ÁC THÊ CỦA QUỐC SƯ


Gần trưa, Phong Chi Danh gỡ đầu Bắc Đường Du ra khỏi tay đặt lên gối mềm, chồm người vào trong góc muốn lấy y phục mặc lại.

Phong Chi Danh vừa động, Bắc Đường Du liền thức.

Hắn gạt y phục ra khỏi tay y, bám dính trên lồng ngực y kéo trở lại giường như một con bạch tuộc.

"Phu quân, đừng đi!"
Bắc Đường Du nhân lúc cơ thể cả hai còn trần trụi bám lấy nhau, tự tiện đưa tay mò xuống giữa đùi Phong Chi Danh trêu chọc.

Phong Chi Danh đương nhiên hiểu ý của hắn.

Đêm qua mấy lần y định ngừng lại, hắn lại khiêu khích nài thêm, cho nên đến tận sáng mới chỉ tạm dừng được một lúc để ngủ.
"Du nhi, bên dưới của ngươi không chịu nổi nữa đâu."
Bắc Đường Du ngồi lên người Phong Chi Danh, đem nhục bổng y nhét vào hậu huyệt đã sưng tấy, hai mắt híp lại cố chịu nói: "Không sao, ta vẫn muốn."
"Ngươi cố chấp thật."
Phong Chi Danh đầu hàng.

Bắc Đường Du cầm lấy tay y nút vào miệng, vừa nút vừa cười tà mị nhấp nhô trên người y.

Đau đớn từ chỗ sưng khi bị nhấn chìm trong ma lực của ái tình liền không còn biết đau là gì nữa, chỉ tham lam cố nuốt trọn hơn mà thôi.
"Phải, ta rất cố chấp.

Ừm...a...đời này đã xác định ai là phu quân, thì mãi mãi cũng không thay đổi."
Phong Chi Danh khó chống lại sự mê hoặc này, lợi dụng tay còn lại không bị khống chế liền mặc sức mơn trớn khắp ngực và eo Bắc Đường Du, ánh mắt nhuộm đỏ khao khát: "Thân thể này đúng là rất đẹp."
Bắc Đường Du ngây ra, ngừng động: "Là thật sao?"
"Nói dối ngươi làm gì?" Phong Chi Danh vịn eo hắn nhắc nhở: "Đang lúc này thì không nên dừng lại, dừng lại sẽ phải bắt đầu lại."
Bắc Đường Du li3m môi: "Phu quân giúp đỡ ta một chút.

Ta chẳng còn sức nữa."
Phong Chi Danh ngắt cánh môi nhỏ nhắn mà điêu ngoa đủ trò, hai tay bấu vào hai bên eo Bắc Đường Du lấy thế đẩy mạnh vào.

Bắc Đường Du kinh hô, đúng là loại chuyện này không thể tự mình vận động được.

Hắn làm một mình sao có thể sướng bằng hai người cùng phối hợp?
Bắc Đường Du cúi xuống quan sát vùng bụng phẳng lì bị Phong Chi Danh đánh đến lổm chổm.

Nhục bổng to lớn hung hãn, dường như đã tạc rõ hình thù của nó trong tận xương tủy hắn, thêu lên cả bụng hắn một dấu ấn rành rành.


Hắn chạm tay xuống bụng, hài lòng cảm nhận thứ ấy ra ra vào vào, mỗi tấc chuyển động đều khiến hắn dục tiên dục tử.
"A...phu quân...thật sâu...sâu tới trực tràng luôn rồi."
Sau một đêm điên loan đảo phượng, cái cần giãn cũng đã giãn, rất thuận tiện để cho Phong Chi Danh có thể đi đến bất kỳ vị trí nào mà y muốn, thậm chí là vị trí sâu nhất đi chăng nữa.

Bắc Đường Du càng không cần phải ái ngại che giấu dục vọng đang thiêu đốt giữa bọn họ.

Phong Chi Danh ở sâu nhất trong bụng hắn, còn hắn đang chứa đựng y.

Nó giống như thể hai người bọn họ đang hòa làm một khối thống nhất.

