[ABO] KHÔNG HOÀN MỸ


Nụ hôn này nhẹ nhàng như thể không có cảm giác gì, nhưng lại nặng nề giống như đã trôi qua cả thế kỷ.
An Tri không nhớ rõ mình rời đi như thế nào, lúc có ý thức đã bị Hà Túc ôm vào trong ngực.

Cậu ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt trên quần áo Hà Túc, còn mơ hồ ngửi thấy hương hoa hướng dương phía sau, trong suy nghĩ bồng bềnh cậu còn ngửi thấy mùi hạt dưa xào cực thơm.
Cậu nghĩ, mặt trời của cậu chắc hẳn cũng thích cậu, nếu không làm sao có thể ôm cậu được.
Nhưng như thế nào thì Hà Túc cũng không nói chuyện, cậu giãy ra một chút từ trong cánh tay của Hà Túc, ngẩng đầu nhìn Hà Túc, Hà Túc cũng rũ mắt nhìn cậu.
Cậu nhìn thấy đáp án từ trong đôi mắt màu mực cuồn cuộn kia, không nhịn được mà gọi tên Hà Túc bằng giọng nói ngậm nước.
“Ừm.” Hà Túc nhắm mắt lại, lại mở ra, cúi đầu chống trên trán cậu lần nữa, dùng sức hít sâu, “Cám ơn em.



*
Không biết An Tri có nhớ hay không, anh đã quen biết An Tri từ lâu rồi.
Cha anh là một tay nghiện cờ bạc ở rể, đánh bạc thua tiền sẽ ở nhà phát điên, người nọ khi thua hết tiền sẽ đấm đá anh, mẹ anh luôn rất bận, không hề biết những chuyện này.
Có nhiều lần, cha mẹ An Tri đã nhìn không nổi nữa, dẫn Hà Túc còn nhỏ vừa lên sơ trung về nhà.
Khi đó An Tri đang nhảy múa trên lầu, mấy lần Hà Túc chật vật nhất cũng trôi qua được khi nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng trên lầu, anh chưa từng gặp An Tri, nhưng không hiểu tại sao lại hướng về cậu.
Lần náo loạn dữ dội nhất, Hà Túc bị người nọ đè dưới ánh mặt trời giữa trưa phơi nắng.
Anh nhìn đồ vật đều là bóng mờ xếp chồng lên nhau, lại thấy rõ An Tri dồi dào sức sống chạy về nhà.

Là An Tri gọi cha mẹ ra, mới dẫn Hà Túc ra khỏi tay người cha nghiện cờ bạc.
Chắc là An Tri vừa mới kết thúc buổi biểu diễn, trên mặt còn trang điểm tinh xảo, mặc trang phục khiêu vũ xinh đẹp, cẩn thận ngồi trên sàn nhà, chồng cằm ở đầu giường, ngọt ngào gọi anh trai, “Anh trai ơi, đầu gối của anh có đau không, em xoa xoa cho anh nhé.


Tay An Tri luồn vào dưới chăn mềm của anh, bàn tay mềm mại dán vào đầu gối anh, “Xoa xoa sẽ không đau nữa, lúc em nhảy múa bị té ngã, cô giáo cũng xoa cho em như vậy.


Sau đó, An Tri dường như đã quên.

Hà Túc nhiều lần gặp cậu muốn chào hỏi đều bị bỏ qua bên cạnh, tay nâng đến một nửa thì bị kẹt không biết phải làm sao.
Nhưng anh lại không có cách nào quên đi cái người đã ghé vào bên tai anh nói “xoa xoa sẽ không đau”, ngay cả khi cạnh tranh với một đám alpha, mỗi một nắm đấm mang theo phân biệt đối xử và khinh miệt vung tới anh, trong đầu anh đều nghĩ đến người này.

Anh đã mua rất nhiều trang phục khiêu vũ và giày khiêu vũ, nhưng hễ cứ cảm thấy đẹp là mua về, chất đầy cả một căn phòng.
Anh không biết An Tri mặc size gì, chỉ có thể dựa vào vài lần gặp mặt ngắn ngủi để suy đoán.
“Cảm ơn cái gì?” An Tri chôn trong lòng anh buồn bực nói.
Hà Túc nuốt nước bọt xuống cổ họng đang khô khốc, nhẹ nhàng kéo người ra khỏi ngực, mình nâng mặt cậu lên, biến ảo tưởng vô số lần thành hiện thực, hôn đôi môi mềm mại của An Tri, “Cảm ơn em đã nguyện ý để anh làm mặt trời của em.”
Mặt trời cũng cần phải có cảm giác thuộc về mình từ ánh nhìn của hoa hướng dương, hoa hướng dương từ lúc nở rộ, trong sinh mệnh vỏn vẹn chỉ có một mặt trời, không bao giờ nhìn vào những vật khác.
*
An Tri rất thích nụ hôn của Hà Túc, sau khi về đến nhà vẫn nhìn trộm Hà Túc.
Hà Túc không thể không đặt máy tính xuống, hỏi cậu có chuyện gì vậy, cậu lắc đầu nói không có gì, chờ Hà Túc tiếp tục làm việc lại bắt đầu nhìn trộm.
Hà Túc thở dài, chủ động đi qua, chen chúc với cậu trên chiếc giường nhỏ mềm mại trước cửa sổ sát đất, mở to tay ôm cậu vào trong ngực, bất lực cười nói, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
An Tri mất tự nhiên xoay chuyển vài cái, từ tư thế đưa lưng về phía Hà Túc biến thành ôm mặt đối mặt, ngửa cằm, nhỏ giọng nói, “Hà Túc, em còn muốn anh hôn em.


Ánh mắt Hà Túc nặng nề nhìn cậu, cậu tự giác căng thẳng, bất an nắm chặt góc áo Hà Túc, nghĩ thầm mình có phải đang cố tình gây sự hay không.
“Em...!Ưm.



Hà Túc giữ chặt ót cậu, không còn lướt qua rồi dừng lại nữa mà thật sự niếm qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng người ta.
Lúc buông ra cậu còn mơ mơ màng màng ngã trên vai Hà Túc, vươn đầu lưỡi bị mút đến tê dại liếm liếm môi.

Vừa rồi đắm chìm trong cảm giác hít thở không thông, cậu vừa lo lắng vừa cười trộm, Hà Túc dùng sức hôn như vậy, nhất định cũng rất thích mình.
Cậu ngẩng đầu, hai má kề vào khóe miệng Hà Túc, lanh lợi mang theo xảo quyệt, “Em thích hôn môi anh.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc