Bên ngoài ủy ban huyện Dương Thụ Lâm có chút ồn ào, không ít người đang đứng ở đây. Dù có cố gắng chen lên thì cũng chỉ nhìn thấy một đám đầu người ở phía trước, càng không thể tìm ra nguyên do tại sao lại diễn ra cảnh tượng chen chúc hỗn loạn như hiện tại.
Thiệu Bội Hà nhìn dòng người đông nghịt trước mặt, không khỏi oán trách người bên cạnh: "Bảo đi ra đây sớm một chút, nhưng em lại cứ lề mề. Giờ thì hay rồi, có chắp thêm cánh cũng không chen nổi vào trong. Không biết lần này em thi thố thế nào, đậu hay không đậu. Cha cũng thật là, rõ ràng đã biết được kết quả điểm thi rồi còn cứ giấu diếm hai chị em mình."
"Chị, chị vội đi đâu, bảng thành tích vẫn chưa dán lên mà?" Giọng nói của Thiệu Bạch Hàng thoạt nghe tưởng chừng như không quan tâm, nhưng đôi mắt vừa lo lắng vừa chờ mong kia lại tiết lộ nội tâm không bình tĩnh như bên ngoài của anh ấy.
Tuy rằng anh tự thấy bản thân mình làm bài không tệ, nhưng việc tham gia vào kì thi đại học được tổ chức lại lần đầu tiên này, có tính quyết định rất lớn, ai cũng không dám đảm bảo được rằng bản thân chắc chắn sẽ đậu.
Tâm thái của những người đang chờ đợi kết quả thi ở đây đa phần đều như nhau, vừa muốn xem điểm thi của mình sớm một chút cho bớt lo lắng, nhưng lại vừa muốn điểm thi có muộn một chút vì lỡ đâu bản thân thi trượt, nếu bỏ ngoài tai hết tất cả các tiếng ồn ào nói chuyện ở đây đi, ước chừng nhịp tim của mọi người đang đứng ở đây có thể tấu thành một bài hát luôn cũng nên.
Một ngày của tháng mười hai, gió lạnh vù vù thổi, từ tr3n trời dần rơi xuống những hạt mưa bụi, nhưng không một ai có ý định đi tìm chỗ trú, đám người chen lấn đến mức còn không gian để bật nổi cái ô che mưa. Chỉ có đoàn người phía sau cùng mới còn chỗ để giương ô.
Một buổi sáng đầy nông nóng để chờ đợi. Rất nhanh sau đó, một người đàn ông mặt quân phục màu xanh lá từ trong cánh cửa lớn đầy rỉ sét kia bước ra, tr3n tay người đó đang cầm một tờ giấy màu hồng, vết mực tr3n đó còn chưa kịp khô. Phía sau anh ta còn có hai thanh niên trẻ tuổi.
Đám người đông nghịt bên ngoài không khỏi thúc giục nhau: "Các đồng chi ơi, điểm thi có rồi kìa, mọi người mỗi người nhường nhau chút đi."
Con người là một quần thể kì lạ, không hề có khoảng cách giữa mọi người với nhau, nên nếu như cố gắng cưỡng ép mở ra một con đường nhỏ có thể chứa một người đi thì rất nhanh sau con đường đó sẽ bị lấp lại ngay lập tức.
Phía trước có một cái bảng dùng để dán thông báo, tr3n bảng dán thông báo đó vẫn còn dính rất nhiều những tấm áp phích chữ lớn cũ rích bạc màu. Chúng ngay lập tức bị xé bỏ rồi tùy ý ném xuống đất, thật mau đã thấm nước mưa rồi hòa cùng bùn đất. Bất ngờ, một tờ giấy màu hồng được dán lên tr3n bảng, rồi cố định ở tr3n đó.
Thiệu Bội Hà cố gắng nhón chân, đôi mắt tựa như muốn xuyên qua đám người dính chặt lên tờ giấy mỏng manh màu hồng kia.
Thiệu Bội Hà ngoài miệng lẩm bẩm: "Cha nói An Khê lần này thi rất tốt, em so với cô ấy thì kém hơn một chút, hẳn là không quá tệ."
Thiệu Bạch Hàng không vui lắm nhìn cô, dù sao cũng là thanh niên hai mươi tuổi đầu – tính tự cao đầy người, ai lại muốn bị kém hơn so với người khác chứ.
Đám người đằng trước lại bắt đầu xôn xao, hoặc là cười to mừng rỡ, hoặc là thở dài ỉu xìu đều trở thành điều bình thường.
Trương Ái Hoa cố gắng chen lên phía trước, nhưng không thể di chuyển dù chỉ một li, đành phải ngóng trông bóng người trước mặt, không khỏi nôn nóng nói: "Hướng Quân, anh mau nhìn giúp tôi xem có tên của tôi không."
Hướng Quân cẩn thận dò tìm từng hàng chữ tr3n tờ giấy, hai tay siết chặt lại với nhau, không dám lơ là bất kì dòng chữ nào.
Tờ giấy kia dán rất cao, đứng tr3n ghế để dán nên mới đạt được độ cao như vậy, thậm chí còn có một góc giấy dán không kỹ nên bị rũ xuống dưới.
Tr3n mặt giấy chỉ có hơn hai mươi cái tên, trong khi đó, tổng số thí sinh tham gia thi của thôn Dương Thụ Lâm là hơn hai trăm người. Khả năng trúng tuyển còn không đến mười phần trăm, Hướng Quân càng dò xuống, khuôn mặt càng trở nên nặng nề, mỗi lần lướt qua một cái tên, trái tim hắn lại càng hụt hẫng.
"Hướng Quân – một trăm ba mươi ba điểm – Đại học XX." Tuy rằng chỉ là một ngôi trường dạy nghề nhưng cũng đủ làm hắn mừng như điên.
Trương Ái Hoa lại gọi to: "Hướng Quân, xem có tên của tôi không."
Vừa rồi Hướng Quân chỉ lo đi xem tên của mình, nào có thời gian đi ngó hộ người khác, bây giờ đã biết bản thân thi đậu đại học, hắn bèn dò những tên bên dưới, rồi lại dò từ dưới lên tr3n tìm giúp Hướng Ái Hoa.
Đến khi nhìn thấy các điểm thi phía đầu bảng, hắn không khỏi kinh ngạc: "Hai trăm bảy mươi tư điểm – đại học Thanh Hoa", là của một cái tên hắn không quen biết: Thiệu Bạch Hàng, xếp hạng hai cũng vô cùng giỏi: "Giang Tiểu Mai – Hai trăm năm mươi lăm điểm – Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh."
Điểm tối đa là ba trăm điểm, mà bọn họ lại có thể đạt được thành tích như vậy đúng là khiến người khác phải mở mang tầm mắt, hắn lại tiếp tục dò xuống, tốc độ dần chậm lại, đến cuối cùng cũng không tìm thấy tên của Hướng Ái Hoa, trong khi dò tên cho Hướng Ái Hoa, hắn còn chú ý cả tên của Điền Khê, nhưng cả hai người đều không có trong danh sách trúng tuyển, hắn không khỏi lắc đầu.
Hướng Quân hô về phía sau: "Ái Hoa, không có tên của cậu."
Trương Ái Hoa nhất thời không thể tin nổi, một hai muốn chen lên phía trước nhìn thử. Mãi đến khi thật sự không tìm thấy tên của mình, cô ta mới khó khăn tin vào sự thật.
Hai người từ trong đám người đi ra, Hướng Quân an ủi nói: "An Hoa, không sao đâu, lần này không thi đậu, thì lần sau cố gắng hơn là được."
Trương Ái Hoa lộ ra nụ cười so với khóc còn tệ hơn đáp: "Mười mấy người chúng ta cùng thi mà chỉ có mình cậu đậu, chúc mừng cậu nhé!"
Cô ta giống như đang tự an ủi bản thân: "Không phải Điền Khê nói bản thân thi tốt lắm sao? Ấy thế mà cũng không đậu."
Có người so với mình càng thảm hơn khiến cho cô ta đỡ đau khổ.
Hai người đang nói chuyện ở phía sau, bỗng nhiên trong đám ngươi có một âm thanh đầy kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, hai trăm chín mươi lăm điểm, trong huyện chúng ta có người thi được Trạng Nguyên tỉnh này."
