[ABO] KHÔNG HOÀN MỸ


Mùa xuân luôn đến rất nhanh, Hà Túc và An Tri gieo hạt vào cuối tháng sáu thì nó đã nở nụ hoa rồi.
An Tri vẫn thích nhất là đọc sách ở cửa sổ sát đất tầng một.

Đại khái là vì Hà Túc đi cùng cậu, lúc cậu đọc sách anh sẽ loay hoay bấm máy tính trên sofa cách đó không xa.

Cậu đoán đó là công việc của Hà Túc, dù sao Hà Túc cũng không có khả năng vĩnh viễn xoay quanh cậu được.
Mấy tháng nay, An Tri ngoại trừ buổi chiều đi chăm sóc hoa hướng dương trong vườn hoa, buổi sáng cũng đã có thể đi theo Hà Túc hai ba vòng.

Tuy rằng mỗi lần trở về, bắp chân vẫn có cảm giác căng đau, nhưng Hà Túc sẽ rất nghiêm túc xoa bóp kéo duỗi giúp cậu.

Cho dù không có cách nào khôi phục đến trình độ trước kia, trong lòng cậu cũng sẽ mơ hồ chờ mong, chờ mong có thể bình thường đến bên cạnh Hà Túc.

Nếu như nói cậu còn nguyện ý hướng tới thế giới bên ngoài, như vậy cậu tình nguyện làm một con diều, một con diều có thể được nắm chặt trong tay, bởi vì đầu dây bên kia con diều chính là chốn quay về của cậu.
Có đôi khi An Tri cảm thấy mình rất ích kỷ, cậu vẫn không muốn phối hợp làm phục hồi, bởi vì cậu rất lo lắng một khi mà mình không cần sự trợ giúp nữa, Hà Túc sẽ rời đi, ai có thể sống với một người không hoàn mỹ cả đời chứ.
Hà Túc rất ưu tú, anh có thể nổi bật ở nơi đầy alpha, ưu thế alpha có được đối với anh mà nói hình như không đáng nhắc tới.

Mà mình chỉ là một vũ công nhỏ, một vũ công mất sàn nhảy ngay cả khi xinh đẹp thì cũng chỉ là một con thiên nga chân què.
“An Tri, hôm qua em có luyện tập phục hồi không?” Hà Túc nửa quỳ bên đùi cậu, xoa bóp bắp chân cậu, lơ đãng ngẩng đầu hỏi cậu.
Cậu vẫn đang đắm mình trong cảm xúc mất mát của bản thân, được hỏi như vậy, những lời giải thích đã nghĩ sẵn trong đầu cũng không nhớ nổi, chột dạ và lắp bắp nói: “Em quên mất.”
Cậu theo bản năng muốn thu chân lại, không dám đối diện với Hà Túc, Hà Túc lại không như ý cậu, bàn tay giữ chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, vẻ mặt nghiêm túc mang theo hơi tức giận, “An Tri.”
Hà Túc chỉ gọi tên cậu, cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ, ngón tay nắm sofa cũng dùng sức đến trắng bệch.
“Không phải đã hứa vào mùa thu sẽ chạy bộ cùng nhau sao?” Hà Túc đặt tay lên đầu gối cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, dịu dàng tiếp tục nói, “Lá bạch quả vào mùa thu rất đẹp, không phải em thích đọc sách sao? Chúng ta có thể nhặt một số lá cây xinh đẹp đem chúng về làm thẻ kẹp sách.


Hà Túc cũng không có trách mắng cậu, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm khinh bỉ hành vi ích kỷ của mình, Hà Túc khắp nơi đều suy nghĩ thay cậu, cậu lại chỉ muốn giữ người lại bên mình lâu thêm một chút.
Nghĩ đến đây cậu càng đau khổ hơn, Hà Túc tốt như vậy, sau này phần tốt này đều sẽ cho người khác.

“Không phải em nói muốn học làm bánh sao? Chúng ta có thể đến siêu thị để chọn các công cụ và nguyên liệu nấu ăn, nướng bánh quy và bánh ngọt trong lò nướng ở nhà.

Tôi không biết em đã đến bờ sông vào ban đêm bao giờ chưa, đầu cầu sẽ có rất nhiều nhạc sĩ tự do dừng chân ở đó, em có thể hóng gió đêm lắng nghe câu chuyện của họ.

Chúng ta cũng có thể làm rất nhiều điều mà em hứng thú nhưng chưa từng thử, nhưng điều kiện tiên quyết của những việc này không phải là chân em không còn khó chịu nữa sao?”
Hà Túc nói “chúng ta”.
Giờ phút này An Tri tựa như một con diều bị trói chặt, cậu bị Hà Túc nắm trong tay, ngẩng đầu là bầu trời xanh mênh mông, cúi đầu là an tâm thuộc về.

Truyện Huyền Huyễn
“Anh sẽ ở bên em chứ?” Cậu không dám dùng mãi mãi, cậu muốn hỏi anh có thể ở bên em mãi mãi không.
“Đương nhiên, tôi sẽ luôn ở bên em.”
An Tri cảm thấy rất vui, giống như cùng nhau gieo hạt hoa hướng dương, tâm trạng cũng như nụ hoa mới vừa chớm nở.

Cậu thậm chí còn nghĩ, có thể đợi đến ngày hoa hướng dương nở rộ hay không, cậu sẽ tỏ tình với Hà Túc.

Bởi vì hoa hướng dương luôn luôn đi theo mặt trời, Hà Túc cũng là mặt trời của An Tri.
Cậu càng thêm để ý đến việc chăm sóc hoa hướng dương, thời kỳ ra hoa của hoa hướng dương tháng bảy tháng tám, không biết mặt trời của cậu có thể chia chút ánh sáng cho cậu không, để cậu có chút ánh sáng nhỏ bé của ánh mặt trời.
An Tri có đôi khi biểu hiện giống như một ông cụ non đáng yêu, khom lưng nhìn hoa của mình, Hà Túc nhìn ra sự tích cực của cậu, nhiều lần đều sẽ ở cùng cậu, sau khi kết thúc sẽ nhận được một nụ cười sáng lạn nhất.
An Tri bấm ngón tay tính ngày, hào hứng bừng bừng tưới nước xong, xách ấm đun nước nhỏ màu xanh da trời, quay đầu lại hỏi Hà Túc: “Hoa hướng dương của em sẽ nở rất đẹp sao? Nó sẽ có rất nhiều hạt dưa, chúng ta có thể cắn hạt dưa cùng nhau không?”
Hà Túc đưa tay vén mũ che nắng cho cậu, thuận tiện mở chai nước khoáng đưa tới tay cậu, trả lời: “Em nghiêm túc như thế chắc chắn sẽ có thể thôi.”
Phải, cậu nghiêm túc như thế mà, chắc chắn, mặt trời của cậu cũng như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc