ÁC MA BÊN EM

Sau khi được A Lý đánh thức bằng điện thoại, Hàn Di đã nhanh chóng leo xuống giường, gấp chăn gối lại gọn gàng rồi đem đồ vào phòng tắm.

Đồng hồ trôi qua mười lăm phút, Hàn Di cuối cùng cũng tắm xong. Cậu bước ra, trên người đã bận sẵn một bộ comple rất lịch thiệp và trang nhã. Chiếc cà vạt màu nâu nổi bật trên nền sơmi trắng.

Đứng trước gương, Hàn Di cảm thấy có chút khó khăn với việc thắt cà vạt. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng cầm cái cà vạt một lần, huống gì là đeo nó vào cổ áo cơ chứ?

Ăn mặc bụi bặm, thoải mái và đơn giản chính là phong cách của cậu.

Còn cái kiểu ăn mặc lịch thiệp, trang trọng này chỉ dành cho những người như A Lý hoặc Đình Huy thôi.

Cậu nhìn bản thân trong gương, cái cà vạt bị thắt méo xẹo, cái mặt cũng chán nản theo. Thở dài một hơi, Hàn Di ước hai con người tài giỏi kia sẽ ở gần mình một chút.

Vật vã với chiếc cà vạt gần mười phút đồng hồ, Hàn Di cuối cùng cũng tươi tắn rời khỏi nhà. Trên tay là chiếc túi xách mỏng, bên trong là hồ sơ xin việc.

Từ lúc còn ở bên Pháp, cậu đã đinh ninh với bản thân rằng chắc chắn sau này, khi hoàn thành xong khoá học bên đó sẽ trở về đây, xin vào Đình Tôn làm việc.

Cốt yếu cũng chỉ để được gần gũi anh hơn mà thôi.

Nhưng hiện tại, Hàn Di vẫn chưa muốn cho anh biết về kế hoạch của mình. Mọi tin tức của cậu, anh đều chưa nắm lấy một cái nào. Cậu trở về trong thầm lặng, mục đích chính là muốn xử phạt anh.

Vì sao khi cậu ở xa anh, anh đã đi gặp gỡ người con gái khác được chứ?

Đình Huy mà cậu biết đâu thể nào thay đổi như vậy? Anh đã có gan làm thì cũng phải có gan chịu mà thôi.

Hàn Di bắt xe đi đến Đình Tôn. Trong tíc tắc, một cậu thanh niên, quần áo tươm tất, đầu tóc chải vuốt gọn gàng đã đứng trước một toà nhà rộng lớn.

Ngước lên trên, toà nhà hình như có đến 25 tầng, người ra người vào tấp nập. Hàn Di nheo nheo mắt, tránh đi ánh mặt trời phía trên, sau đó thì chỉnh lại y phục rồi bước vào trong.

Vào đến quầy tiếp tân, Hàn Di bước lại gần một cô gái, hỏi, " Chào cô, cho tôi hỏi phòng phỏng vấn ở đâu?"

Cô gái kia ngước mặt nhìn cậu, niềm nở trả lời, " Phòng phỏng vấn nằm ở lầu ba, bên phía trái."

Hàn Di nghe cô chỉ dẫn xong liền gật đầu chào một cái rồi xoay người đi mất. Đứng trong thang máy, cậu nhấn vội nút số 3.

Đinh. Thang máy kêu một tiếng, Hàn Di đã ở tầng ba. Cậu khoan thai bước ra, dáng vẻ rất tự tin. Cậu sải bước đến trước hàng ghế dài, bình thản ngồi xuống chờ đợi người ta gọi tên.

Bao nhiêu người ra người vào, cuối cùng cậu cũng được gọi tới. Cậu vừa nghe tên mình, tâm tình chốc chốc lại hồi hộp khôn nguôi. Có khi nào vừa bước vào đó, cậu sẽ liền gặp Đình Huy không?

Nhưng đã hơn ba năm trôi qua, Hàn Di cậu cũng có thay đổi mà...Rất thay đổi đó!

Suy nghĩ vẩn vơ vài giây, Hàn Di lập tức đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt những người phỏng vấn, cậu khẽ nuốt nước bọt.

Mắt đảo quanh một lượt, sau đó Hàn Di nhẹ thở phào. May quá, Đình Huy không có ở đây! Ơ...thế anh ấy đi đâu?

Một trong những người phỏng vấn nhìn chăm chú Hàn Di, sau đó đẩy gọng kính một chút, hỏi, " Cậu có thể giới thiệu sơ lược về bản thân?"

" Tôi tên A Lý, năm nay 22 tuổi. Trước đây đã từng sinh sống và học tập bên Pháp, sau này quyết định trở về đây làm việc." Hàn Di lúc này đã bình tĩnh hơn, cậu ăn nói rất lưu loát.

" Vì sao cậu lại muốn trở về đây làm?" Một cô gái trẻ hơn nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt cô từ nãy đến giờ quan sát Hàn Di rất kỹ, đâu đó trong trí nhớ lại cảm thấy cậu rất quen. Gương mặt đó hình như cô đã thấy ở đâu rồi. Chỉ khác một chỗ, thần thái cậu đã thay đổi.

Một vẻ cương nghị toát lên trên con người đó...

Hàn Di nghe cô hỏi, cậu dời mắt đến hướng đó, nhẹ mỉm cười, " Tôi muốn dùng những gì tôi học được để giúp ích cho nước nhà." Đoạn, cậu hơi nghiêng đầu chất vấn, " Liệu như thế có ổn chưa?"

"...Tốt lắm." Cô gái kia ban đầu có hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của Hàn Di, sau đó lại hài lòng mỉm cười.

Cuộc phỏng vấn nhanh chóng trôi qua, Hàn Di cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng đầy ám khí đó. Vì sao mấy vị phỏng vấn kia lại mang trên mặt cái biểu cảm lạnh lùng kia nhỉ?

Thật là làm người ta đứng cả tim!

Hàn Di vừa đi vừa âm thầm khó chịu, xả giận. Đôi giầy nện trên nền đất nghe lên vài tiếng bịch bịch. Lại vào thang máy, Hàn Di định ấn nút xuống tầng trệt thì từ xa có cô gái chạy lại.

" Khoan đã!" Cô nói với theo, tay giơ ra chặn trước cửa.

Hàn Di thoáng giật mình, vội ấn nút mở cửa. Chờ cho cô có thể vào trong an toàn, cậu mới lặng lẽ nhấn nút di chuyển.

Cô gái kia...

Hàn Di hơi nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện đó là cô gái vừa nãy phỏng vấn mình. Sao lại trùng hợp thế nhỉ?

Cậu hơi cúi mặt, cười nhạt.

Cô gái kia lúc này mới nhìn đến cậu, " Là cậu à?"

Nghe giọng cô vang lên, Hàn Di vội ngẩng mặt, cười cười, " Phải. Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Rầm. Thang máy bỗng dưng ngừng lại, đèn hơi chớp nháy. Điều này đều khiến cho cả hai con người kia phát hoảng một lúc.

Phi Phi chau mày, tựa người vô mảng kim loại phía sau, thở dài, " Dạo này thang máy cứ như thế. Thật tình!!!"

Hàn Di đưa tay lên ngực vỗ nhẹ, trời ạ, cậu sợ muốn điếng người luôn rồi!!

Đoạn, Phi Phi bình tĩnh trở lại, cô quay sang nhìn Hàn Di, trả lời tiếp câu hỏi lúc nãy.

" Ừ nhỉ! Lúc nãy cậu trả lời phỏng vấn hay lắm. Có thể chiều mai hoặc chiều mốt là có kết quả." Cô nói.

" Nha~ Cảm ơn cô." Hàn Di niềm nở gật đầu.

Tranh thủ trong khoảng thời gian thang máy ngưng hoạt động, đợi người đến sửa chữa, Phi Phi đã bắt chuyện với cậu.

" À mà tôi tên Phi Phi, tôi gọi cậu là Tiểu Lý nhé?"

