ÁC MA BÊN NGƯỜI

Edit: Minh minh vẫn lười biếng.

__________

Trước khi đi ngủ, Sơ Lê thừa dịp Sơ Nguyên vẫn còn đang rửa chén trong nhà bếp, lén lút không một tiếng động đi vào phòng anh.

Cô cởi giày, ngồi xếp bằng ở đầu giường, thoải mái ôm hộp yến mạch sữa bò mà anh thích nhất, uống một cách chậm rãi, thưởng thức.

Sơ Nguyên rửa xong chén đũa, trở về phòng mở cửa thì đập vào mắt một sinh vật không thuộc về căn phòng này. Anh lùi ra ngoài cửa, xác nhận đúng đây là phòng của mình rồi mới tiến vào, lại nặng nề nhìn cô em gái không biết xấu hổ đang bá chiếm giường người khác, nghiêm túc nói:"Đi ra ngoài."

Sơ Lê nhảy xuống từ trên giường, nhìn quanh quẩn trong phòng, tròng mắt đảo tít:" Anh hai, em có chuyện muốn thương lượng với anh."

Sơ Nguyên liếc mắt châm biếm, thật không quá muốn nói chuyện với cô em gái này, cứ líu ra líu ríu phiền quá phức. Hơn nữa mỗi lần nói đều không phải chuyện tốt lành gì, không nhờ vả thì cũng là ra lệnh, làm nũng.

Anh nâng cánh tay lên làm động tác cởi áo phông, mở tủ quần áo tìm quần *** cùng quần áo ngủ, sau đó quay lại, hỏi:" Sao em còn chưa ra ngoài?"

(cái đoạn *** mình để nguyên bản nhé, để nâng cao trí tưởng tượng của mọi người. Nhưng mà chắc ai cũng hiểu ha (≧∇≦))

Sơ Lê lắc đầu:" Em còn chưa nói xong mà."

Sơ Nguyên cười lạnh hai tiếng, trong tay cầm quần *** màu đen của mình,

nhướng mày hỏi:" Như vậy là em muốn nhìn anh khỏa thân sao?"

Sơ Lê:"?"

Anh có bệnh!?

Cạch một tiếng, Sơ Nguyên cởi được cái khóa thắt lưng của mình, cười kiểu côn đồ:" Em là em gái mà anh yêu thương, sủng ái nhất. Nếu em muốn, anh có thể cởi cho em nghiên cứu, thành toàn cho tâm tư xấu xa của em."

Sơ Lê: "???"

Sơ Nguyên tiếp tục cởi quần dài, vứt cho cô anh mắt kiểu"còn chưa cút"??

Dáng người anh thật sự rất đẹp. Mỗi ngày anh đều luyện tập cực chăm chỉ, vai rộng eo hẹp, đường nhân ngư rõ ràng. Với cái dáng người cùng bản mặt kia của anh, nữ sinh có lòng ái mộ thực sự không ít. Có điều là anh ấy à, quá hung dữ.

Biểu hiện của Sơ Lê thật bình tĩnh:"Anh hai, dáng anh thật đẹp."

Sơ Nguyên:"......"

Đờ mờ

Sơ Nguyên cầm quần áo vào phòng tắm:" Anh đi tắm rửa một cái."

Trong phòng tắm tiếng nước ào ào. Sơ Lê ngồi yên trên giường chậm rãi thưởng thức sữa bò, thật sự là quá ngon đi. Nhịn không được lại lén cầm một hộp, tính đem về phòng uống.

Sơ Nguyên không chịu nghe cô nói thì cô sẽ nhắn tin bằng điện thoại.

Phòng ngủ Sơ Lê.

Điện thoại cất trong ngăn kéo. Sơ Lê mở ra phát hiện ngăn kéo này chắc chắn đã có ai đó động qua.

Cô gạt màn chia giữa hai giường ra, lạnh lùng nhìn Triệu Hợp Thuần đang nằm trên giường chơi điện thoại, âm thanh lạnh lẽo nói:" Cô lại động vào đồ của tôi?"

Triệu Hợp Thuần bĩu môi:" Em không có."

Sơ Lê trầm mặc vài giây, không khách khí nói:" Trong ngăn kéo của tôi có thả hai sợi tóc đặt trên notebook. Tôi vừa mới mở ra, không có."

