70 ẤM ÁP SỦNG ÁI TIỂU TRÍ THỨC


Chưa bàn tới vấn đề cơm tập thể ăn ngon hay không, ngay cả nước rau luộc uống cũng không nổi, cơm thì có màu vàng do lẫn chung với cám.

An Khê thật sự nuốt không trôi vì mỗi lần ăn vào đều có gì đó gây khó chịu nơi cổ họng.

Những người khác trong căn tin đều ăn một cách thèm thuồng, cô cũng không dám kêu ca, chỉ biết nhai đi nhai lại từng miếng cơm mới dám nuốt xuống.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
2.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.

Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
4.


"Đau Bụng" Là Thật Đó!
=====================================
"Ủa chị An Khê, sao chị ăn ít vậy, chị thấy chỗ nào không khỏe hả?" Chén cơm trong tay Giang Tiểu Mai đã nhìn thấy đáy, trong khi An Khê ăn chưa được mấy miếng.

Giang Tiểu Mai chưa từng có ý nghĩ thức ăn hợp khẩu vị của cô ấy hay không.

Ở nơi này, sự khác biệt duy nhất là có thức ăn hoặc không có thức ăn mà thôi, vì có cơm để ăn mới chính là hạnh phút lớn nhất.
An Khê lắc đầu, "Không có, vì hiện tại chị chưa đói lắm, hơn nữa bình thường chị ăn cơm cũng khá chậm." Kỳ thật làm gì có chuyện cô không đói bụng, từ ngày hôm qua đến bây giờ, An Khê chỉ uống mấy ngụm nước.

Thời điểm bước ra cửa vào buổi sáng, cô chỉ ngậm một viên kẹo đường, trước kia không thích ăn loại kẹo này, nhưng dù sao thì đường cũng có thể nếm ra mùi vị.

Chưa kể lượng calo trong kẹo đã được sử dụng hết vào một ngày làm việc cường độ cao thế này, hiện tại An Khê đang đói và không thể cảm thấy đói hơn được nữa.
"Tiểu Mai à, người ta là khách quý từ thành phố tới đây, làm gì để mắt đến đồ ăn ở thôn này của chúng ta.

Em phí thời gian quan tâm làm gì! Không chừng sau lưng người ta cười em là đồ nhà quê cũng nên." Giang Thúy Thúy không quen nhìn bộ mặt giả tạo của An Khê, tưởng bản thân là thiên kim đại tiểu thư hay sao, bây giờ còn không phải theo chân bọn họ làm việc nặng.
An Khê dừng tay một chút, mặt giấu trong bóng râm không nói chuyện.
"Nè Thúy Thúy, sao con nói chuyện khó nghe như vậy, dù sao nha đầu An Khê rời khỏi nhà đến một nơi xa xôi như thôn Tam Thủy, khẳng định có rất nhiều chỗ không quen, mọi người trong thôn nên chiếu cố con bé một chút mới đúng chứ, sao con có thể nói ra lời lạnh lùng như vậy.

Không phải thím nói con, nhưng chúng ta làm người cũng không thể không để lại cái hậu sau này."
Đại thẩm một tay ôm Lục Tử, một tay đút cơm cho bé.

Không nói đến chuyện khác, tính mạng Lục Tử nhà bà ta giờ đây đều nắm ở trong tay tiểu trí thức, bà ta giúp cô nói chuyện, thế nào cũng có thể làm tăng thêm không ít hảo cảm, nói không chừng sau này cô còn có thể để tâm đến sức khỏe Lục Tử nhiều hơn.
Giang Thúy Thúy bị đại thẩm nói mà mặt đỏ lên, oán hận liếc mắt nhìn An Khê một cái.

Nhưng mà cô ta không dám đáp lại lời đại thẩm, nhà bà ta có tiếng lưu manh trong thôi, ai cũng đừng nghĩ cãi thắng bà ta.

Giang Thúy Thúy là con gái nhà lành, đến lúc đó chuyện ầm ĩ lên, khẳng định người bất lợi chính là cô ta.
An Khê sờ sờ cổ, sau lưng bỗng nhiên lạnh cả người, cô cảm giác đằng sau có một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm cô.

An Khê nhíu mày, cổ xoay lại một chút, đại khái có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau.
Sau lưng An Khê chính là Lại Tử Đầu, đỉnh đầu trụi lủi, không có một sợi tóc, trên mặt chằng chịt từng khối thịt sẹo đỏ.