Vốn từ đầu Hàn Di nộp hồ sơ xin việc dưới tên A Lý, nhưng cậu có vẻ chưa quen với cái tên này. Vừa nghe đến Tiểu Lý, Hàn Di theo phản xạ lắc đầu, trong bụng định nói ra đó đâu phải tên tôi nhưng đã kịp thời im lặng.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Hàn Di mới bình thản trở lại, xoa xoa mũi, " Được, cứ gọi tôi như vậy đi." Đoạn, cậu lấy hết can đảm hỏi, " Trong những người phỏng vấn lúc nãy...thì ai là chủ tịch thế ạ?"

Nghe cậu hỏi, Phi Phi hơi mở mắt nhìn. Lẽ nào cậu ta xin vào đây mà không tìm hiểu về công ty sao? Nhưng cũng đúng, chủ tịch luôn bí mật danh tính như thế mà...

" Hôm nay chủ tịch của chúng tôi không có mặt ở đó."

" Ồ...thế sao?" Hàn Di giả vờ như rất ngạc nhiên.

Phi Phi gật đầu, " Chỉ riêng hôm nay chủ tịch bận chút việc với đối tác. Mà, sau này nếu đậu thì làm việc cho tốt nhé. Chủ tịch khó lắm đấy."

Cô cảm thấy có chút gần gũi với Hàn Di, đôi mắt cong lên mang theo ý cười.

" Tôi biết rồi." Hàn Di cũng mỉm cười lại, trong lòng thật ấm áp.

Cuối cùng thì em đã ở cùng một nơi với anh rồi...

Đinh. Thang máy lại bất ngờ hoạt động trở lại, khiến cho Hàn Di lẫn Phi Phi đều bị chao đảo.

" A...tôi đi trước nhé, chào cô!" Hàn Di bước lên trước, vẫy tay chào Phi Phi.

Phi Phi vẫn còn đứng phía sau, thật ra cô định lên tầng năm lần cơ. Cửa thang máy tiếp tục đóng lại, lúc này cô đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một chút.

Người thanh niên lúc nãy cô đúng là từng gặp qua rồi. Điều khác nhau giữa hai người đó chính là cái tên...Phải, Phi Phi cảm giác như vậy đấy nhưng vẫn không hiểu nổi lý do vì sao.

Đoạn, cô hơi cúi mặt nhìn xuống đất, vừa vặn thấy một chiếc vòng tay. Cúi xuống nhặt nó, Phi Phi hơi nhíu mày, quan sát chăm chú.

Đây là chiếc vòng tay có khắc chữ...Nếu cô không nhầm thì đây là đồ lưu niệm ở Sơn thuỷ Quế Lâm.

***

Hàn Di sau khi rời khỏi công ty, cậu đã leo lên một chiếc taxi vừa bắt được. Ngồi trên xe, cậu tựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt, nghỉ ngơi.

Hôm nay thật là căng thẳng hết sức...

Chiếc xe vi vu trên đường lớn, rẽ qua vài ngã tư. Hàn Di thong thả tựa cằm lên tay nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.

Lại sắp đến ngày lễ tình nhân rồi nhỉ?

Hàn Di mơ màng suy nghĩ, bên ngoài đường, có nhiều cửa tiệm bắt đầu trang trí theo mô tuýp lãng mạn. Bong bóng trắng và hồng, những bản nhạc tình ca du dương vang lên.

Nhếch môi cười, Hàn Di sựt nhớ đến A Lý, vội rút điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng điệu có hơi bồn chồn, " Hmm..thế nào rồi?"

Hàn Di hơi gật đầu, cười cười, " Rất tốt! Tôi bảo mà, tôi sẽ làm được."

" Qua được vòng phỏng vấn là ổn rồi. Tôi còn sợ cậu căng thẳng quá lại ăn nói lung tung." A Lý bên đây đang khá đau đầu với những hồ sơ, thế nhưng vẫn cố gắng niềm nở với Hàn Di.

" Nha~ Lúc nãy có người gọi tôi là Tiểu Lý, anh tin không, tôi mém nữa đã khai thật mọi chuyện..." Hàn Di chống cằm, mắt híp lại, thở dài một hơi.

Cậu chính là cái tên nhóc hậu đậu, cực kỳ hậu đậu. Luôn làm hỏng mọi chuyện trong thời gian nhanh nhất...

A Lý nghe cậu nói, có hơi buồn cười, " Thế à? Nhưng rồi vẫn giấu được mà, đúng không?"

" Đúng vậy."

"...Hàn Di, cậu nghĩ chuyện này ổn chứ? Cậu định giấu Đình Huy đến bao giờ? Anh ấy chắc chắn rất muốn gặp lại cậu đấy."

Muốn gặp lại mình mà lại đi gặp gỡ người khác sao? Xì, lão tử đây chưa quên chuyện đó đâu!

Cậu xì một tiếng rõ to, bắt đầu xả giận, " Anh ta ấy! Chính là cái tên chủ tịch ấy, dám gặp gỡ người khác trong khi tôi ở xa cả trăm nghìn cây số...Tên đó phải lãnh hậu quả thật lãnh khốc!!!!"

Thanh âm cao vút trời mây khiến cho chú tài xế có hơi giật mình, chú khẽ lắc đầu, thầm nghĩ, thằng bé này coi vậy mà giận dai ghê nha, nghe cái giọng điệu đó là biết đang ghen rồi.

Đoạn, chú lại sửng sốt. Khoan đã, tên nhóc đó là con trai cơ mà? Lẽ nào lại đi ghen với bạn gái mình cái kiểu...ấy sao???

Ánh mắt hơi liếc lên kính chiếu hậu, chú chau mày, trầm mặc suy nghĩ.

Hình như có vấn đề ở vài chỗ rồi...

A Lý bên đây để điện thoại cách xa một đoạn, cuối cùng mới đáp lại, " Hàn Di, cậu cũng rất muốn gặp Đình Huy đó thôi. Có khi còn khát khao hơn anh ta nữa. Tôi nói, cậu bớt hành xử tạc mao với dối lòng kiểu đó đi!!"

"...Cmn, anh im điiii!!" Hàn Di bị anh nói trúng tim đen, vội hét một câu rồi cúp máy cái rụp.

Tít...tít...

A Lý bật cười, cất điện thoại trở vào.

Hàn Di bên đây đập nhẹ xuống ghế một tiếng phịch, sau đó lại thầm mắng trong lòng.

Con người đó...phải chịu thêm nhiều sự trừng phạt nữa mới được. Chắc chắn phải vậy. Mình sẽ phạt người đó, bằng mọi cách có thể!

Tôi cho sẽ anh biết cảm giác khi biết người yêu mình ở rất gần nhưng không thể gặp được nó là thế nào a~.

Đình Huy thối...

Hàn Di chau mày, giơ cánh tay phải lên, ánh mắt định nhìn vào vật gì đó thì mới tá hoả nhận ra, vật đó đã không cánh mà bay mất rồi!

Trong miệng lại lẩm nhẩm hai chữ, gương mặt hơi thất thần, " Chiếc vòng..."

***

Phi Phi mang một đống hồ sơ xin việc lên phòng Đình Huy. Khi vừa bước vào chỉ thấy anh đang dựa ghế, nhắm mắt lại, thiêm thiếp ngủ.

Khoảnh khắc này đột nhiên khiến cô rất bối rối, nhìn gương mặt anh lúc ngủ thật an tĩnh làm sao. Có một loại cảm giác động lòng người...

Phi Phi hơi chau mày, lắc lắc đầu để xua tan đi suy nghĩ vớ vẩn kia. Siết xấp hồ sơ trong tay, cô nhớ lại việc Đình Huy đã vô tình nhưng lại cố tình nói cho mình biết rằng, anh đã có người trong lòng mất rồi.

Phũ phàng hơn nữa là anh bảo người đó không phải phụ nữ, là một tên con trai hẳn hoi đúng nghĩa đen...

