70 ẤM ÁP SỦNG ÁI TIỂU TRÍ THỨC


An Khê bị tiếng gọi ép phải đứng lên, cô đứng trước hoàn cảnh này có chút buồn bực.

Tuy trong đầu vẫn có những động tác múa, nhưng cô vẫn chưa thử lần nào, mà hoàn toàn chẳng có ý thử, cho nên cô cũng không biết bản thân có thể tạo làm được các động tác có tính uốn dẻo và cân đối cao độ như thế này hay không.
Mọi người thấy An Khê đứng lên, lập tức vỗ tay rầm rộ, thậm chí có cả những âm thanh tạp nham vang lên.

Tuy vậy, cô cũng đã có kế hoạch dự phòng, đến khi gặp tình cảnh mất mặt như thế này có thể sẽ không bị khó xử nhiều.
Tiếng vỗ tay át luôn cả lời nói của An Khê, cô đành hít thở sâu một hơi rồi đi lên giữa thao trường.

Trong não bắt đầu chạy qua những hình ảnh động tác Điền Khê nhảy múa, cô đứng ở trước sân nhận tất cả ánh mắt theo dõi chăm chú của mọi người, dưới tiếng vỗ tay của họ, cô nhẹ nhàng nhảy múa.
Được trở thành trung tâm quan tâm và dõi theo của mọi người xung quanh, đúng là điều Điền Khê kiêu ngạo, chỉ thoáng chốc, An Khê lập tức hiểu cảm xúc của cô ta rồi.
Cô nhắm mắt lại, vươn hai tay ra, ca khúc quen thuộc trong đầu vang lên, quen đến mức cơ thể thoát khỏi sự điều khiển của não cô, bắt đầu chuyển động theo khúc nhạc.
Không lên tiếng thì thôi, khi lên thốt ra rồi lại nổi tiếng*
(*)Đó là một phép ẩn dụ cho một người bình thường không có thành tích gì đặc biệt và không được biết đến, nhưng một khi người đó thể hiện tài năng của mình, có thể lập được những thành tích phi thường.
Mấy ánh sáng đèn pin đang cầm trên tay mọi người lập tức tập trung hết vào chính giữa bãi cỏ, tạo thành một chùm đèn tự nhiên.
Điệu nhảy dân tộc An Khê mua có bỏ thêm chút yếu tố chiến đấu, vậy nên biên độ động tác trên cơ thể rất mạnh, cơ thể cô nhảy lên giữa không trung hai lần, tiếng đạp dưới chân của cô liên hồi khiến mọi người có thể nghe được mờ ảo tiết tấu như tiến trống thùng thùng.

Đây là tiết tấu thẳng thắn chém giết ở chiến trường, chèn hô hấp của mọi người đình trệ.
Mã chiến rầm rầm, đội quân mặc giáp cưỡi ngựa bay lên đạp xuống, lá cờ bay phấp phới.

Sau khi làm động tác cuối cùng xong, đầu An Khê hơi ngửa ra sau, vô thức cơ thể cô bị ướt đẫm mồ hôi, tóc bết lại dính lên mặt cô.
Đã lâu rồi, An Khê không cử động cơ thể nên bây giờ xương đều kêu lên cọt kẹt, cô đứng tại chỗ bàng hoàng một lúc lâu, nhưng vẫn không thể lấy lại tâm trạng bình tĩnh với điệu nhảy vừa rồi.
Lúc này, tiếng vỗ tay vang tận trời đã đánh An Khê tỉnh táo lại, cô nhẹ chớp mắt rồi nhìn xuống nhóm người kia.

Ban đầu, cô chỉ muốn bày ra vài động tác tùy thích, nào ngờ đầu óc như được lập trình sẵn, tay chân vừa chạm vào đã mất kiểm soát.


Bây giờ, An Khê nổi tiếng rồi, cô vươn tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi quay lại chỗ cũ ngồi xuống như một thầy chùa già ngồi thiền.
"An Khê, điệu nhảy vừa rồi của cậu tên gì thế, trông đẹp lắm." Một nữ bạn học ngồi bên cạnh cô, cất tiếng hỏi.

Bạn nữ này tên gì nhỡ, An Khê lục não thật lâu mới nhớ ra hình như tên cô ta là Hạ Thu.
"Tên điệu nhảy là Kim Qua." An Khê trả lời.
Đối phương gật gật đầu, đáy mắt toát lên sự hâm mộ và tôn sùng, đúng lúc An Khê xuất hiện sau nên xem như cô đoạt tất cả độ nổi tiếng của người ta rồi, còn những tiết mục sau rất nhạt và buồn tẻ.

Những cô bé hơn mười, hai mươi tuổi đều muốn được trở thành trung tâm chú ý của đám đông, nhưng họ lại không nổi tiếng bất ngờ như tài năng của An Khê.
"Cậu ở phòng nào thế, lát nữa tớ sẽ đến phòng cậu chơi!"
"Tớ ở ngoài, không ở ký túc xá." An Khê trả lời.
Hạ Thu thấy An Khê lạnh lùng xa cách như thế cũng không có hứng thú nói chuyện nữa, rồi xoay sang thì thầm nói chuyện với người ở kí túc xá khác.
Trong lớp Đông ý có tổng cộng hai phòng ngủ lớn cho nữ sinh, hơn chín giờ, huấn luyện viên quân sự cho kết thúc buổi học, tất cả mọi người lập tức tập trung đông đủ ở phòng ngủ.

Vừa mới khai giảng, nên người được chia phòng không nhiều, đáy lòng mọi người rất khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn phải giữ sự hòa đồng, cố gắng tìm chủ đề tránh bầu không khí lúng túng hơn.
Ở trên giường có sáu người nằm, bốn người còn đang rửa mặt, Hạ Thu kéo buộc tóc xuống, lấy lược chải mái tóc dài bóng loáng của mình.
"Tớ thấy An Khê nhảy rất đẹp, nhưng hình như tính cách lại kiêu căng quá.

Hôm nay, tớ nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy lại không đáp lời tớ câu nào, những ngày thường tớ cũng chẳng thấy cô ấy quan hệ tốt với ai cả!"
"Hạ Thu, tớ cũng học nhảy đó, thật ra cô ấy nhảy tay chân đều cứng, cho nên động tác bày ra không đẹp.

Tại các cậu là người ngoài nghề, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nên thấy các động tác của cô ấy nhảy đẹp.
Dương Lan Lan trái lương tâm, nói.

Tuy đúng như cô ta nói, nhưng An Khê đã không luyện trong quãng thời gian rất dài, trình độ nhảy múa đã tuột dốc rồi, cho nên độ mềm mại của tay chân cũng thua lúc trước.


Nhưng trừ trình độ này, thì nghệ thuật nhảy chính là quan trọng sau là cảm giác người xem.

Mặc dù kỹ thuật lỗi, có ít nhược điểm, nhưng không thể không công nhẫn điệu Kim Quan của cô nhảy đã biểu đạt được toàn cảnh chiến tranh và hiên ngang trong đó, khiến người xem vô thức tưởng tượng đến một chiến trường có chiến mã áo giáp hào hùng, chỉ nhiêu đó thôi đã bù lại kỹ thuật yếu kém của cô rồi.
"Hèn gì, tớ cứ nghĩ sao trông mất tự nhiên như thế!" Sau khi hai người phát hiện mình cùng tần số với nhau, lập tức bắt đầu trò chuyện hăng say.

Mà cách thành bạn bè tâm giao giữa hai nữ sinh, chính là tìm một đối tượng mình cùng căm ghét, hoặc nói xấu một nữ sinh khác.
"Lan Lan, tất cả mọi người không biết cậu nhảy được, nếu không lúc đó cậu nhảy một bài, lập tức cướp hết độ nổi tiếng của cô ta rồi." Người thứ ba trong phòng lên tiếng trêu.
"Tớ học nháy không để thể hiện mình nổi bật, tớ không thiếu suy nghĩ như thế đâu!" Dương Lan Lan hừ nhẹ.
Ba người họ tiếp tục líu ríu nói chuyện với nhau hơn mười giờ khuya.
Điệu nhảy của An Khê trở thành trung tâm của mọi sự chú ý trong học viện y, vậy nên tiếng tăm cũng truyền xa khắp các viện khác.

Thậm chí, có người trong học viện khác nghe danh tiếng, ngưỡng mộ muốn đến xem cô múa.
Cuối cùng, An Khê không thể thoát được vì bàn múa lúc đó, ban đầu cô định xin nhà trước không đến tham gia hội nghị mít-tinh vào ban đêm, nhưng lại bị thông báo lại rằng trừ khi bị bệnh và có giấy chứng nhận của bệnh viện, mới cho nghỉ, nếu không tất cả mọi lý do khác không duyệt.
Thời tiết u ám, họ đã mặc một hộ quân sự cho huấn luyện, còn khóc một chiếc áo lông bên ngoài nhưng vẫn còn lạnh đến phát run.

Bọn họ đang huấn luyện tư thế hành quân, bắt buộc phải giữ vững tư thế tiêu chuẩn của quân binh, đứng nghiêm không động đậy hơn một tiếng đồng hồ.
Khó khăn nhất là sau khi hai mươi phút trôi qua, các học sinh đứng nghiêm xung quanh đã bắt đầu thấy mỗi.

Chiều cao của An Khê khá thấp, nên xếp vào hàng đầu tiên hay thứ hai với nữ sinh, phía trước cô có một bạn còn thấp hơn Hạ Thu một chút.
Cơ bắp vã xương trên cơ thể cô ta đã bắt đầu tê buốt, nhân lúc sĩ quan huấn luyện xoay người đi, cô ta và bạn học bên cạnh cũng run nhẹ chân tay cho đỡ mỏi.
"Người vừa cử động đứng ra ngoài cho tôi." Sĩ quan huấn luyện quay người lại, đôi mắt hổ phách nhìn chăm chú vào cả đám.
An Khê lo ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm về đằng trước.


Những người này không có mắt ở sau gáy, còn muốn dọa hai.

Tất cả mọi người cùng chung ý nghĩ, vì vậy không ai chịu đứng ra.
"Đừng để tôi tự bắt các anh chị ra ngoài." Sĩ quan huấn luyện dùng đôi mắt uy nghiêm đảo qua đám người.
Lúc ánh mắt anh ta quét qua cơ thể cô, An Khê càng đứng thẳng tắp, sợ anh ta sẽ lấy mình ra khai đao.
"An Khê, ra khỏi hàng."
Cô nghe tên mình bị gọi, đầu óc hơi đình trệ, vô thức đi ra khỏi hàng ngũ.
"Huấn luyện viên, có chuyện gì?"
"Không ai nói cho cô trước khi nói chuyện phải nói báo cáo à?" Sĩ quan huấn luyện Hoàng nghiêm nghị, quét mắt nhìn cô.
"Báo cáo, huấn luyện viên có chuyện gì?"
"Giọng nói nhỏ quá, không nghe thấy."
"Báo cáo." An Khê cất cao giọng.
"Không thể cao giọng hơn được sao?"
"Báo...!Cáo..., xin hỏi giáo quan có nghe thấy chưa?" An Khê kéo dài từng chữ, nói.

Nếu trước kia, chắc chắn An Khê sẽ bị những câu lặp đi lặp lại suốt này mà bật khóc, nhưng sau khi cô khóc ở thôn Tam Thủy nhiều rồi, nên càng ngày càng có thói bỏ ngoài tai những lời khó nghe.
Ngược lại, sĩ quan huấn luyện họ Hoàng kia bị cô hỏi cũng lúng túng, có rất nhiều người nghe xong câu nói của An Khê cũng bật cười thành tiếng.

Sĩ quan huấn luyện Hoàng lập tức dùng ánh mắt đe dọa gay gắt quét qua dáng những người đang ồn ào kia, đúng như dự đoán bầu không khí lại trở về yên lặng.
"Bây giờ, tôi cho cô cơ hội, chỉ cần cô chỉ ra ai vừa động đậy, tôi sẽ không truy xét trách nhiệm của cô."
Dường như tất cả mọi người lập tức không ai bảo ai, mà tập trung ánh mắt lên An Khê, không ai muốn bị chỉ ra cả.

Họ cũng đã nghe nói sĩ quan huấn luyện Hoàng của lớp mình đối xử với cả nam lẫn nữ như nhau, hình phạt rất độc án, chỉ cần bị anh ta bắt được điểm yếu chắc chắn sẽ bị lột da.
"Báo cáo, tôi không phát hiện ai cử động." Mắt An Khê nhìn thẳng, không chớp, trả lời.
"Những người khác không cử động thì cô cử động, tôi cho cô một cơ hội nữa để nói thật."
"Báo cáo huấn luyện viên, tôi không cử động, cũng không thấy ai cử động."
"Tôi mặc kệ cô có cử động hay không, bây giờ tôi ra lệnh cho cô chạy mười vòng quanh thao trường."
An Khê nghẹn họng, gặp một binh lính không nói đạo lý, ngang ngược như thế thì cô nói cái gì nữa đây.


Thôi, chạy thì chạy cô tình nguyện chạy bộ còn hơn phải học tư thế hành quân thế này.
"Báo cáo huấn luyện viên, tôi thay đồng chí An Khê chạy mười vòng." Lưu Dương đứng ra khỏi hàng, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, nói.
Ấn tượng của An Khê với Lưu Dương cũng hơi đổi cách nhìn rồi, mặc dù bạn nam này nói chuyện không biết chủ đề nhưng ít nhất vẫn là người có trách nhiệm.
Lúc huấn luyện viên mắng Lưu Dương về hàng, An Khê đã chạy một vòng thao trường rồi.
Khi cô chạy đến vòng thứ năm, tốc độ của cô rõ ràng bắt đầu chậm lại, vẻ mặt cũng trắng bệch, bụng ẩn ẩn đau đớn.

Hai chân như thép đổ nước, hơi thở cũng dồn dập không theo quy luật.
Trong lời trách mắng của huấn luyện viên không được giảm tốc độ, cuống họng cô đã khô khốc đến bốc khói, tai chỉ nghe tiếng ù ù, ong ong vang lên.
Cô chạy đến vòng thứ bảy, mọi người đã hoàn thành xong tư thế quân lính, đang ngồi dưới cây nghỉ mát.

An Khê thấy còn ba vòng nữa, lập tức ngồi liệt dưới đất không thèm chạy nữa, ai bảo cô chạy cũng không chạy.
"Tôi cho cô nghỉ ngơi à?" Si quan huấn luyện viên Hoàng đứng trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, nói.
An Khê không còn hơi sức đâu cãi tay đôi với anh ta, chỉ cúi gằm mặt ở trên đầu gối, giả chết.

Cô đã chọc ai phá ai đau, sớm biết thế cô sẽ không đi múa cái bài kia.

Bây giờ tốt rồi, tất cả như đều nhắm vào cô, nếu có chuyện gì xảy ra là tại cô không chịu chạy.
"Ba vòng còn lại, tiếp tục chạy đi, nhanh!"
"Tôi không chạy." Tính cách An Khê khá ôn hòa, tức giận cũng không nổi khùng lên.
"Giỏi thì cô lặp lại lần nữa xem." Sĩ quan huấn luyện viên Hoàng tăng cao chất giọng, tiếng nói kia có thể dọa các cô gái bật khóc.
"Tôi nói tôi không chạy." Giọng của An Khê cũng nâng tông lên, toàn bộ lớp ở bãi tập cũng nghe rõ mồn một.
Trong không khí tràn mùi thuốc súng, mọi người chỉ biết âm thầm lau mồ hôi thay An Khê, lúc trước cũng có người dám quậy trước mặt sĩ quan huấn luyện viên Hoàng như thế này, sau khi bị dạy dỗ cả rắm cũng không dám phóng.
Tính cách của An Khê ôn hòa, nên nói đúng hơn là kiên cường như cục đá, cả Giang Triều cũng không chịu được đau hết cả đầu.
"Được rồi, lão Hoàng, đàn ông đàn a dạy dỗ thôi được rồi, sao lại so cao thấp với một cô gái làm gì." Huấn luyện viên Trương lớp lâm sàng bên cạnh kéo vai sĩ quan huấn luyện viên Hoàng, dẫn đến bảng bóng rổ.
An Khê ngồi ở một góc thao trường nghỉ ngơi một lúc, Lưu Dương cũng đi đến, đưa chai nước cho cô, nói: "An Khê, cậu không sao chứ!"
Co lắc đầu: "Không sao, cậu để lại để bản thân uống đi! Tôi cũng có cầm nước theo."
Lưu Dương giơ ngón tay cái trước mặt cô: "Diêm Vương sống cậu cũng dám cãi, chỉ có mình cậu thôi đấy."
An Khê trợn trắng mắt liếc anh ta, bây giờ cô thật sự muốn đạp chết con vịt om sòm này..


Bình luận

Truyện đang đọc