Phong Chi Danh nhìn những dấu yêu lưu lại khắp người Bắc Đường Du đêm qua, lại lưu thêm vài dấu mới trên ngực hắn nhắc nhở: "Thật sự muốn cả phủ nghe thấy ngươi sao? Hạ nhân giờ này đang quét dọn ngoài sân."
Bắc Đường Du gục đầu lên vai Phong Chi Danh thở dốc.

Lời kia là do hắn nhất thời cao hứng nói vậy thôi, nếu bị người khác nghe được cũng không thấy thoải mái cho lắm.

Chuyện phu thê chỉ nên là hai người đóng cửa tự biết với nhau, thế mới là tình thú, bị biết được liền trở thành phiền phức.
"Du nhi cũng thật nhát gan, bị dọa liền sợ rồi?" Phong Chi Danh cười rộ.

Y nói đại vậy thôi, mục đích chỉ để nhìn thấy Bắc Đường Du xấu hổ kìm nén trông ra sao.
"Thật quá đáng."
Bắc Đường Du đột nhiên nhận ra, mặt đỏ tai tía quở trách rồi hôn ngấu nghiến lên môi Phong Chi Danh ý muốn trả thù.

Phong Chi Danh đón nhận nụ hôn không nao núng, rảnh tay còn niết nhẹ đầu nhũ hắn làm trò vui.

Dịch thể còn ứ lại trong bụng hắn bị đánh đến trào ngược ra ngoài, nhớp nháp thành một mảng tràn lan xuống giường nệm, ám muội vô song.

Hắn trầm luân trong sự ám muội này, đến lúc Phong Chi Danh xuất ra mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Khi Bắc Đường Du tỉnh lại lần nữa, trời đã từ sáng chuyển sang tối.

Phong Chi Danh y phục ngay ngắn ngồi trên giường ôn nhu nhìn hắn hỏi: "Đói không? Có muốn ăn gì không?"
Bắc Đường Du lắc đầu.

Bụng hắn căng đầy dịch thể của Phong Chi Danh, bây giờ ăn vào thì chỉ có nôn ra thôi.
"Vậy ta bế ngươi đi tắm."
Phong Chi Danh ẳm sốc Bắc Đường Du ra khỏi chăn, đi sang gian phòng tắm bên cạnh.


Bắc Đường Du mệt mỏi dựa hẳn vào ngực y.

Lần này là mệt thật sự, chẳng còn hơi sức đâu mà nháo nổi nữa.

Phong Chi Danh nhìn hắn ngoan ngoãn như vậy lại sinh ra tâm lý muốn bảo hộ, muốn yêu chiều mà trước giờ chưa từng có.
Phong Chi Danh thả Bắc Đường Du xuống hồ tắm, nói: "Đứng chờ ta một chút." Sau đó y lấy một lọ chất lỏng màu trắng đục từ trong cái khay đặt cạnh hồ trút xuống làn nước và cầm khăn bông mềm mại.

Bắc Đường Du cảm nhận làn nước dưới chân bắt đầu nóng ấm lên dễ chịu.

Hắn hỏi Phong Chi Danh: "Ngươi vừa đổ gì vào vậy?"
"Là nước thuốc giúp cho cơ thể ngươi mau lành lại, cũng có ít với vết sẹo của ngươi.

Nhưng mà, ngươi không thể ngâm mình được.

Để ta giúp ngươi lau.

Nước thuốc thấm vào chỗ sưng bên dưới quá nhiều tuy không gây hại gì nhưng sẽ rát buốt."
Bắc Đường Du mỉm cười gật đầu.

Có phu quân ôn nhu như vậy thương xót cho hắn, hắn hiển nhiên chỉ nên tận hưởng, không nên kháng cự.
Phong Chi Danh nhúng khăn ướt giúp Bắc Đường Du lau sơ người một lượt từ đầu đến chân rồi ôm hắn nói: "Thứ kia để trong bụng không tốt, ngươi chịu đựng một chút để ta moi ra hết."
Bắc Đường Du thổi vào cổ y, bộ dạng không biết sống chết châm chọc: "Phu quân muốn làm gì cũng được mà."
Phong Chi Danh thở dài: "Ta chẳng muốn làm gì hết."
Bắc Đường Du cười khanh khách mấy tiếng nhưng khi bị Phong Chi Danh đút tay vào hậu huyệt moi đống dịch thể còn sót lại ra thì đanh mặt lại chẳng cười nổi nữa.

Đúng là quả báo.

Ai bảo hắn tham lam quá trời, cho nên giờ đây phải hứng chịu kết cục này.

Tuy nhiên, hắn không hối hận.

Hắn giữ Phong Chi Danh ở bên cạnh lâu như vậy, bây giờ trên dưới cả phủ chắc đều biết bọn họ đã là phu thê danh xứng với thực rồi.
Phong Chi Danh moi xong lại dùng khăn mềm lau nhẹ qua nơi ấy một lần, sau đó ẳm Bắc Đường Du trở lại giường.

Bắc Đường Du còn đang đau nhức khắp thân chưa kịp ý thức được gì nhiều.

Phong Chi Danh đắp chăn cho hắn và sờ trán hắn vỗ về: "Ngủ một giấc sáng mai là bớt đau.

Lúc ngươi còn ngủ ta đã bôi thuốc qua rồi, giờ thêm một đợt thuốc nữa thì không đáng ngại đâu."
Bắc Đường Du nắm lấy tay Phong Chi Danh trìu mến không muốn tách ra.

Phong Chi Danh đành phải ngồi xuống giường, một tay vẫn để hắn nắm, tay còn lại gối đầu hắn lên đùi y dỗ dành: "Ngủ đi!"
"Phu quân dịu dàng như vậy, ta có chút không quen."
Phong Chi Danh lườm hắn: "Vậy tự lăn về gối mà ngủ."
Bắc Đường Du lắc đầu ôm đùi y: "Không quen nhưng lại rất thích, thích đến chết đi được.

Ước gì mỗi một ngày mỗi một giờ ngươi đều đối với ta như vậy."
Phong Chi Danh im lặng.

Bắc Đường Du đang tận hưởng vị ngọt của tình yêu, lúc đầu còn chưng hửng không hiểu vì sao Phong Chi Danh không đáp lại hắn, sau mới nhớ ra lý do.

Mỗi một ngày mỗi một giờ này chính là thứ mà Phong Chi Danh không hứa hẹn nổi.

"Lẽ nào bệnh của ngươi không có cách nào trị được sao?"
Phong Chi Danh than thở: "Nếu như Tùng Lộ Hoa có thật thì chắc là trị được."
"Ta còn định đến Hắc thị tìm nó, không phải là thật sao?" Bắc Đường Du chới với hỏi.
Phong Chi Danh không cảm thấy lạ.

Chuyện y muốn tìm Tùng Lộ Hoa khắp kinh thành đều biết, sớm muộn cũng sẽ đến tai Bắc Đường Du.
"Không có thật.

Mấy năm trước ta một lòng bôn ba xuôi ngược khắp đại giang nam bắc tìm kiếm hoa này, thậm chí đến tận nơi khởi nguồn của những tin đồn về nó là vùng Bắc Tang.

Đến rồi ta mới biết trước đây có một vị vương gia mang bệnh nặng, bị hoàng đệ của ông truy sát phải trốn tận Bắc Tang.

Danh y luôn theo hầu bên cạnh ông nhiều lần nhìn thấy tinh thần ông suy sụp, thậm chí đau khổ chờ chết, bèn nghĩ ra một cách giúp ông tìm lại hy vọng.

Danh y kể với ông về Tùng Lộ Hoa, còn nói nó mọc ở nơi vực thẳm vạn trượng của Bắc Tang, là kỳ thảo chữa trị được bách bệnh.

Vương gia nghe thấy có cơ hội được sống, ra lệnh cho binh sĩ bắt đầu lùng sục khắp nơi.

Tranh thủ lúc vương gia tâm tình ổn định lại, danh y bế quan nhiều ngày, cuối cùng tìm được phương thuốc thật sự chữa dứt bệnh của ông.

Đáng tiếc, vương gia mới dùng được một nửa, khởi sắc chưa bao nhiêu đã bị hoàng đệ kéo binh tới giết chết.

Danh y trốn thoát được, từ đó mai danh ẩn tích.

Có điều, thiên hạ hiểu lầm rằng danh y vẫn đang trên con đường đi tìm loài hoa thần thánh kia, không ngừng thêu dệt nên những truyền thuyết hư ảo hoang đường, mà truyền đến Đại Hành xa xôi của chúng ta thì lại thành ra sự thật."
Bắc Đường Du nghe mà đắng lòng, lựa lời khuyên nhủ Phong Chi Danh: "Cho dù Tùng Lộ Hoa không có thật, nhưng thiên hạ kỳ hoa dị thảo rất nhiều, chúng ta dốc sức tìm kiếm thì cũng chưa chắc vô vọng."

"Cách hiển nhiên là có, nhưng không chắc thành công hay không.

Phụ thân ta trước đây từng nghiên cứu căn bệnh này nhiều năm, phát hiện sở dĩ việc tiếp xúc da thịt khiến cho bệnh tình có nguy cơ phát tác vì nó liên quan đến mạch máu.

Nếu mạch máu trong cơ thể bị nóng lên, thần trí mê muội, giác quan suy giảm, nóng đến một mức độ nào đó còn có thể đột tử.

Muốn khống chế được mạch máu thì trên đời ngoài Tùng Lộ Hoa chỉ xuất hiện trong lời bịa đặt kia còn có hai thứ vẫn là thật.

Thứ nhất là nhựa của Tình Lan Thảo sống ở Tây Hoang Kỷ.

Ngẫu nhiên Tình Lan Thảo còn là nguyên liệu phi thường hiếm có để chế tạo Tình Tương Dược.

Dược này uống vào có thể thay đổi đôi mắt của một người, khiến hắn cả đời nhìn thấy kẻ hạ dược trở thành người mà bản thân yêu nhất, từ đó si tình tuyệt đối.

Nhược điểm là, ngoại trừ kẻ hạ dược, hắn không thể phân biệt được khuôn mặt của những người khác nữa, nói ngắn gọn chính là bị mù mặt, thậm chí cả người yêu cũng không nhận ra.

Nghe đâu có một vị công chúa từng trúng phải loại dược này, sau đó thất thân với kẻ khác, trong lúc tức giận đã dẫn quân đội đến nơi Tình Lan Thảo mọc đốt sạch cả rừng, không còn lưu lại cây nào nữa."
"..."
"Thứ hai là máu của Ngọc Thỉ Hồ trên đỉnh Lệ Sơn.

Ngọc Thỉ Hồ này toàn thân trắng muốt nhưng lông gần móng chân màu đỏ, chạy nhảy rất nhanh, linh hoạt vô cùng, răng sắc như đao.

Trên đời chỉ có duy nhất một con, bất quá một con này cho dù có cử thiên quân vạn mã đến bắt cũng khó mà bắt được."
Bắc Đường Du xụ mặt xuống: "Vậy chẳng phải cũng hết cách sao?"
Phong Chi Danh lưỡng lự: "Dùng sức thì không thể rồi, chỉ còn cách dùng mưu thôi.

Ngọc Thỉ Hồ rất thích ăn rắn trúc, một loại rắn nhỏ màu lục thân dài.

Tuy rằng điều khiển rắn không khó đối với ta, nhưng bị ăn vào bụng rồi cũng chẳng thể làm được gì.

Ta đã nhờ một người đi bắt cổ vương.

Nếu để loại cổ vương này ký sinh trong thân rắn, khi Ngọc Thỉ Hồ nuốt rắn sẽ trúng phải cổ, chưa chừng có thể bắt được nó."
Bắc Đường Du vươn tay lên chạm vào mặt Phong Chi Danh: "Ta biết phu quân rất giỏi, việc ngươi muốn làm chưa chắc cần ta giúp đỡ.

Tuy nhiên, ta muốn để phu quân biết, ta luôn ở đây, ở ngay bên cạnh ngươi.

Nhất định ta sẽ giúp ngươi bắt được Ngọc Thỉ Hồ, không cần quan tâm trả giá bao nhiêu."
Phong Chi Danh mỉm cười gật đầu: "Được rồi, mau ngủ đi!"
Bắc Đường Du an tâm nhắm mắt lại.

Chỉ cần có tia hy vọng, cho dù tia hy vọng ấy mong manh bao nhiêu, hắn cũng sẽ cùng Phong Chi Danh đối mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc