ÁC MA ĐẾN TỪ THIÊN ĐƯỜNG


Bàn tay hư hỏng lại mò mẫm xuống chỗ tư mật, khoáy đảo kích thích nước ra đầm đìa, cơ thể cả hai nóng dần lên, anh càng ngọ nguậy những ngón tay thì tiếng kêu yêu kiều càng phát ra kịch liệt và to hơn.
Hai má Minh Nhi đỏ bừng, cả người châm chích như bị kiến cắn vô cùng khó chịu, đã vậy còn bị Vương Hoàng trêu chọc vùng kín bên dưới, làm đầu óc cô quay cuồng, không ngừng thèm khát thứ kia của Vương Hoàng đ.út vào trong.
" Ưm...Vương Hoàng...!" cô cất giọng nỉ non.
" Ngoan, không gấp..." Vương Hoàng khe khẽ giọng gian manh.
Khi anh rút tay ra, cả bàn tay sớm đẫm chất dịch trắng nhầy nhụa, anh cho hẳn những ngón tay đó vào miệng, bao nhiêu dịch vị anh đều nuốt hết ngay trước mắt cô.

Anh nhanh tay cởi ngay chiếc quần short để lộ vật nam tính đang cuồng n.ộ, thắt chặt c.ăng cứng kiềm nén từ nãy giờ, anh đặt nụ hôn thèm khát lên chiếc cổ nhỏ, nâng đầu Minh Nhi lên, gấp gáp yêu cầu.
" Ngậm nó đi..."
" Nhưng...nó..."
Mặt mày Minh Nhi tái mét, cô không dám, vừa muốn phản kháng lại bị Vương Hoàng ấn đầu cô xuống dưới, xoa xoa vào gáy cố cô, động viên.
" Ngoan, chiều anh đi...tiểu nhân ngư..."
Minh Nhi miễn cưỡng, sợ sệt cầm lấy vật kia, một vòng tay cầm không hết, vừa to vừa dài, nó nóng đến bỏng rát.


Cô hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, lấy hết can đảm há miệng ngậm lấy vật to lớn kia.
Hai cánh môi mềm mọng bao gọn lấy, lại được đầu lưỡi ẩm ướt cọ xát khiến Vương Hoàng điên cuồng r.ên trong miệng, giữ chặt lấy đầu Minh Nhi, ngồi dậy, thứ kia lại vương cao mãnh liệt, đ.âm sâu vào cuốn họng Minh Nhi, hốc mắt của cô lã chã vài giọt lệ ấm nóng.
So với cái miệng nhỏ, thứ này quá đổi khổng lồ, Vương Hoàng còn liên tục ấn đầu cô ra vào theo nhịp làm cho cô xém chút chết nghẹn.
" Minh Nhi...ưm...em làm anh điên mất..." Vương Hoàng thở hổn hển, sau đó buông tay, Minh Nhi như vớ được sự sống gục xuống nền nhà hít lấy không khí, mặt mũi đỏ bừng.
Không đợi cô bình tĩnh lại, Vương Hoàng đã gấp rút bế cô lên giường, đem cô đè chặt dưới thân anh, hung hăng ngoạm lấy bầu ngực sữa, tham lam chiếm lĩnh mọi thứ.
Trước những đòn tấn công của anh, Minh Nhi chỉ biết mím môi, nằm im để anh công kích.
" Em đẹp lắm...tiểu nhân ngư, cái tên này quả thật rất hợp với em..." giọng anh có chút khàn đục, tiếng kêu yêu kiều cực ngọt của Minh Nhi liên tục rót vào tai anh.
Bắt đầu, anh thẳng lưng, tách rộng hai chân mảnh khảnh, một tay giữ lấy chiếc eo nhỏ xíu, tay còn lại điều khiển vật ấm nóng sớm đã tr.ướng cao trực tiếp đ.âm sâu vào bên trong tư mật.
Minh Nhi gồng cơ, kêu thét lên một tiếng, cơn đau xé rách mau chóng đi qua, tiếp đến là sự kí.ch thích khủng khiếp ở phía dưới, làm cô kêu gào khổ sở.
" Aaaaaa, ưmmmm..."
" Ch.ết tiệt,...em làm anh đến chết vì em..."
Vương Hoàng cắn chặt răng, cơn sung s.ướng gần như bóp chết anh, không thể dừng lại, động tác mãnh liệt hơn, anh cúi xuống hôn ngấu nghiến môi anh đào, bàn tay ôm lấy bộ ngực căng mẩy liên tục vần vò, day day đến mãn nhãn.
Mặc dù nói Minh Nhi đã sinh một lúc hai con nhưng chỗ đó của cô vẫn khít, không hề có chút lỏng lẻo, có lẽ vì cô từng tập võ khiến các cơ căng lên, mông đẫy đà, chỗ đó thu hẹp lại.

Cộng thêm, thứ kia của Vương Hoàng không hề nhỏ, kết hợp nhau quá ưng ý.
Nhịp thở của cả hai mỗi một lúc thêm dồn dập, phía dưới luận động kịch liệt, hai cánh hoa nhỏ ẩm ướt, trơn tru ôm chặt vật cuồng nộ.

Nhìn Minh Nhi trong tư thế này cực kỳ mê hoặc, Vương Hoàng có thể thâu toàn bộ cơ thể kiều mị vào trong tầm mắt.
Giọt lệ trên khóe mặt rơi ra bị anh hứng trọn, một chút anh cũng tiếc không để nó thoát hơi trong không khí, Minh Nhi vòng tay ôm chặt, cào cấu những vết mèo yêu lên tấm lưng rộng lớn, cái miệng chẳng thể nào ngập lại tiếng r.ên.

Vương Hoàng kéo hai chân cô đặt lên vai rộng, tiến sâu hơn nữa, gương mặt ma mị bỗng chốc nhăn nhó, lệ rơi nhiều hơn.
" Em có đau lắm không?

Nếu đau quá anh dừng lại nhé? " Vương Hoàng xót trong lòng, sợ cơn hưng phấn của mình làm tổn hại cơ thể mỏng manh kia.
Minh Nhi vội lắc đầu, lí nhí từ " không ", rồi chồm người lên hôn môi mỏng, so với việc bị ép quan hệ trước kia thì bây giờ là cô tự nguyện, chỉ là một chút cơn đau, nó vốn không đáng sợ bằng lúc Vương Hoàng hung bạo.
Bây giờ anh rất nhẹ nhàng với cô, lại còn ôn nhu, cô sao nỡ dập tắt cuộc yêu.

Bất thình lình, Vương Hoàng bế sốc cô lên, ôm trọn cơ thể bé nhỏ, tham lam liếm láp bả vai trơn nhẵn.
" Minh Nhi...em lên trên nhé...như vậy em sẽ không đau nhiều đâu..." anh khe khẽ giọng dịu ngọt.
Còn không cho Minh Nhi thời gian đồng ý, anh tự mình ngả người xuống đệm, vật nam tính nằm yên vị bên trong tư mật, anh thò hai tay xuống ôm chặt cặp đùi mịn màng, ánh mắt chứa chan sự chờ đợi.
Minh Nhi ngượng ngùng, chưa bao giờ cô thử tư thế này, khó khăn nhúng xuống một nhịp, Vương Hoàng ưỡn người, tiếp nhận cơn mê, từng tế bào bị kích thích đến cực điểm khiến anh gầm trong miệng.
Hai tay mò lên phần hông, nhẹ nhàng nhấc người Minh Nhi lên xuống, tập cho cô quen dần theo nhịp, khi anh buông tay ra cô nàng đã thích nghi, liên tục nhúng nhảy trên người anh như cưỡi ngựa.
Cô bắt đầu thích cảm giác này hơn, ngồi trên người Vương Hoàng, ngự trị anh, nhìn anh phải gục ngã dưới thân cô, hệt như những lần anh ngự trị trên thân cô.
Tuy nhiên, sức bền của Minh Nhi rất kém, chưa được 10 phút đã rệu rã hai chân, tuy không dừng hẳn động tác nhưng nhịp dần chậm đi.

Vương Hoàng đột ngột cường thế đẩy cô xuống đệm, lật úp người cô lại, giống với những lần trước anh ăn tươi nuốt sống cô từ đằng sau.
" Kích thích một chút nhé Minh Nhi..." Vương Hoàng thều thào.
Cô chưa kịp phản ứng anh đã tét vào mông cô, tiếng * chát * vang rõ, hai má cô đỏ ửng, đau lắm, nhưng cảm giác đau này cô lại thích, hai tay bấu víu lấy ga giường, dằn xéo nó nhăn nhúm.


Cô ưỡn người hứng trọn cơn luận động mãnh liệt phía dưới, Vương Hoàng không túm tóc cô nữa mà đưa tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, tiếp tục hôn, môi lưỡi giao triền quấn quýt.
Mỗi lần quan hệ điều kéo dài suốt hơn 1h đồng, Vương Hoàng hành hạ Minh Nhi đủ tư thế, từ trên giường xuống nền nhà, lại từ nền nhà chuyển sang cả bàn trang điểm, ngay cả Sofa anh cũng không bỏ qua.

Căn phòng rộng lớn chỗ nào cũng lộn xộn, còn lưu lại cả dấu vết hoan ái của cả hai.
Đêm nay là lần đầu hai người bung ra hết cảm xúc mãnh liệt tuyệt dịu, Minh Nhi bị Vương Hoàng vắt kiệt sức lực, cả người không thể chống đỡ nổi xém chút đổ rạp vào thân to lớn, Vương Hoàng đỡ lấy cô, người anh nhễ nhại mồ hôi, khẽ vén mái tóc đang xõa lấp đi nửa mặt.
" Em mệt rồi à? " anh nhỏ giọng hỏi.
" Ừm...Vương Hoàng...anh ra đi,..." Minh Nhi mệt mỏi đáp.
Tất nhiên, anh sẵn sàng chiều ý vợ, anh ôm chặt lấy eo cô, bắt đầu tăng tuần suất luận động, tiến hành chạy nước rút trong thân cô.
Chiếc ghế Sofa chịu lực đẩy mạnh mà xê dịch từ từ vào tường, Minh Nhi cong người khổ sở, khi Vương Hoàng gầm lên một tiếng, bao nhiêu đều xả hết vào bên trong cô mới chậm rãi từ từ rút ra khỏi người cô.
Anh thở hổn hển, tựa người vào thành ghế, chẳng dám đè lên Minh Nhi, ôm cô trên chiếc ghế chật chội này, anh nghỉ mệt vài phút lấy lại sức nhanh chóng bồng Minh Nhi trở về giường, sau đó vào phòng tắm lấy khăn lau người cho cô.
Bình thường, mỗi khi xong trận Minh Nhi điều ngủ thiết đi vì mệt, mà nay cô lại cố gượng mở mắt còn ôm lấy người Vương Hoàng không cho anh rời khỏi giường.
" Tiểu nhân ngư, ngoan...ngủ đi...chúng ta cùng ngủ, anh ôm em ngủ..." Vương Hoàng đặt nụ hôn ấm áp lên trán Minh Nhi, bấy giờ hai mí mắt mới chịu khép xuống, cô ngủ say mê trong vòng tay anh..


Bình luận

Truyện đang đọc