Triệu Hợp Thuần buông điện thoại, đôi mắt lúc này mới chịu nhìn đến cô, hai mắt mở to như hai hạt châu, dường ngư không dám tin mình vừa nghe thấy cái gì. Sơ Lê bây giờ chơi thấp kém như vậy sao? Lại còn hẹp hòi với cô như vậy?

Sơ Lê biết Triệu Hợp Thuần có ý định mang notebook của cô đi đến lớp, vừa hay là sắp đến kiểm tra tháng. Ai mà nghĩ tới được, bạn học Thất ban này ngày thường chểnh mảng học hành, không có chí tiến thủ, tới thời khắc quyết định cứ vậy mà muốn đi ngõ tắt.

Triệu Hợp Thuần nhỏ giọng lẩm bẩm:" Còn không phải chỉ mượn một chút thôi sao, chị cũng thật keo kiệt."

Sơ Lê không định lưu lại cho cô ta tí mặt mũi nào dù chỉ một chút. Triệu Hợp Thuần này luôn thích bóp quả hồng mềm*, đi một bước lại nhường lại một bước như vậy chỉ khiến cô ta càng được đà lấn tới:" Nếu lần sau  mà cô còn động vào đồ của tôi khi chưa được sự cho phép..."

(* câu này quen thuộc chắc ai cũng biết nhưng mình vẫn chú thích ra, lỡ có bạn vẫn chưa nghe qua nha. Bóp quả hồng mềm chỉ ý là luôn bắt nạt những người yếu đuối hơn, như quả hồng khi mềm sẽ dễ nắn, muốn nắn thế nào cũng được.)

"Thì thế nào?"

"Tôi liền đem tay cô băm xuống." Sơ Lê bình tĩnh nói:" Tôi không chỉ keo kiệt mà còn rất ác độc. Buổi sáng ngày mai trước khi tôi tỉnh ngủ, cô phải mang notebook toán trả lại vào ngăn kéo cho tôi."

Triệu Hợp Thuần ngồi dậy, ngửa đầu oán hận:" Chị không thể nhường em một chút hay sao?"

"Cô cũng xứng?"

Triệu Hợp Thuần bị Sơ Lê nói tức đến suýt nghẹn chết. Sớm biết vậy cô ta đã không nghe lời mẹ đến ở nhờ Sơ gia! Ở chỗ này chỉ tổ chịu tức chết chứ mấy cái thứ tốt đẹp ở đây thật sự không thể nào tranh thủ được.

Lời nói cũng đủ rõ ràng, Sơ Lê trở lại giường của mình.

Cách một tấm rèm vải, âm thânh Triệu Hợp Thuần phát tiết với đồ vật cực kỳ rõ ràng.

Cô ta bò dậy, thành thành thật thật đem notebook toán trả lại vào ngăn kéo. Lần trước, trước mặt nhóm Trần Dã, Sơ Lê phốt cô ta trộm tiền đã khiến cô ta chịu đủ mất mặt, chỉ sợ Sơ Lê sẽ chẳng cố kỵ điều gì mà nói hết mấy chuyện mất mặt của cô ta ra.

Sơ Lê lười phản ứng lại hành động của cô nàng, kéo gối đầu nằm xuống, cầm điện thoại mở WeChat nhắn tin với Sơ Nguyên.

Ảnh đại diện của anh là một con mèo cực đáng yêu. Con mèo đó là do họ ôm từ chỗ bà nội về nuôi hồi năm ngoái. Hồi đó cũng chỉ vì đặt tên mèo mà hai anh em đã cãi nhau một trận thật to.

Vốn dĩ mèo xanh nhỏ được đặt tên là Nhất Nhất, đến lúc Sơ Nguyên ôm mèo liền nghĩ ngợi một chút rồi nói:"Chú mèo này chắc cũng sắp đến tuổi động dục, dứt khoát đặt tên là Linh Đản đi."

~_~

Sơ Lê: "....."

Linh đản rất kiêu ngạo, trong nhà cũng chỉ làm nũng với mẹ Sơ, khiến cho tâm can hai anh em kêu gào không biết bao nhiêu lần. Có điều tiểu Linh Đản chẳng thèm để ý tới dù chỉ một ánh mắt.

Sơ Lê thử nhắn: [Anh hai, có đó không?]

Nếu giết người không phạm pháp thì tốt rồi: [Không ở].

Nhất Chỉ Lê:[Anh hai đang làm gì vậy QAQ]

Nếu giết người không phạm pháp thì tốt rồi:[Đang ị c*t]

[•••••]

Sơ Lê thật sự có chuyện muốn thỉnh giáo anh hai nên mới ăn nói khép nép như vậy.

Qua năm phút, cô hỏi:[Anh hai, ị không được sao?]

Sơ Nguyên:[.....]

Sơ Lê ngập ngừng rất lâu, đánh chữ cũng chậm: [Anh hai, nếu có một người làm anh tổn thương rất sâu, nhưng thực ra người đó lại không hề cố ý, anh có tha thứ cho người đó không?]

Nếu sau khi trọng sinh cô không quen biết Trần Dã, không liên quan tới hắn nhiều như vậy thì tốt rồi.

Cô cảm thấy Trần Dã vào năm mười sáu tuổi cũng không quá xấu xa như trong tưởng tượng của mình.

Hắn rất cô độc, có điểm đáng thương.

Đầu lông mày kiệt ngạo của Trần Dã chưa từng chịu khuất phục, nhưng chính là cặp mắt kia của hắn không thể che giấu sự chờ mong đối với cuộc sống.

Cuồng vọng vậy nhưng cũng rất ngốc nghếch.

Trương dương tùy ý, nhưng cũng giống như bị nhốt trong lồng sắt toàn những con thú hung dữ đáng sợ.

Trần Dã đã làm nhiều chuyện khác người, một bộ tóc nhuộm màu xanh lục, hoa văn bụi gai được săm lên cổ tay, hút thuốc uống rượu đánh bạc, càng gần hắn lại càng thấy rõ hơn về hắn trong lời đồn.

Đêm nay ngồi trên xe Trần Dã, cô cảm nhận được hắn thật sự không hề để ý đến sống chết của chính mình.

Hai mươi tuổi, cô thích Trần Dã.

Mười sáu tuổi cô vẫn như vậy, không cách nào bình tĩnh được khi đứng trước mặt hắn.

Qua năm phút, Sơ Nguyên mới trả lời: [Anh không muốn nghe câu chuyện đau đớn của tình yêu thanh xuân. Offline 886.]

Nhất Chỉ Lê:[Anh, nếu sau này em gặp được hai người con trai. Một người lớn lên tính tình không được tốt lắm, lại cực kì cố chấp nhưng được cái đẹp trai, em rất thích. Còn một người tướng mạo rất bình thường nhưng được cái tốt tính, em nên chọn người nào?]

Lại qua năm phút...

Nếu giết người không phạm pháp thì tốt rồi:[????][Anh nghĩ em tưởng tượng quá nhiều rồi. Bất kể ai trong số đó, em cũng đều không có được.]

Sơ Lê ôm di động thở dài:[Anh hai, dường như em đã thích một người.]

Không nhìn thấy thì có thể không thích. Nhìn thấy rồi thì chính mình lại không bỏ xuống được.

*

Đêm hè, trận mưa rất lớn.

Lúc rời giường vào ngày hôm sau, Sơ Lê cảm thấy đầu mình hơi nặng. Tư thế ngủ của cô rất không đẹp, hay đá chăn, chắc hẳn là thần cảm mạo lại nhập rồi.

Sáng sớm, giờ luyện đọc, Sơ Lê nhịn không được liền ghé vào chiếc bàn nhỏ nằm ngủ một lát. Khi tỉnh ngủ, đầu ngược lại còn cảm thấy nặng hơn. Đúng lúc này Tạ Mạn gọi cô, nói có người tìm.

Tống Duy mạng theo ánh mắt trông mong đứng ở cửa Nhất ban. Từ khi được đến gần Triệu Văn Kiệt, cô nàng mỗi ngày đi học đều trang điểm một cách hết sức tinh xảo. Cô ta cũng khá xinh, trang điểm lên như vậy cũng chỉ kém sắc hơn Sơ Lê một chút xíu. Thật lâu rồi cô ta chưa gặp Sơ Lê, hiện giờ tới tìm tận cửa thì cảm thấy có chút thẹn thùng.

Sơ Lê chịu đựng sự không thoải mái trong người, giọng nói yếu ớt hỏi:" Có việc gì sao?"

Tống Duy ậm ừ nói:" Sắp tới kiểm tra tháng, cậu ngồi trước tôi một bàn. Đến lúc đó cậu có thể hay không cho tôi mượn bài nhìn một chút?"

Cô ta không muốn khi đứng cùng Triệu Văn Kiệt sẽ bị mất mặt. Lúc đầu cô ta câu dẫn hắn là do hắn có tiền lại có bối cảnh. Nhưng ở bên hắn mấy ngày nay, Tống Duy càng ngày càng không muốn rời xa hắn.

Cô ta thấy Sơ Lê cau mày, tuy không tình nguyện nhưng vẫn vội vàng nói:"Sẽ không bị thầy cô phát hiện đâu, tôi chỉ cầu xin cậu lần này thôi."

Sơ Lê cự tuyệt:" Không được."

Tống Duy bắt lấy cánh tay cô, còn chưa từ bỏ ý định:" Lê Lê... "

Sơ Lê nhàng thoát khỏi tay cô ta: "Thật sự không được. Gian lận không công bằng đối với các bạn khác."

Tống Duy bị Sơ Lê nói cho nghẹn lời, không thể tiếp tục thương lượng được nữa.

Ngồi học cả buổi sáng Sơ Lê cũng chưa thể lấy lại được tinh thần. Buổi trưa Tạ Mạn kéo cô đi ăn cơm nhưng thực sự không còn chút sức nào, chỉ ghé người lên bàn học mà ngủ.

Danh sách thi vừa được đưa ra, Thất ban không hiểu sao đã ồn ào cãi cọ.

Triệu Hợp Thuần được xếp cùng phòng thi với Sơ Lê, ngồi chếch chếch phía sau cô. Có người đùa giỡn nói:"Thuần Nhi, vận khí cậu thực tốt đó, cùng với đệ nhất học bá trường chúng ta ngồi gần nhau như vậy."

Triệu Hợp Thuần bĩu môi, vẻ xem thường:" Tôi cũng chẳng muốn ngồi gần với chị ta như vậy."

"Tại sao vậy?"

"Thật ghê tởm." Triệu Hợp Thuần suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng không một chướng ngại hắt nước bẩn lên người Sơ Lê:" Tôi và chị ta quen biết từ nhỏ. Bản tính chị ta thật ác độc, đặc biệt là thích mách lẻo với thầy cô giáo. Hơn nữa chắc cậu cũng không biết, ba mẹ chị ta đều là người tàn phế, chính chị ta cũng mang bệnh trong người."

Lúc Trần Dã đến lớn là giờ giải lao hết tiết 1, bước đến cửa đã nghe được những lời này.

Hắn dừng bước, cao cao tại thượng liếc cô ta một cái, giọng nói lạnh lẽo:"Cậu mới nói cái gì?"

Triệu Hợp Thuần rụt bả vai lại, sau gáy lạnh toát, khóe môi run run ngập ngừng không nói nên lời, cổ họng như bị thứ gì đó chẹn lại vậy.

Trần Dã cũng không đối đãi với cô ta như một nữ sinh bình thường, một chân đá ngay nơi đầu gối cô ta, giơ tay túm chặt tóc sau gáy ả, lực tay cực lớn khiến cho Triệu Hợp Thuần cảm giác rằng nguyên mảng da đầu ta đã bị Trần Dã kéo đứt.

Sắc mặt Trần Dã lạnh lùng vô đối:" Ông đây hỏi mày mới nói cái gì, mới nói cái gì hả?"

Mấy tóp học sinh xem náo nhiệt bên cạnh cũng bị dọa sợ ngây người, đại khái là không ai dám ho he gì, ngay cả đánh rắm cũng phải âm thầm lặng lẽ.

Nhớ lại hồi cấp hai hắn đã dám túm thầy giáo đánh đến nỗi nằm viện, trong lòng càng run rẩy kịch liệt.

