ÁC MA BÊN NGƯỜI

Cuối tháng mười một, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh.

Sơ Lê uống hai ngụm Coca, nói với Trần Dã: "Tôi không có gì không vui, cậu mau về lớp đi."

Trần Dã nghĩ thầm, xác định hai ngày nay lúc gặp cô đều không tỏ vẻ thiếu gia, không những thế còn ngoan ngoãn nghe lời như cháu nội cô ấy, chắc không đến nỗi chỉ nói nhiều vài câu đã bị ghét bỏ.

Hắn cầm chìa khóa xe ném cho cô, nói: "Tôi mệt sắp chết rồi, muốn đi tiệm nét ngủ, tan học đến tìm tôi."

Sơ Lê còn chưa kịp phản ứng Trần Dã đã đi rồi.

Cầm chìa khóa xe có chút không nói nên lời, tìm hắn không được mà không tìm cũng không xong.

Mà trên diễn đàn, Triệu Hợp Thuần ba hoa khoác lác bịa đặt lời đồn hoàn toàn sai sự thật, vô căn cứ, cũng không phải cô không có biện pháp giải quyết con người này.

Sơ Lê cũng không ngốc nghếch mà lên mạng thanh minh, cô trực tiếp đến Thất ban tìm em họ giả nhân giả nghĩa Triệu Hợp Thuần nhà mình, thân thiết kéo lấy tay cô ta, tỏ ra mình vô cùng tin tưởng: "Thuần nhi, em có thấy bài viết mắng nhiếc chị trên diễn đàn không?"

Nụ cười Triệu Hợp Thuần cứng đờ, cố tỏ vẻ vô tội, nói: "Ngày thường em không hay lên mạng nên cũng không chú ý tới mấy tin tức đó, có chuyện gì xảy ra?"

Ta nhổ "phì".

Sơ Lê tiếp tục nói: "Ở đó có người tự xưng là bạn học lâu năm của chị, nói chị lừa lấy tiền trợ cấp học bổng, còn nói ba mẹ chị là đại ca gì gì đó. Người khác có thể không rõ, sao em còn có thể không biết chứ? Rõ ràng chị không lừa đảo, ba mẹ chị cũng là công dân lương thiện."

Sắc mặt Triệu Hợp Thuần vì lời cô nói mà ngày càng mất tự nhiên, ngày càng chột dạ.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Sơ Lê sẽ trực tiếp đến tìm cô ta để làm rõ sự thật, còn nói ra mình ủy khuất.

Vừa rồi cô ta vô cùng hoảng sợ vì tưởng Sơ Lê đã biết mọi chuyện là do chính cô ta làm, tới tìm cô ta tính sổ.

"Đúng vậy chị họ, hoàn cảnh gia đình chị em rất hiểu."

Sơ Lê gật đầu, giả vờ lau khóe mắt: "Vậy em có thể giúp chị làm sáng tỏ bài viết xúc phạm phẩm chất danh dự kia không? Nếu là tự chị nói thì nhất định sẽ không có ai tin."

Triệu Hợp Thuần:.........

Cô ta cố cứu vớt sự tình, giả mù sa mưa nói: "Giả không thể thay thế sự thật, lời đồn vĩnh viễn chỉ là lời đồn, chị không cần phải để trong lòng."

Sơ Lê lắc đầu, nửa thật nửa giả nói: "Nhưng các bạn trong lớp đều đã hiểu lầm, không ai muốn nói chuyện với chị, bọn họ đều không tin, kể cả bạn cùng bàn cũng muốn đổi chỗ."

Triệu Hợp Thuần tin thật 100%, không kịp che giấu vẻ kinh ngạc mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa: "Sao có thể như vậy chứ?"

Sơ Lê thật muốn (mọe nó) cười lạnh một tiếng nhưng cố nhịn xuống, hôm nay, trước mặt Triệu Hợp Thuần cô phải giật lấy cái tượng Osca diễn xuất về tay: "Cho nên em lên mạng giúp chị giải thích một chút được không? Sau đó chị mời em ăn cơm?"

Triệu Hợp Thuần không phải thực sự không tình nguyện. Cô ta nghĩ Sơ Lê ngu xuẩn như heo vậy, loại việc này để cô ta lên mạng thanh minh thì làm gì có ai tin cơ chứ?

Vì thế, sảng khoái đồng ý luôn.

"Chị là chị họ của em, sao em có thể không giúp chị? Đây là việc nên làm, chị không cần mời em ăn cơm."

Sơ Lê hít hít cái mũi: "Cảm ơn em, hôm nay không có em chị cũng không biết phải làm sao mới tốt."

Bình luận trên diễn đàn đều nặc danh, Triệu Hợp Thuần chỉ cần sửa lại nick name, thậm chí cô ta còn không thèm đổi ID của mình.

1132 (cảm kích nhân sĩ): Đại gia kia làm ơn không cần bịa đặt nha, (๑•́ ₃ •̀๑) tôi và Sơ Lê là họ hàng, ba mẹ cô ấy đều là người rất tốt, cũng không phải giống như người ta bịa đặt. Gia cảnh cô ấy rất phức tạp, rất đáng thương, hy vọng các bạn đừng nghe tin đồn bậy bạ.

1124: Lầu trên có thể tự mình đi đếm xem mình có bao nhiêu cái gọi là cảm kích nhân sĩ mà đòi đi tẩy trắng giúp học bá Sơ?

1125: Sao còn có người tẩy trắng giúp Sơ Lê thế? Cái tin nóng kia của học muội còn chưa đủ rõ ràng sao, cô ấy còn đăng ảnh chụp chung của mình và Sơ Lê nữa kìa (tuy rằng đánh mosaic toàn thân học muội) nhưng điều này cũng có thể chứng minh tất cả đều là sự thật nha.

1126: Trừ phi mấy người tẩy trắng có chứ cứ tất cả đều là bị đặt, nếu không sẽ không có người tin.

1127: Tôi thật muốn khóc, cảm giác quỹ trợ giúp học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại trao cho người có hoàn cảnh tốt thật sự rất tệ.

1128: Muốn đi tận bộ giáo dục đòi công lý, dựa vào cái gì phải nhân nhượng chứ?

1129: Sơ Lê học tập tốt như vậy, dù có kiện cáo cũng sẽ có người bao che cô ấy thôi.

1130: Đơn kiến nghị như sau: bcjyj, mong các vị nhân sĩ đưa tay điểm chỉ, dốc lòng hoàn thành đơn kiện có một ngàn dấu tay, mong các nhân sĩ tích cực.!*

(Xin lỗi các bạn, đoạn này mình cũng không hiểu đang nói cái gì nữa ?)

1131: Ok, đã điểm chỉ xong.

1132 (cảm kích nhân sĩ): Gia cảnh nhà Sơ Lê thật sự rất khó khăn, cô ấy cũng không lừa tiền của ai cả, mọi người sống có lương tâm một chút không được sao?

Nhưng đúng là không một ai phản hồi lại bình luận của Triệu Hợp Thuần nữa.

Sơ Lê cũng chẳng trông cậy Triệu Hợp Thuần có thể thanh minh trong sạch cho cô trong vài ba câu, cô cũng có tính toán của riêng mình, trước đi rời đi còn chân thành cảm ơn cô em họ "đáng yêu" này: "Thật cảm ơn em."

"Không cần khách khí, chúng ta là chị em mà."

***

Giữa tháng mười một, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn.

Lúc chạng vạng, gió đã không còn ôn nhu dịu dàng mà biến thân thành yêu tinh, luồn lách lả lướt theo cổ áo cô đi vào da thịt.

Sơ Lê kéo khóa áo lên hết cỡ, cằm giấu trong cổ áo, chậm rãi bước đến quán net.

Người trông quán chợt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước đến liền tỉnh táo trong nháy mắt, hai mắt sáng suýt thành đèn pha, vẫy vẫy tay: "Em gái, đến mở máy đi, con gái tôi chỉ lấy nửa giá thôi."

Sơ Lê mặc đồng phục gọn gàng, đôi mắt to tròn đen láy, chân đeo đôi giày thô màu trắng sạch sẽ, nhìn bao quát, dánh vẻ cô thật không hợp đứng ở nơi này.

Cô nói: "Tôi tới tìm người."

Dáng Trần Dã rất dễ nhận ra, chỉ cần quét mắt một vòng đã thấy hắn trùm áo khoác nằm trên sofa ngủ.

Người trông quán nhìn Sơ Lê, lại nhìn Trần Dã thì nghĩ ngay đến tên đại ca này lại gieo rắc tai họa cho cô gái nhà lành này rồi.

Hắn nhẹ nhàng dơ chân đá người Trần Dã: "Anh em, có người đẹp đang chờ kìa."

Trần Dã đang say giấc nồng thì bị người ta phá đám, cáu kỉnh: "Chờ cái m* mày ấy mà chờ."

Người trông quán bị chửi mất cả sĩ diện, túm cái áo trùm trên mặt hắn ra: "Mau tỉnh, thật sự có người đẹp tìm, tôi đùa cậu làm gì? Mà Trần Dã cậu đúng là có diễm phúc nha, không thiếu mỹ nữ vây quanh."

Trần Dã bị tên này hố không ít lần, cảm thấy lời từ mồm hắn nói ra không giả thì cũng không phải sự thật, hắn liền mất kiên nhẫn: "Đm, cút cho ông."

"...."

Sơ Lê thở dài: "Là tôi."

Qua vài giây, Trần Dã vừa mới đây còn buồn ngủ đôi mắt trở nên tỉnh táo không ít, chậm rãi ngồi dậy từ sofa, tóc hơi hỗn loạn: "Tan học rồi à?"

Sơ Lê đưa chìa khóa xe cho hắn: "Tôi muốn ăn món gia xuyến xuyến* ven đường."

(mình kiến thức nông cạn, không tìm được món này, xin lỗi các bạn.)

Trần Dã xoa xoa mặt cô: "Vậy đi thôi."

Ra khỏi tiệm nét mà chưa chuẩn bị tinh thần, trần Dã chỉ mặc mỗi chiếc cộc tay liền hứng ngay phải một cơn gió lạnh làm toàn thân cứng đờ, môi run run, không nhịn được phun một câu: "M* nó, sao lạnh vậy!"

Sơ Lê: "Cậu mau mặc áo khoác vào."

Trần Dã không vội mặc áo ngay, hắn ôm cô từ phía sau, gác cằm lên cổ cô cọ tới cọ lui: "Cậu có lạnh không?"

Sơ Lê lắc đầu: "Tôi mặc nhiều quần áo, không lạnh."

Cô vẫn chưa quen được việc thân mật với người khác ngoài chốn công cộng: "Cậu đừng ôm nữa."

Trần Dã đưa tay ôm vai cô, chặt thêm một chút: "Sợ gì chứ? Bây giờ còn ai chưa biết chúng ta có quan hệ gì à?"

Sơ Lê nhéo tay hắn một cái: "Phi, cậu không biết xấu hổ."

*

Mai là cuối tuần nên tiệm ăn đông đúc hơn hẳn ngày thường.

Trần Dã đưa cô đến cửa tiệm liền nhíu mày, nhìn khách xếp một hàng dài thật dài, có vẻ không có kiên nhẫn chờ đợi.

Sơ Lê cũng không muốn chờ, cô kéo áo hắn, nhỏ giọng: "Thôi cậu đưa tôi về nhà đi, về nhà rồi ăn cơm."

Trần Dã lưu luyến, không muốn sớm như vậy đã phải đưa cô về nhà, hắn tự lui một bước, nói: "Tôi xếp hàng cùng cậu."

(Dạ đàn ông như mò kim đáy biển.)

Sơ Lê lại không hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, cô biết từ trước đến nay hắn không giỏi chờ đợi, sợ chờ lâu quá hắn lại nổi điên tức giận liền lắc đầu: "Không xếp hàng nữa, về thôi."

Trần Dã tự nhiên lên cơn mà không báo trước: "Có phải cậu không muốn ăn cơm cùng tôi không? Ghét bỏ ông đây à?"

Sơ Lê cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh: "Tôi sợ cậu không chờ được."

Trần Dã nhìn khuôn mặt cô gái trong lòng tuy vẫn còn dỗi nhưng lại mềm nhũn, hạ giọng: "Tôi nói chờ được là chờ được, không phải ngoài kia còn có ghế sao? Chúng ta ngồi xuống đó chờ."

Giọng Sơ Lê ôn nhu: "Xem ra còn phải chờ gần hai mươi bàn nữa mới đến lượt chúng ta."

Ngón tay mềm mại của cô nhéo tay hắn, nói rất ngọt: "Không phải không muốn đi ăn với cậu, chỉ là không muốn cậu phải chờ lâu như vậy thôi."

Thần sắc Trần Dã vẫn căng cặt, khóe miệng hạ xuống, có vẻ vẫn chưa nguôi giận.

Sơ Lê đỏ mặt nhón chân hôn lên khóe miệng hắn: "Là tôi thương cậu phải đợi chờ mà."

Tính hắn thật thúi, lúc căng lên thật khó dỗ dành mà.

Không có tiếng đáp lại.

Sơ Lê nhìn khóe miệng căng cứng của hắn đành thỏa hiệp: "Vậy ngày mai tôi đến nhà tìm cậu được chưa?"

Trần Dã:.....

"Khi nào?"

Sơ Lê nghiêm túc tính toán rồi nói: "Tầm giữa trưa nhé, tôi nấu cơm cho cậu."

Trần Dã hòa hoãn, tỏ vẻ "miễn cưỡng chấp nhận được": "Được thôi."

Dường như cảm thấy vừa rồi mình quá bá đạo không nói lý lẽ liền bổ sung một câu: "Để tôi đón cậu, cũng không cần tới làm cơm, tôi sẽ gọi cô giúp việc đến làm."

Sơ Lê gật đầu: "Cũng được."

Giải quyết xong nhẹ cả người, Trần Dã nắm tay cô chặt thêm một chút, tay trong tay cùng nhau về nhà.

Cô không biết Trần Dã kiếm được đâu con xe đạp điện, so với ngồi xe máy an toàn hơn nhiều nhưng gió lạnh cứ lùa vào cơ thể.

Trần Dã ngoan cố thà chết không mặc áo khoác, kệ cho gió lạnh lùa trong da thịt.

Đến dưới nhà.

Trần Dã nắm cổ tay thon nhỏ của cô đẩy vào tường, nhiệt tình hôn lên bờ môi mềm mại.

Thiếu dưỡng khí, Sơ Lê hổn hển cố hít vào chút oxi, sắc mặt ngày càng hồng nhuận hơn, hai chân mềm nhũn dựa vào ngực Trần Dã, âm thanh mềm mại lại hơi làm nũng: "Sẽ có người thấy mất."

Trần Dã nhìn đôi mắt long lanh ấy, hầu kết không tự chủ mà lăn lộn một vòng, càng nhìn nội tâm càng ngứa ngáy, hắn hỏi: "Chẳng lẽ cậu không thích sao?"

Sơ Lê chôn mặt vào ngực hắn không chịu trả lời.

Trần Dã tinh ranh, mạnh mẽ nâng khuôn mặt cô lên đối diện hắn: "Nếu cậu không muốn, sau này sẽ không như vậy nữa."

Sơ Lê bị ép nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai kia, vừa xấu hổ lại vừa ủy khuất, giọng nói mềm mại không giấu được nét xấu hổ ấy: "Thích, tôi cũng thích cậu hôn tôi."

Trước kia cô cũng rất thích được hắn ôm vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi.

Cô chưa từng có cảm giác an toàn từ khi gia đình gặp biến cố. Chỉ khi ở gần hắn, được hắn nhẹ nhàng nâng niu mới có ảo giác nình được trân trọng, có ảo giác rằng mình cũng được yêu thương.

Sơ Lê luôn ôn nhu nghe lời, một phần nguyên nhân là do cô nghĩ rằng mình ngoan một chút, nghe lời hiểu chuyện, không tạo phiền phức cho người chồng này thì hắn sẽ dần dần thích mình, tôn trọng mình, sẽ thật tâm muốn tìm hiểu con người mình.

Sau đó có thể trải qua một cuộc đời bình đạm an an ổn ổn, có gia đình hạnh phúc thuộc về mình, có hai đứa con kháu khỉnh đáng yêu.

Đáng tiếc nguyện vọng nhỏ nhoi ấy, rất xa vời.

Trần Dã một khi muốn sủng ái một người, trên đời này không một nữ nhân nào có thể chống lại sức hấp dẫn của hắn, hắn không hề bủn xỉn về mặt tài chính, vừa hào phóng lại rất biết cách săn sóc.

Có một đoạn thời gian Sơ Lê không hiểu tại sao luôn thấy được những tin tức Trần Dã cùng đám hoa đào của hắn. Trong lòng cô khó chịu nhưng vẫn cam chịu giấu nhẹm đi.

Có lúc ngẫu nhiên nhắc đến nhưng lại bị hắn lấy hai ba câu đánh trống lảng, nếu cô mà tiếp tục hỏi nhất định hắn sẽ khó chịu, cảm thấy cô vô cớ gây rối.

Sơ Lê không có biện pháp giải quyết hoa đào yến anh bên ngoài, chỉ có thể làm công tác đề phòng từ Trần Dã.

Ngày đó cuối tuần mà Trần Dã vẫn đến công ty, hắn vừa động cô đã lập tức bừng tỉnh, chống chịu cơn buồn ngủ để bò dậy, hai cánh tay mảnh khảng ông lấy cổ hắn, cẳng chân thon dài quặp chặt thắt lưng, cô giống keo dính người dán chặt vào hắn.

"Không đi có được không?"

Trần Dã rất ít khi thấy cô dính người như vậy nên bây giờ có chút buồn cười, hắn nhẹ nhàng tách tay chân cô ra nhưng không bao lâu sau cô lại leo lên, rõ ràng nhát gan nhưng cố lì lợm: "Hôm nay em thấy không khỏe, anh ở nhà với em được không?"

Trần Dã duỗi tay áp vào trán cô: "Không có sốt mà."

Sơ Lê hơi ủy khuất, cánh tay cùng cẳng chân kiên quyết bám chắc trên người hắn, lẩm bẩm: "Nhưng mà em khó chịu."

Cô đang nói dối, nhưng tự hờn dỗi mà sinh khó chịu là thật, nói xong câu đó dứt khoát thả người hắn ra, mạnh chân mạnh tay chui vào chăn, trông vừa ấu trĩ vừa buồn cười.

Sơ Lê xoay lưng về phía Trần Dã, giọng buồn buồn: "Không khỏe chính là không khỏe, em gạt anh làm gì? Tuy em không phát sốt nhưng rất chóng mặt, còn buồn nôn nữa."

Trần Dã không biết lí do vì sao bánh bao nhỏ nhà hắn hôm nay lại dính người đến vậy, nhưng hắn không những không thấy phiền mà còn cảm thấy rất vui, có chút ngọt ngào.

"Anh ở đây với em?"

Trong bụng Sơ Lê mừng thầm, qua vài giây cô ló ra đôi mắt long lanh như dạ minh châu nhìn hắn chằm chằm: "Muốn anh ở nhà với em cả ngày."

Không thể để tiểu tam có cơ hội tiếp cận câu hồn hắn đi.

Trần Dã mềm lòng gật đầu đồng ý, nếu đã không ra ngoài thì trực tiếp leo lên giường ôm bánh bao ngủ nướng.

Trần Dã ấn tay Sơ Lê lên thắt lưng mình, khom lưng đặt môi lên vành tai cô, nói: "Phiền em giúp anh tháo bỏ thắt lưng."

Mặt Sơ Lê oành một cái đỏ rực như sắp bị nướng chín, tận lực núp sâu vào trong chăn, chỉ lộ ra ngoài nửa cái đầu cùng đôi mắt tròn xinh.

Trần Dã tỏ vẻ nghiêm trang: "Không thay đồ ngủ sao anh ngủ nướng được? Em đang nghĩ lung tung cái gì vậy?"

Sơ Lê không nghĩ vớ vẩn, chẳng qua mỗi lần dụ dỗ cô làm chuyện ấy hắn đều như vậy, nhất là khuôn mặt tươi cười giọng nói như có ma lực khiến người ta không thể chối từ.

Hắn dụ dỗ rất chuyên nghiệp.

Mở đầu dụ dỗ sẽ nói năng ngọt ngào:"Lê lê, tay anh không rảnh, em giúp anh cởi quần áo có được không?"

Sau đó từng bước lừa vào tròng: "Được rồi, Lê Lê ngoan, mở chân ra được không?"

"Lê Lê tốt, đưa lưng về phía anh."

Sơ Lê ngốc nghếch không biết phản kháng, kết quả là bị hắn khi dễ cho lên bờ xuống ruộng, hơn nữa đến khi gần xong việc rồi mới biết mình đang bị khi dễ một cách thảm hại.

Bây giờ cô đã rút ra được bài học xương máu nên mỗi lần Trần Dã nói cô cởi thắt lưng cho hắn là sẽ trốn liền, chui chặt vào trong chăn giả chết tự bảo vệ mình.

Trần Dã cười nằm xuống, đưa tay ôm lưng cô dựa sát vào ngực mình: "Cô nhóc thối."

Lá gan thỏ đế lại dám đi khiêu khích người khác, sau đó liền trốn thật nhanh vào ổ mình không chịu ra làm người khác không khỏe vì cô.

___________Hết chương 38 _________

Minhminh muốn tâm sự những lời vừa dài vừa vớ vẩn:

Đừng nói Sơ Lê nũng nịu hay khóc (thật ra lúc mình edit đã cố nói giảm nói tránh để bớt đi cái tính "bèo" của Lê rồi) đến chính mình mà có ny thì mình cũng sẽ hay làm nũng vào những thời điểm hợp lí, và vì là người mau nước mắt nên cũng RẤT khó mà kìm được ế, phải ai mau nước mắt mới hiểu điều này (trừ một số lúc giả tạo cho người ta xem)

Đấy là tui nói NẾU có ny nhé, chớ bọn bạn tui bảo là: "Có chó yêu mày." ?

Tuần sau mình thi thử lần 1 phải cố thôi ????

Mà không nhấn sao, không cmt là mình không đăng đâu nhé, cảnh báo đấy, đe dọa đấy, sợ chưa ??

Bình luận

Truyện đang đọc