một người phụ nữ truyền ra từ trong căn nhà yên tĩnh, hỏi người bên ngoài là ai.
"Dì ạ, cháu là Giang Triều, tìm Cẩu Đản có chút việc." Giang Triều trả lời.
Tiếng bước chân giẫm trên nền nhà vang lên, sau đó tiếng lách cách của chốt cửa di chuyển.

Cửa mở ra, một gương mặt có chút mờ nhạt ló ra.
"Anh, có chuyện mà không thể nói ban ngày, mà phải đặc biệt đi một chuyến giữa đêm giữa hôm thế?" Cẩu Đản nghi ngờ hỏi.


Giang Triều không trả lời cậu ta ngay, mà là gọi cậu ta sang bên cạnh.

Đợi sau khi bốn phía vắng lặng, anh mới mở lời: "Lát nữa đi cùng anh đến thôn Đông Đầu một chuyến, gần đây Lại Tử Đầu không biết điều cho lắm, không cho gã chút bài học thì gã sẽ không biết làm người."
"Gần đây, Lại Tử Đầu lại làm ra chuyện không có tình người gì nữa sao? Anh, em còn chưa hỏi anh và thanh niên trí thức trẻ kia là chuyện gì xảy ra đâu.

Không phải anh luôn nhớ thương người ta, sẽ không phải là thực sự nôn nóng đến nỗi làm gì người ta rồi đấy chứ!" Cẩu Đản chớp mắt vài cái, nở một cười đáng khinh.
Giang Triều lạnh lùng lườm cậu ta, tát một cái lên cái gáy trơn bóng của cậu ta.

Cẩu Đản ngã về phía trước, mới xoa xoa gáy nhếch miệng cười.
"Anh, không phải là đánh gã một trận sao? Em đã không vừa mắt gã từ lâu rồi, không cần anh nói, em cũng có thể đánh gã lăn lộn trên đất." Không cần Giang Triều gật đầu, Cẩu Đản đã hiểu được ý định của anh, không khỏi xoa xoa tay, tay chân càng hoạt động liên tục, còn có chút hưng phấn.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Triều chỉ tìm Cẩu Đản, đầu óc của Cẩu Đản tương đối thẳng thắn, không hề quanh co vòng vèo gì.

Tìm cậu ta làm việc, không cần anh giải thích nhiều, anh nói thì Cẩu Đản sẽ đi làm.
Về chuyện này thì có lẽ Thạch Đầu cẩn thận hơn một chút, trong lòng Giang Triều đang nghẹn một hơi, cần tìm một nơi để trút giận ngay lập tức nên cũng không muốn giải thích nhiều như vậy, dứt khoát mặc kệ cậu ta.
Hai người trốn đằng sau cái cây, Giang Triều quan sát tình hình xung quanh, trễ thế này rồi mà Lại già vẫn chưa về nhà, có lẽ lại đi làm chuyện trộm gà trộm chó gì rồi.

Hai người đứng trông coi ở bên cạnh đoạn đường nhỏ có chút vắng vẻ nhưng mà Lại già phải đi qua để về nhà.
"Tìm chỗ không nhìn thấy mà đánh, ra tay chú ý một chút, cho gã biết đau là được rồi, đừng thực sự đánh chết người, đền mạng cho loại người như gã không đáng giá đâu."
Ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối lóe ra vẻ sắc bén như sói, trốn trong chỗ tối nhìn trộm, lặng lẽ chờ đợi con mồi trở về.
Người ta đều nói Giang Triều của thôn Tam Thủy là một chàng trai có trách nhiệm, khoan dung, có thể nhẫn nại với mọi chuyện.

Nhưng đến cùng Giang Triều là người ra sao thì chỉ có Cẩu Đản biết rõ nhất, bởi vì cậu ta đều có nhúng tay vào những chuyện mờ ám sau lưng người này.
Cái gọi là khoan dung của anh cậu ta chính là gặp mặt thì sẽ không so đo quá nhiều với bạn, nhưng sau lưng lại nghĩ cách đòi lại tất cả.

Với cả đáy lòng kia của anh cậu ta lại có rất nhiều ý xấu! Sau lưng âm thầm lừa bạn, còn muốn bạn phải đội ơn anh ấy.


Nhưng đối với anh em bạn bè, anh quả thật tốt đến hết chỗ nói.
Cẩu Đản sẽ không bao giờ thừa nhận có một thứ gọi là sức hấp dẫn, anh của cậu ta thì hoàn toàn chẳng có thứ đồ chơi này.
Lại Tử Đầu bước trên con đường nhỏ về nhà, khóe miệng gã chảy nước dãi, đó là vẻ mặt thỏa mãn.
Bóng tối nặng nề, gió lớn thổi vù vù, khiến những cành cây hai bên đường lắc lư xung quanh, cái bóng đong đưa qua lại.
"Lại già." Nghe thấy có người gọi gã, Lại già đáp lại một câu theo bản năng, sau đó thì cảm thấy trước mắt tối sầm, nắm đấm và chân đá trút xuống người gã như mưa, đau đến nỗi khiến toàn thân gã co quắp lại.
"Ông nội đừng đánh, tha cho con lần này đi!" Lại Tử Đầu kêu ối oái, miệng cầu xin tha thứ.
Một lúc lâu sau, Giang Triều ra hiệu cho Cẩu Đản.

Cẩu Đản gật gật đầu, dừng tay lại rồi nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.
Giang Triều ngồi xổm xuống, thắt chặt bao tải trên đầu Lại Tử Đầu, siết chặt cổ họng gã: "Lại già, đừng trách tao không nhắc nhở mày, thanh niên trí thức trẻ là người mà tao vừa ý.

Trước khi động vào cô ấy thì mày phải suy nghĩ cân nhắc xem bản thân mày có thể chịu được mấy đấm.

Hôm nay mày ăn trận đánh này, coi như tự mua một bài học cho mình, nếu mày còn dám có chút suy nghĩ không đứng đắn thì cứ chờ vứt xác cho chó ăn đi! Nghe hiểu chưa?"
Trên mặt Giang Triều lộ ra vẻ độc ác, đúng lúc ánh trăng lại đỏ như máu.

Mặc dù Lại Tử Đầu không nhìn thấy người khác, nhưng chỉ nghe giọng nói có thể khiến người ta ớn lạnh sống lưng, anh giống như tu la bước ra từ trong địa ngục.

Sau khi gã rên ư ử vài tiếng, hô hấp càng ngày càng gấp mà ra sức gật đầu liên tục, sợ chậm một bước thôi sẽ hồn rời khỏi xác.
Sau khi đá gã mấy cái xong, Giang Triều mới nhanh chóng biến mất trong đêm tối, Lại Tử Đầu kéo bao tải ra, chật vật đứng dậy từ dưới đất, méo miệng méo mặt rên đau một hồi.

Giang Triều ra tay tương đối độc ác, chuyên môn chọn những nơi yếu ớt nhất trên cơ thể gã mà đánh.
Lại Tử Đầu xì một tiếng khinh miệt về phía Giang Triều rời đi rồi hô to một câu: "Ông đây cho mày biết tay." Bóng cây đằng trước lắc lư một chút, gã tưởng Giang Triều lại quay trở lại, vội vàng ngậm miệng, bảy ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Một lúc sau, thấy không hề có tiếng động gì nữa, gã mới ôm đũng quần khập khiễng rời đi.
Trong tuần đầu tiên của tháng mười một, đoàn kiểm tra đến thôn Tam Thủy để kiểm tra tình hình thu hoạch vụ mùa năm nay của thôn Tam Thủy.

Giang Đại Hữu dẫn theo hơn mười người đến xem kho lúa và ruộng đồng.

Hơn mười người này có lãnh đạo của công xã, còn có một vị kế toán viên được điều từ trên huyện xuống, một chàng trai còn trẻ tuổi, gương mặt lịch sự nhã nhặn, rất có lễ phép.
"Đại Hữu, đại đội của các anh chính là đơn vị sản xuất gương mẫu năm nay của công xã chúng ta, không dễ dàng nhỉ! Có điều các anh cũng không được kiêu ngạo, năm sau hãy lập thành tích mới!" Trong cuộc họp buổi chiều, một vị lãnh đạo công xã phát biểu mở đầu trước.
Giang Đại Hữu vuốt điếu thuốc, cười đến thấy mi không thấy mắt.


Giữa cuộc họp, bên ngoài phòng có một cái đầu thỉnh thoảng lại ló vào bên trong.
Lãnh đạo công xã hơi nhíu mày, dừng những lời đang nói lại, gọi một tiếng với bên ngoài: "Vị đồng chí ở ngoài kia, có chuyện gì sao?"
Trong cuộc họp, Giang Đại Hữu xoay lưng về phía cửa, mãi cho đến sau khi lãnh đạo công xã nói ra, ông ta mới theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy là Lại Tử Đầu toàn thân nhếch nhác.

Khuôn mặt ông ta sa sầm, không biết Lại Tử Đầu lại muốn làm trò quái gì nữa đây.
"Đồng chí lãnh đạo, tôi có chuyện muốn báo cáo." Lại Tử Đầu ôm hai tay bước từ bên ngoài vào.

Sau khi gã tiến vào, mùi vị trên người có chút rõ rệt khiến không ít người đều dứt khoát bịt kín mũi lại.
"Đồng chí Vũ Chu, Lại già này là một tên khốn nạn nổi tiếng không tham gia sản xuất của thôn chúng tôi, anh tuyệt đối không được tin lời nói của gã." Giang Đại Hữu đập bàn, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, bình thường Lại già này khiến người ta ghét bỏ thì cũng thôi đi, lúc quan trọng này lại chạy đến đây gây sự.

Đây đều là bà con đồng hương trong thôn, gã tố cáo ai thì đúng là hại cả nhà người ta rồi.
Lại Tử Đầu thở than một phen: "Đồng chí lãnh đạo, người mà tôi muốn tố cáo chính là con trai Giang Triều của Giang Đại Hữu.

Ông ta không cho tôi nói chuyện, chính là bởi vì ông ta chột dạ, dựa vào vị trí của mình trong thôn mà chống lưng cho con trai của ông ta.

Ông nói xem loại thói quan liêu này tốt hay không tốt?"
"Khốn kiếp, cậu bớt nói hươu nói vượn đi." Ánh mắt của Giang Đại Hữu trợn to, đứng bật dậy.

Ghế sau lưng bởi vì động tác mạnh của ông ta mà lật nhào: "Tôi làm bí thư chi bộ nhiều năm như vậy rồi, có bao giờ đã làm một chuyện hồ đồ như lợi dụng chức quyền vơ vét được một cây kim cho nhà mình hay chưa.

Cậu nói tôi quan liêu, cậu đây là vô duyên vô cớ đổ chậu phân lên đầu tôi, bôi nhọ tên tuổi của tôi."
Vũ Chu đè tay ông ta lại, bảo Giang Đại Hữu bình tĩnh ngồi xuống trước.

Sau khi ổn định mọi người ở trong phòng xong, ông ấy mới cực kỳ ôn hòa mà nói với Lại Tử Đầu: "Vị đồng chí này, cậu nói xem tại sao cậu muốn tố cáo người ta, chỉ cần có lý do và bằng chứng, chuyện là sự thật thì bất kể đối phương có bối cảnh ra sao, thân phận như thế nào, chúng tôi đều sẽ nghiêm túc xem xét." Sau đó ông ấy chuyển đề tài nói chuyện, trở nên nghiêm túc hơn: "Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để một vị đồng chí tốt vô duyên vô cớ bị vu oan, hiểu không?"
"Đồng chí lãnh đạo, tôi muốn tố cáo con trai Giang Triều của Giang Đại Hữu ông ta hiếp dâm phụ nữ, làm ô uế đến nếp sống xã hội một cách nghiêm trọng.

Ngài yên tâm, chuyện mà tôi muốn tố cáo tuyệt đối là sự thật, nếu ngài không tin thì vào trong thôn tùy tiện tìm một người mà hỏi xem xem, tất cả mọi người đều biết."
"Mày nói láo!" Giang Đại Hữu lại đứng dậy, còn thiếu không tiến lên trực tiếp đánh gã một trận.
Vũ Chu nhíu mày, vỗ lên mặt bàn mấy cái, trên bàn chấn động vài lần, nước đặt trên bàn xuất hiện từng gợn sóng: "Đồng chí Đại Hữu, mời anh kiềm chế cảm xúc của bản thân cẩn thận.

Lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để một vị đồng chí tốt bị oan uổng, nhưng nếu chuyện đúng là sự thật thì cũng mời anh gác lại tình cảm cá nhân, hướng về nhân dân, chuẩn bị sẵn sàng vì đại nghĩa không quản người thân.".


Bình luận

Truyện đang đọc