Giọng Tống Duy run run nhưng vẫn dũng cảm tiến lên hóa thân mình thành siêu nhân vảo vệ chính nghĩa, thiếu mỗi cái quần lót mặc bên ngoài quần dài thôi:" Trần Dã, cậu thả tay ra trước đi."

Đến ánh mắt Trần Dã cũng lười bố thí cho cô ta. Tống Duy thấy vậy liền đi đến chỗ Triệu Văn Kiệt, kéo kéo tay áo hắn:" Cậu mau đến khuyên nhủ Trần Dã xem sao, vạn nhất thầy cô biết được chuyện này thì thật sự không tốt chút nào.

Triệu Văn Kiệt tùy ý vỗ vỗ mặt cô ta:"Xí, không phiền cậu lo chuyện bao đồng a."

Triệu Hợp Thuần đau đến chảy nước mắt, môi mấp máy ủy khuất nói:" Tôi còn chưa nói gì mà."

Trần Dã đem cô ta ném lên mặt đất, hai tay đút túi, mặt không biểu cảm: "Tôi không có thói quen đánh con gái. Nhưng mà, cũng đừng để tôi thấy miệng cậu thả ra bất kì cái gì không tốt về Sơ Lê."

***

Ngày mai chính là ngày kiểm tra tháng.

Giáo viên cho họ một thời gian để làm quen với không gian thi. Lúc này Sơ Lê có chút sốt nhẹ, cả người mềm như miếng bông không chút sức lực, lúc dọn bàn ghế cũng đã tốn hết sức bình sinh mới xong được.

Cô thở hồng hộc, trên trán trải một tầng mồ hôi, vừa ngồi xuống thì thấy Tạ Mạn chạy vào lớp nhanh như một cơn gió mang theo chút tin tức:" Ông trời của con ơi!!...Cậu biết không, Trần Dã vừa đánh nhau với cha hắn ở phòng hiệu trưởng. Tay cùng trán hắn đều bị thương, máu rơi đầy đất!"

Lần trước ở ngõ nhỏ, cô cũng đã thấy cha Trần Dã lúc ở cùng hắn. Quan hệ của họ thật sự không tốt, cứ như là có thâm thù đại hận mấy đời vậy.

"Sao họ lại đánh nhau vậy?"

"Không biết nữa, ba hắn tới tìm hiệu trưởng nói gì đó, sau đó thì cãi vã đánh nhau. Ba hắn cầm cái gạt tàn ném trúng đầu hắn chẳng chút nương tay, thật không giống con trai ruột do chính mình sinh ra mà."

Tạ Mạn nâng quai hàm nói. Đúng là việc không liên quan đến mình thì nói ra thật nhẹ nhàng:" Thực ra thì Trần Dã cũng không chịu yếu thế. Hắn tiện tay vơ lấy cái chổi rồi cũng tận lực đánh trả, chắc cha hắn bị thương cũng không nhẹ đâu."

Nghe xong, tâm tình Sơ Lê thật sự rất rối bời. Cô rũ mắt hỏi:" Đã đưa họ tới bệnh viện rồi sao?"

Tạ Mạn lắc đầu:" Không có, cha hắn tới làm hắn tức giận một trận xong thì cũng bỏ đi, Trần Dã lau sạch máu trên mặt rồi cũng đã trở về lớp học." Tạ Mạn không khỏi cảm thán, quả không hổ là giáo bá.

Sơ Lê thất thần một hồi. Cô chứng kiến Trần Dã từ sau khi đã kết hôn, e rằng mọi chuyện hắn đã trải qua không chỉ có từng ấy.

*

Sau khi tan học, Sơ Lê muốn lên văn phòng giáo viên để giao lại bài khiểm tra.

Thời tiết hôm nay khá lạnh, gió luồn theo chân váy truyền tới cơ thể không khỏi khiến cô rét run. Giày vải cũ bước trên bậc cầu thang phát ra thanh âm không lớn. Vừa bước tới tầng hai, cô thấy gần khúc rẽ có thiếu niên lười nhác dựa vào vách tường trắng. Chắc do mới bị thương nên mặt hắn mang theo chút nhợt nhạt.