Cái hôm mưa tầm tã đó, Phi Phi đã sốc biết bao nhiêu, tâm tình cứ rối như tơ vò. Suy nghĩ về anh, cảm giác về anh tất cả đều bị mưa cuốn đi.

Nghĩ lại, cô thấy số mệnh của mình hình như cũng chưa đến đâu. Có lẽ còn lâu lắm nha...

Gió bên ngoài thổi vào một đợt, làm tung tấm rem kia cả những tờ giấy trên bàn, tạo thành tiếng xột xoạt.

Phi Phi nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc, đặt xấp hồ sơ kia xuống rồi cúi nhặt những tờ giấy bị gió hất tung.

Lúc này, Đình Huy cũng tỉnh dậy, anh ngồi thẳng lưng, day day huyệt thái dương. Gương mặt anh ra chiều mệt mỏi rõ rệt.

Phi Phi nhặt xong thì đứng dậy, đối anh là ánh mắt hơi bất ngờ.

"...A chủ tịch..."

Đình Huy ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như thế, " Ừm, hồ sơ của người xin việc đây sao?" Anh cúi xuống chỉ vào xấp hồ sơ bên cạnh.

Phi Phi nhìn theo tay anh, vội gật đầu, " Phải, hôm nay có khoảng mười người xin việc. Mỗi người đều có một tính cách riêng, ai cũng vừa mắt những người phỏng vấn."

" Ừm..." Đình Huy nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó thì cầm từng hồ sơ lên xem qua.

Lướt mắt qua vài cái tên, Đình Huy hơi nhíu mày nhìn kỹ một hồ sơ.

A Lý?

Nheo nheo mắt suy nghĩ, Đình Huy cảm giác cái tên này có chút quen thuộc. Dường như anh đã từng nghe ai nhắc đến rồi. Hmm, tiếc là dạo này anh làm việc quá nhiều, đầu óc cũng căng thẳng nên chẳng thể nhớ nổi cái gì nữa.

Phi Phi sau khi đưa xong hồ sơ cho anh, cô vừa xoay người định bước đi thì Đình Huy bỗng gọi giật lại. Cô nghiêng đầu nhìn anh, " Sao ạ?"

Anh ngược lại chỉ vào cái túi áo của cô, khéo léo nhắc nhở, " Coi chừng đồ của cô rớt kìa."

"..A?" Phi Phi khó hiểu, nhìn xuống túi áo mình mới phát hiện chiếc vòng đang chuẩn bị rớt ra ngoài, cô vội lấy ra, nhìn anh cười, " Cái này là của người kia bị rớt, tôi chỉ giữ giùm thôi."

Chiếc vòng được cô huơ huơ ra phía trước, ngay lúc này, Đình Huy bỗng nhận ra gì đó, vội ra dấu cho cô đưa mình chiếc vòng.

Cầm nó trên tay, anh không thể ngừng kinh ngạc, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác rất lạ.

Anh vừa mới cảm giác được một điều. Đó là Hàn Di đang ở rất gần anh.

" Chiếc vòng này...?" Anh hỏi.

Phi Phi nhìn anh, mơ màng trả lời, " Ừ tôi nhặt được..."

" Cô nghĩ nó giống với cái gì?"

"...Tôi cũng từng có một cái được bạn tặng, đó là ở Sơn thuỷ Quế Lâm."

Nghe cô nói, Đình Huy rất hài lòng mà mỉm cười. Khoé môi kia cong nhẹ lên một đường, chiếc vòng được anh giữ chặt trong tay.

Phi Phi nhìn biểu hiện của anh mà thập phần khó hiểu. Lẽ nào chiếc vòng kia là của người anh quen sao? Cậu ta quen với chủ tịch sao?

Đình Huy cười nhạt, tay đặt chiếc vòng lên bàn, ánh mắt quan sát cẩn thận từng chút một.

Trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ. Anh có lẽ nên tìm cho ra chủ nhân của chiếc vòng này rồi đi?!

Bình luận

Truyện đang đọc