Khuôn mặt gầy guộc không còn chút da thịt, chỉ còn một mảnh da già khô ráp bọc xương, đôi mắt trũng sâu, hắn ta đang nhìn cô bằng đôi mắt lác.

An Khê bị ánh mắt kinh khủng của hắn làm cho giật mình, tim đập rộn ràng, vội vàng quay đầu lại, hai tay đan chặt vào giữa ống quần, bất giác run rẩy.
Người này hẳn là tên du côn đầu đường xó chợ mà Điền Khê bị ép gả, lúc đó đọc miêu tả của tác giả trong cuốn tiểu thuyết, An Khê đã cảm thấy da đầu tê dại rồi, nhìn thấy người thật, so với những gì tưởng tượng còn khiếp hơn gấp trăm lần.

Cái này sao gọi là người nữa, quả thực chính là một bộ xương khô biết đi, khó trách hơn bốn mươi tuổi vẫn là một kẻ vô công rỗi nghề.

"Anh Giang Triều, lão Lại Tử Đầu có vẻ đang để mắt đến tiểu trí thức." Cẩu Đản tiến đến bên tai Giang Triều, nhẹ giọng nói.

An Khê không phải là một khối thịt mỡ biết đi sao, con gái nhà lành trong thôn hắn ta không dám động, gia đình anh em của lão Tử cũng không phải ăn chay.

Nhưng tiểu trí thức không giống vậy, cô vừa mới đến, không có người thân hay bạn bè ở đây, một chút gốc gác đều không có.

Giả dụ bị người ta khi dễ, cũng không ai dám đứng ra giúp cô.

Người này thủy chung xinh đẹp như hoa, chẳng phải đã trở thành mục tiêu của mấy tên có ý đồ đen tối sao?
Giang Triều vẫn ăn cơm bình thường, nhưng tay cầm đũa của hắn có chút siết lại, cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ thù địch, "Cẩu Đản, về sau buổi tối cậu và Cục Đá đụng phải hắn ta cũng không cần nươngtay nữa."
Ý tứ chính là gặp đâu đánh đó, hai người rất dễ dàng tiếp thu lời nói của Giang Triều.
Giang Thúy Thúy tự nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lại Tử Đầu, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng ngời.
Sau một ngày lao động, từ trước đến giờ An Khê chưa từng làm công việc nào với cường độ cao như vậy, nhấc một ngón tay lên cũng khó.

Cả ngày cô đều ở trong bếp nhóm lửa, chịu đủ một ngày khói lửa mịt mù, hiện tại cả người toàn là mùi khói.
Trở về nhà của Bí thư Chi bộ, dưới sự hướng dẫn của Giang Tiểu Mai, An Khê múc nửa xô nước từ lu nước trong sân, sau đó xách đến nhà tắm để tắm rửa.


Sau một ngày làm việc vất vả, tiếp xúc với làn nước ấm áp, dòng nước len lỏi khắp người cô, làm dịu đi những mệt mỏi trong ngày.

Chỗ tắm rửa cũng rất đơn sơ, chỉ là cái lều dựng tạm nhưng cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Từ nhà tắm đi ra, An Khê ôm quần áo dơ trên tay gặp phải Giang Triều đang đứng trong sân.

Bình thường An Khê ở nhà vẫn luôn tùy tiện, nội y để lên trên cùng, đột ngột gặp Giang Triều thế này làm trong lòng cô hoảng hốt, vội đem quần áo giấu ở phía sau, đỉnh đầu nóng bừng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như tôm nấu chín.

Trong tiếng tim đập loạn xạ, cô đứng hồi lâu cũng không dám nhúc nhích, hai mắt gần như đỏ hoe.
"An Khê." Giang Triều gọi cô.
"Anh kêu tôi có chuyện gì sao?"
"Bác sĩ Hoàng ở hợp tác xã y tế đến tìm cô đó."
"A! Ừ! Cảm ơn!"
Giống như bản thân tìm được bậc thang bước xuống, An Khê nhanh chóng đi đến phòng khách, như để tránh khỏi những tai họa đáng sợ ở phía sau đuổi theo cô.
Giang Triều sờ sờ cái mũi, lẳng lặng nở nụ cười.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Triều: An Khê nhà ta hôm nay vẫn xinh đẹp như hoa.
An Khê: Phi! Không biết xấu hổ!.


Bình luận

Truyện đang đọc