Sơ Lê ngước mắt nhìn hắn. Trên trán Trần Dã quả thực có dấu vết bị thương rõ ràng, mà vết trên cổ tay lại càng dài càng sâu hơn, vết máu uốn lượn từ cổ tay tới khuỷu tay trông như con giun xấu xí. Lúc này máu đã khô, đóng vảy trông lại càng ghê rợn hơn.

Trần Dã cho rằng cô sẽ coi như không nhìn thấy mình mà ôm đống bài thi quay người rời đi. Nhưng ngoài dự liệu, thiếu nữ ngoan ngoãn dịu dàng tiến tới trước mặt hắn, giọng nói mềm mại, hỏi:" Cậu... đánh nhau cùng ba cậu sao?"

Tối hôm qua thật phũ phàng, ngày hôm nay lại mang đến cho người ta một đống tình cảm.

Không khí âm u trên không trung đã bị nước mưa rửa sạch, bầu trời sáng ngời trong suốt. Khí lạnh theo làn gió luồn lắt qua từng thớ vải chui vào làn da tản suốt cơ thể.

Trần Dã phát hiện Sơ Lê nói chuyện thường hay thêm mấy từ như "Đâu", "Sao", "À",... Nghe không hề thấy như đang làm ra vẻ mà khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.

Hắn cười một hồi:" Đúng vậy, đã  đánh."

Sơ Lê nhìn xuống vết thương trên cánh tay hắn, ngập ngừng hỏi:" Vết thương này cũng là do... cha cậu sao?"

Trần Dã nhếch khóe miệng:" Là do ông ấy đánh."

Sơ Lê cứng họng, chậm rãi rút ra từ trong túi áo băng cá nhân, nhét vào tay hắn:" Cậu dùng cái này băng lại trước đã, sau đó nhớ đi bệnh viện khám lại."

Trần Dã rũ mắt nhìn cái băng keo cô nhét trong tay hắn, cà lơ phất phơ nhét trả vào tay Sơ Lê:" Cậu giúp tôi dán đi."

Sơ Lê định mặc kệ không thèm quan tâm hắn nữa, nhưng biểu tình hắn như vậy không thể nhẫn tâm nổi.

Cô xé mở băng dán, nhón mũi chân tién lại gần, hơi thở ấm áp thơm ngọt, động tác ôn nhu như sợ làm hắn đau, nói:" Tại sao cậu lại đánh nhau với ba vậy?"

Trần Dã cúi đầu nhìn thiếu nữ mềm bạch ngọt* trước mặt, từ khuôn mặt xinh đẹp, xuống cổ, xuống nữa là xương quai xanh, lồng ngực hô hấp phập phồng, qua cổ áo có thể thấy được một tí tẹo làn da trắng nõn nà. Hắn đột nhiên thất thần, nhận ra rằng trước giờ mình chư từng quan sát ai kĩ đến như vậy.

(*Mềm, bạch, ngọt:" mêmd mại, trắng trẻo, ngọt ngào. Đại khái cũng giống ngốc bạch ngọt í, chỉ những cô gái đáng iu.)

"Ông ta muốn đuổi tôi ra nước ngoài để tiện cho việc nuôi dưỡng nghiệt chủng của mình." Trần Dã cười lạnh:"Tôi không chịu đi, lại nói thêm vài lời nên ông ta liền ra tay đánh người."

"Dù có như vậy thì cậu cũng không thể để chính mình bị thương a. " Cô nói tiếp:" Hơn nữa trẻ nhỏ vô tội, thằng bé đó không phải nghiệt chủng mà là em trai của cậu đó."

Trần Dã chẳng thèm để ý, hầu kết lên xuống, giọng nói kiêu ngạo:" Tôi nói nó là nghiệt chủng thì chính là nghiệt chủng."

Từ khi Trần Dã còn nhỏ đã bị An Lê ép phải dùng dao găm tự đâm bị thương mình. Nghĩ đến bà ta, Trần Dã liền cười lạnh cực kì khinh thường.

Nếu như An Lệ đó thật sự thích trẻ con như vậy thì hắn sẽ thành toàn cho bà ta sinh ra, sau đó đứa bé sẽ chết yểu. Chỉ cần nghĩ tới biểu cảm của bà ta khi ấy thôi là đã cảm thấy cực kì xuất sắc.

Sơ Lê không nói gì nữa, mang bài kiểm tra nộp lên văn phòng.

Chờ Sơ Lê nộp bài xong đi ra vẫn thấy Trần Dã đứng ở nơi đó.

Thấy hắn, mặt Sơ Lê đỏ bất thường, bước nhanh tới trước mặt hắn, hỏi:"Sao cậu còn chưa đến khám bác sĩ?"

"Cậu muốn quản tôi sao?"

"Như vậy không thể được." Bị bệnh khiến người khác mơ màng hồ đồ, cô chủ động nắm vào cánh tay hắn:" Tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ, phòng khám ngoài trường cũng không tệ lắm đâu."

Trần Dã tùy ý để cô nắm lấy tay mình lôi đi.

Không khí phòng khám tràn ngập mùi thuốc trung y, một phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng đứng trước quầy thuốc

Sơ Lê kéo hắn đến đó, chưa kịp nói gì thì hắn đã mở miệng:" Tôi muốn chút thuốc hạ sốt." Sơ Lê nhất thời không nói được câu nào.

Bác sĩ nhanh chóng gói thuốc vào túi nilon đưa hắn, nói:" Hết 51 đồng."

Trần Dã lấy thuốc xong liền nắm tay kéo Sơ Lê ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề để ý tới vết thương của mình, hắn cường ngạnh nhét thuốc cho cô:" Cầm đi, trông bộ dáng ốm yếu của cậu thật chán ghét."

Sơ Lê ủy khuất:" Vậy cậu đừng có nhìn tôi nữa."

Cô cầm lấy túi thuốc, có chút tức giận nói:" Tôi đi rồi cậu cũng không cần phải nhìn thấy tôi nữa."

Trần Dã nheo mắt nhìn cô đi xa, thẳng đến lúc cô chen chúc bước lên xe bus mới thu hồi tầm mắt về.

Triệu Văn Kiệt lúc này chạy ra từ cổng trường học, buồn bực nói:" Mẹ nó chứ, tại sao tôi gần đến nơi Sơ Lê liền chạy mất cơ chứ? Tôi đáng sợ đến vậy sao?"

Cố Trình chọc cho nỗi đau của cậu ta thêm một nhát dao:" Tôi nói rồi, căn bản là cậu quá xấu."

"Cậu cút cho tôi."

TriệuVăn Kiệt liếm liếm môi, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp của Sơ Lê, hắn cảm thán từ sâu trong nội tâm:" Đôi chân kia của Sơ Lê thật sự rất đẹp. Anh Dã, ánh mắt không tồi đâu."

Có điều Triệu Văn Kiệt vẫn nghĩ rằng Trần Dã luôn chỉ chơi đùa với học bá Sơ Lê để tìm cái mới mẻ, chưa bao giờ đặt tình cảm vào trong đó.

........

_______hết chương 19__________

Minhminh: mình đã ốm tính đến nay là ngày thứ 5 rồi, cố lết cái xác già này để edit truyện đấy, các bạn thấy mình có giỏi không? *cầu vỗ về, cầu yêu thương*

Các bạn có muốn spoil không? Muốn spoil không? Muốn spoil không???  AAAAAAA*thét gào*

NHỮNG GÌ MÌNH LẢM NHẢM Ở CUỐI TRUYỆN NẾU CÁC BẠN THẤY PHIỀN THÌ SAU KHI HOÀN, MÌNH SẼ XÓA TẤT CẢ ĐI NÊN CÁC TÌNH IU AN TÂM NHA. NHỮNG CHƯƠNG TIẾP THEO MÌNH SẼ KHÔNG VIẾT MẤY CÁI LỜI LẢM NHẢM NỮA ĐỂ TRÁNH LÀM PHIỀN CÁC BẠN KHI ĐỌC TRUYỆN.

Chúc các anh chị năm nay có kết quả THPT quốc gia đạt kết quả thật cao, đỗ được nguyện vọng 1 nha! Cơ mà nói câu cuối này, sang năm mình phải chọn nguyện vọng rồi mà bây giờ mình cứ 2 tuần đổi 1 nguyện vọng thì phải làm thế nào nhỉ? Lại còn học vô cùng vô cùng lệch nữa chứ 〒_〒

Bình luận

Truyện đang đọc