Cái gì? Trạng Nguyên tỉnh!
Hướng Quân không khỏi quay đầu nhìn về phía đám đông. Rõ ràng hắn vừa xem người đứng thứ nhất cũng chỉ có hai trăm bảy mươi tư điểm.
Có người hỏi: "Tên là gì thế, sao vừa rồi tôi không nhìn thấy."
"Là An Khê, anh nhìn phía bên tr3n cái tên này đi, được đánh dấu là Trạng nguyên tỉnh! Vừa rồi bị che đi."
Thì ra vừa rồi có người không tìm được tên của mình trong danh sách, không cam lòng nên đã vén góc giấy bị rủ xuống kia lên, ai dè quả thật có một cái tên, được ngăn cách với tên của các thí sinh khác, thể hiện rõ sự đãi ngộ đặc biệt.
"Chưa từng nghe qua cái tên An Khê này, người này có ở đây không."
"Đây là em gái tôi, tôi cứ nghĩ với thành tích của em ấy thì cần gì phải lo lắng kết quả thi, nào ngờ đâu không phải thi không đậu mà là do thi tốt quá." Thiệu Bội Hà khoe khoang với người bên cạnh, hoàn toàn vứt bỏ Thiệu Bạch Hàng sang một bên.
Thiệu Bạch Hàng trợn mắt nhìn cô, tuy rằng vị trí đứng đầu đã bị đoạt mất, nhưng lần này phát huy tốt như vậy đã vượt qua những gì anh mong đợi, cho nên trong lòng không ngăn được vui vẻ.
Giang Đại Hữu đỗ xe đạp của mình ở bên cạnh công xã, lúc này chiếc loa treo tr3n cột điện cũng đang thông báo: "Chúc mừng thí sinh An Khê của thị trấn Vân Anh chúng ta đã đậu Trạng nguyên tỉnh. Chúc mừng thí sinh Giang Tiểu Mai của thị trấn Vân Anh chúng ta đã trúng tuyển trường đại học ngoại ngữ Bắc Kinh."
Thanh âm của loa khiến Giang Đại Hữu giật mình, Trang nguyên tỉnh tức là vị trí đứng đầu, khuôn mặt của Giang Đại Hữu vừa phức tạp vừa vui mừng.
Ông vốn cho rằng Giang Tiểu Mai chỉ là hứng thú nhất thời, nên cũng không để ý quá nhiều, ấy thế nhưng con bé lại có thể thi đậu vào đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, còn về An Khê, ông lại có những suy nghĩ phức tạp hơn.
Có giấy thông báo trúng tuyển tức là bọn họ và An Khê đã hoàn toàn không còn là người của cùng một tầng lớp nữa, bởi người ta đã trở thành sinh viên đại học.
Có người dừng lại ở bên cạnh Giang Đại Hữu nói: "Đại Hữu, thôn các ông ngày hôm nay đúng là nở mày nở mặt, Trạng nguyên tỉnh là người của thôn ông đấy."
Giang Đại Hữu nhếch miệng cười: "Là do bọn trẻ gặp may cả", người bên cạnh lại hâm mộ không thôi. Người này là bí thư chi bộ thôn Kim Thủy, ngày thường hai người đều ganh đua với nhau ở đủ mọi phương diện, lần này bản thân là người chiến thắng, Giang Đại Hữu vô cùng sung sướng.
Xem như lúc này An Khê đã tặng cho ông một niềm vui lớn.
Trò chuyện vài câu xong, hai người cùng đi vào trong phòng họp. Trong phòng đặt một cái bàn lớn, xung quanh đã có không ít người ngồi vào vị trí của mình, tất cả đều là bí thư chi bộ thôn đến tham gia họp.
Nhìn thấy nhân vật chính – Giang Đại Hữu đã tới, âm thanh của mọi người càng nhộn nhịp hơn.
"Đại Hữu, anh được lắm, hai sinh viên trúng tuyển của thị trấn ta đều là người thôn anh."
"May mắn, may mắn cả thôi."
"Tôi còn nhớ người thi đậu đại học ngoại ngữ Bắc Kinh – Giang Tiểu Mai kia là con gái anh hả!"
"Là do con bé ăn may thôi, mèo mù vớ phải cá rán ấy mà."
"Anh đừng nói thế, con bé thi được điểm cao là nhờ thực lực của nó, vẫn là anh biết dạy con. Anh xem Trạng nguyên tỉnh cũng là người của thôn anh, sợ là thần may mắn đều đang ở thôn các anh hết cả rồi! À đúng rồi, cái người Trạng nguyên tỉnh kia có phải là thanh niên tri thức về thôn các anh mấy năm trước không, sớm biết có chuyện này thì tôi đã tranh thủ kéo người ta về thôn tôi rồi. Bằng không thì phần Trạng nguyên tỉnh sẽ về tay thôn chúng tôi."
Giang Đại Hữu nghe vậy thì bồi vào một câu: "Đó là con dâu của tôi!"
Mọi người đang nói chuyện thì Vũ Chu từ bên ngoài bước vào, ông ho khan vài tiếng ra hiệu cho cả phòng, phòng họp bỗng chốc trật tự lại, tất cả đều ngồi chỉnh tề tại vị trí của mình, chờ đồng chí Vũ Chu mở lời.
Đầu tiên, Vũ Chu nói qua mấy lời dạo đầu, sau đó mới đi vào vấn đề chính: "Chuyện vui của thị trấn chúng ta hẳn là các đồng chí đều đã biết cả rồi, nhờ công lao lãnh đạo của đồng chí Đại Hữu đang ngồi ở đây mà thành tích của chúng ta mới tốt đẹp như vậy, hãy cho đồng chí Đại Hữu một tràng pháo tay."
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Giang Đại Hữu vội khiêm tốn nói: "Đều là nhờ công của bộ giáo dục cả."
Kết thúc tràng pháo tay, Vũ Chu lại bắt đầu nói: "Ngày hôm qua, tôi cùng cán bộ khu đã mở họp suốt đêm, dự tính sẽ đưa thôn Tam Thủy trở thành thôn giáo dục sư phạm trọng điểm của thị trấn Vân Anh. Còn quá trình như thế nào còn phải chờ thương lượng thêm, tuy nhiên đồng chí Đại Hữu, chuyện này sẽ cần rất nhiều đến sự trợ giúp của anh, muốn thưởng cái gì cứ trực tiếp nói ra, tổ chức bên này sẽ cố gắng đáp ứng, nhưng nhất định phải tiếp tục duy trì được thành tích như năm nay."
Giang Đại Hữu gật đầu thề son sắt: "Rõ! Xin mọi người yên tâm, tôi sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ được giao."
Thời gian sau đó là Chu Vũ mời Giang Đại Hữu lên phát biểu, đến khi kết thúc cuộc họp, còn tặng cho ông cờ thưởng "Thôn sư phạm gương mẫu".
Không biết có phải vì lần này được đánh giá cao hay không, mà thôn Tam Thủy rất nhiều năm về sau, mỗi năm đều sẽ cho ra một sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại.
Nhưng đây là câu chuyện của sau này, lúc Giang Đại Hữu đang vui sướng, hài lòng cầm cờ thưởng quay về thôn, ông lại hoàn toàn quên mất một chuyện, khi trước ông đã phản đối gay gắt việc An Khê thi đại học như thế nào.
Bây giờ trong lòng ông ấy chỉ còn dư lại cảm xúc vui mừng khôn tả, và điều đó cũng làm vơi bớt đi phần nào lo lắng trong tim.
Sau khi trở về thôn, ông ngay lập tức đi loa cho toàn bộ người dân: "Báo cho mọi người một thông tin vô cùng tốt, đồng chí An Khê và đồng chí Giang Tiểu Mai vui lòng chú ý, vừa mới biết được thông tin hai đồng chí đã thi đậu đại học, đặc biệt đồng chí An Khê đã lấy được thành tích Trạng nguyên tỉnh, thành công đỗ vào đại học Bắc Kinh; đồng chí Giang Tiểu Mai thi đỗ đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, xin mời đồng chí An Khê và đồng chí Giang Tiểu Mai chú ý..."
Giang Đại Hữu cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng, nghiêm túc nói vào loa phát thanh ba lần.