ÁC THÊ CỦA QUỐC SƯ


Bắc Đường Du cứ tưởng thuyền hoa cũng chỉ đơn giản là một chiếc thuyền nổi được trên hồ, khi đến rồi mới biết bản thân ếch ngồi đáy giếng, nông cạn đến mức nào.

Cả chiếc thuyền như một tòa cung điện thu nhỏ, còn có hạ nhân trông coi ngày đêm.

Khi Phong Chi Danh ra lệnh bọn họ thắp đèn lên, ánh đèn phả ra một dải hồ xanh biếc, trông như pha lê ánh lên mặt nước, lung linh rực rỡ muôn vàn.

Bắc Đường Du vẫn còn ngờ ngợ chưa tin hẳn vào mắt mình, quay sang hỏi Phong Chi Danh: "Đây thực sự là thuyền sao? Dung vương gì đó có thể bỏ phí cả một nơi như thế này sao?"
Phong Chi Danh cho hạ nhân lui hết, cùng với Bắc Đường Du đứng ở mũi thuyền tận hưởng gió mát từ mặt hồ truyền đến, nói:
"Trong số các vị hoàng tử của hoàng thượng, Cảnh Thái nổi tiếng là người hoang phí bậc nhất.

Tuy nhiên hoàng thượng khá dung túng y, dù gì thì ngài sẽ không truyền vị cho y, và y cũng không có loại tâm tư muốn kế vị khiến ngài phiền lòng như các vị hoàng tử khác.

Đối với Cảnh Thái, chỉ cần luôn được hưởng thụ là đủ."
"Thế thì y cũng quá dễ tính rồi?"
"Ừ, y khá dễ tính, Trường Lân cũng vậy, ham vui lại hiếu động, cho nên bọn họ mới bị nửa kia quản thúc như thú cưng, trông mà buồn cười."
Phong Chi Danh lại quen thói cười nhạo người khác.

Bắc Đường Du cũng không lấy làm phật ý, chỉ là hắn cảm thấy lời này khá nhột, cứ như chạm đúng vào tim đen của hắn.

Nếu là yêu thích điên cuồng, có ai lại không muốn trói buộc vĩnh viễn người mình yêu ở bên cạnh để từ ánh mắt tới trái tim người đó đều chỉ có thể hướng về mình?
"Nghĩa là phu quân chỉ thích một thân tự tại vùng vẫy, chán ghét bị nửa kia quản thúc đúng không?"
Phong Chi Danh đang cười chợt khựng lại.

Mém chút nữa là y quên bản thân đã thành gia lập thất rồi.

Y không muốn chọc cho Bắc Đường Du nổi giận, nhanh tay chỉ sang bên kia bờ hồ đổi đề tài: "Ngươi xem, đằng ấy có rất nhiều đào, lát nữa chúng ta đến đấy cho ngươi hái."
Bắc Đường Du tỏ vẻ lãnh đạm: "Trong phủ chúng ta cũng có mấy cây đào, nếu ta muốn hái chỉ cần về phủ hái là được."
"..."
"Ta sẽ không quản thúc phu quân.

Ta tự biết thân biết phận không có tư cách quản thúc nổi." Bắc Đường Du thở dài thườn thượt.

Phong Chi Danh nghe ra thâm ý, véo má hắn một cái hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì? Đừng vòng vo với ta.

Ngươi thông minh nhưng ta cũng không ngốc."

Bắc Đường Du bỗng nhoẻn miệng cười vì lộ tẩy: "Phu quân không ngốc, vậy thì chắc đã rõ ta muốn biết cái gì rồi, cần gì phải hỏi nữa?"
Phong Chi Danh nhìn ra một vùng sông nước mênh mông, im lặng phân vân.

Lát sau y mới hỏi: "Vì sao cứ cố chấp muốn biết?"
"Không phải ta cố chấp muốn biết, mà là ta muốn đồng cam cộng khổ, chia sẻ hoạn nạn lẫn ngọt bùi cùng phu quân.

Nhìn thái độ của phu quân khi nghe nhắc về Đức vương thì chắc hẳn đây không phải là chuyện không liên quan chút nào đến ngươi.

Hoặc ít nhất là ngươi có quen biết với người này."
"Cố nhân năm ấy, sao có thể làm ngơ được? Linh Tê và Linh Chiếu đều do y tặng ta.

Tuy nhiên đây là một câu chuyện rất dài, liên quan rất nhiều người."
"Nơi đây không có ai khác ngoài chúng ta và thời gian, phu quân cứ nói, ta sẽ kiên nhẫn lắng nghe."
Phong Chi Danh hừ lạnh: "Có cảm giác như vừa bị ngươi đưa vào tròng rồi."
"Phu quân quá khen." Bắc Đường Du cười đáp lại.
"Vậy phải kể từ mười năm trước.

Vào thời điểm hiện tại, người người đều biết hoàng thượng sủng ái Ngạc quý phi, tuy nhiên người mà hoàng thượng thực sự sủng ái và luôn để trong tâm lại là Thuần quý phi, thân mẫu của Nhan Dĩnh Trường Lân, cũng là thân mẫu của Đức vương Cận Dung.

Thuần quý phi là bạn thân nhất của phụ mẫu ta.

Lúc hoàng thượng còn niên thiếu từng đến Hoài Bắc quận vương phủ chơi, vì vậy mà vô tình gặp gỡ Thuần quý phi, đôi bên lưỡng tình tương duyệt.

Thuần quý phi bình sinh có cùng sở thích với ta, yêu thích linh dị trong thiên hạ, vốn muốn trở thành nữ đạo sĩ ngao du hải hồ.

Cuối cùng, vì tình yêu, bà bằng lòng chặt đi đôi cánh tự do tiến cung.

Hoàng thượng đối với bà cũng không phải một thời đam mê mà thật tâm thật dạ yêu thương, sủng đến ngất trời, những gì đối với Ngạc quý phi bây giờ còn không bằng một phần mười đối với Thuần quý phi năm xưa.

Thuần quý phi tốt tính nhân hậu, còn nhận nuôi con trai trưởng huynh quá cố của hoàng thượng là Giản Mặc.

Vì vậy, từ nhỏ ta cùng với Nhan Dĩnh Trường Lân Cận Dung và Giản Mặc đã chơi chung học chung, phi thường thân thiết.

Nhưng mà, vào một ngày nọ của mười năm trước, mọi thứ đã thay đổi.

Cận Dung nửa đêm nổi điên giết chết thê nhi.


Quốc sư thời bấy giờ Mao Toại Tử nói rằng y bị tà linh nhập thân, phải lập dàn thiêu sống để hủy diệt tà linh."
"Sao có thể?" Bắc Đường Du chới với hỏi lại.

Thiêu sống hoàng tử? Chuyện trước nay chưa từng có, chỉ nghe thôi đã thấy kinh tâm vô cùng.
Phong Chi Danh bất lực nói: "Vậy mà lại trở thành có thể.

Cận Dung bị thiêu sống ở giữa Thiên Điện.

Khi đó ta đang ở vùng Bắc Tang tìm kiếm Tùng Lộ Hoa không hề chứng kiến, lúc trở về chỉ nghe Nhan Dĩnh và Trường Lân gào khóc thảm thiết kể lại Cận Dung đã chết đau đớn thế nào.

Cái chết của Cận Dung khiến triều đình rung động, bởi vì vào thời điểm đó, Cận Dung và Giản Mặc chính là hai người được hoàng thượng yêu thương nhất.

Có điều, Giản Mặc dù sao cũng chỉ là cháu trai, so về thân thiết, đương nhiên chẳng thể nào thân thiết với hoàng thượng cho bằng con trai ruột như Cận Dung được.

Ai cũng nghĩ Cận Dung đã sắp có được ngai vị thái tử thì đột nhiên lại chết bất minh bất bạch như vậy.

Ban đầu hoàng thượng rất tin lời Mao Toại Tử cho rằng Cận Dung bị tà linh ám, vài tháng sau đó lại hoang mang tự hỏi phải chăng Mao Toại Tử đã bị kẻ khác mua chuộc? Giản Mặc chính là người bị tình nghi nhiều nhất.

Sau đó, Mao Toại Tử còn bệnh chết đáng ngờ.

Tuy rằng từ đầu tới cuối không có bằng chứng nào chứng minh Giản Mặc hãm hại Cận Dung, nhưng để tự bảo toàn thân mình, Giản Mặc phải xin lui về đất phong ở Định Châu.

Quan hệ giữa hoàng thượng và Thuần quý phi rạn nứt, đến nay vẫn không cứu vãn được.

Thái độ của hoàng thượng đối với Nhan Dĩnh và Trường Lân dần trở nên nghiêm khắc hơn, như thể không muốn họ đi theo vết xe đổ của Cận Dung.

Hoàng thượng cũng bắt đầu sủng ái Ngạc quý phi, người mà trước đó tiến cung hai năm vẫn luôn mờ nhạt."
"Nội tình quả nhiên thâm sâu.

Phu quân từng thử điều tra qua chưa?"
"Sau khi ta lên làm quốc sư đã dùng hết mọi khả năng và quyền lực để điều tra, nhưng tra mãi cũng không có kết quả.


Một là, ta không tận mắt chứng kiến buổi hành hình ngày hôm đó, chỉ nghe nói lại mơ hồ.

Hai là, ngay đến thi thể Cận Dung cũng không còn, ta khó lòng nghiệm chứng là trúng tà hay trúng độc, hoặc là một thứ gì khác.

Ba là, những người trực tiếp biết chuyện quá ít.

Và bốn là, vì sợ hãi bản thân đã đưa ra một quyết định sai lầm, hoàng thượng nghiêm cấm nhắc lại cái chết của Cận Dung, đương nhiên cũng không cho bất cứ ai công khai điều tra.

Ta chỉ dám chắc một điều Cận Dung bị chết oan, và cái chết này không phải do Giản Mặc gây ra.

Nhan Dĩnh nói vào lúc gần chết, ý thức của Cận Dung thanh tỉnh, đột nhiên thét lớn ba chữ Thiên Tuế Đài.

Trước đó, khi hoàng thượng nghe theo Mao Toại Tử cho xây Thiên Tuế Đài, Cận Dung là người đầu tiên phản đối.

Y nói Thiên Tuế Đài tiêu tốn tiền của và tài vật không đáng, còn chẳng bằng dùng số tiền ấy đi chăm lo cho nạn dân các vùng chịu thiên tai.

Ta cho rằng giữa cái chết của Cận Dung và Thiên Tuế Đài phải có một mối liên hệ nào đó.

Ngươi còn nhớ ta từng kể về thái tử không?"
Bắc Đường Du gật đầu.

Phong Chi Danh nói tiếp: "Sau khi Cận Dung chết khá lâu thì Phương Viễn mới được sắc phong thái tử, nhưng vị thái tử này lại nghi thần nghi quỷ suốt ngày.

Vốn ta còn tưởng là y có điều gì đó mờ ám, tốn mấy tháng moi tin mới biết vài ngày trước khi Cận Dung chết, y từng nhìn thấy Cận Dung đi đến Thiên Tuế Đài.

Lúc ấy Thiên Tuế Đài đã sụp đổ rồi, ta không hiểu Cận Dung đến đó làm gì.

Bất quá, thái tử nghĩ Cận Dung bị các oan hồn chôn thây dưới Thiên Tuế Đài ám nên mới nhận lãnh kết cục đó.

Y nhìn thấy Cận Dung đi vào chỗ chết mà không can ngăn, sợ rằng sẽ bị Cận Dung ám, huống hồ chức thái tử mà y có được là nhờ vào cái chết của Cận Dung, vì vậy sẽ không lâu bền."
"Người ở địa vị cao có trăm ngàn mối lo, quả thật không sai.

Ta mạo muội hỏi một câu, thái tử như vậy liệu có thể trở thành tân đế nổi hay không?"
"Hoàng thượng càng ngày càng không vừa mắt với thái tử, việc y bị phế truất chỉ còn là thời gian.

Điều quan trọng là, sau khi phế thái tử, ai sẽ trở thành thái tử tương lai? Tuy rằng chức quan của ta không cần lên triều hằng ngày nhưng ta biết rõ trong triều sớm đã chia làm hai phe.

Một phe ủng hộ cho Giản Mặc, phe còn lại ủng hộ cho Nhan Dĩnh.

Nói thật ta chưa từng quan tâm ai sẽ đoạt được hoàng vị, cái mà ta quan tâm là dù ai đoạt được hoàng vị, cũng đừng quên tình thủ túc bao năm là được."
"Chỉ e là rất khó." Bắc Đường Du không muốn khiến Phong Chi Danh buồn lòng nhưng có một sự thật hắn không thể không nói ra.


"Phu quân xem, chỉ trong một Bắc Đường gia nhỏ bé, ta và Bắc Đường Vũ cũng mang danh thủ túc nhưng tương tàn đến ta sống ngươi chết, chung quy cũng bởi ta từ nhỏ tới lớn đều không thuận theo hắn, thì nói gì đến vị trí thái tử sau này cai quản cả thiên hạ giang sơn? Nếu có được quyền lực to lớn nhường ấy, chẳng ai muốn lưu lại những kẻ nguy hại tới địa vị của mình cả."
"Vậy nếu cho ngươi một cơ hội lựa chọn giữa thiên hạ và ta, ngươi sẽ chọn ai?"
Câu hỏi bất ngờ của Phong Chi Danh khiến Bắc Đường Du nao núng, nhất thời không trả lời được.

"Ngươi không chọn được?"
Bắc Đường Du tĩnh tâm nghĩ lại rồi lắc đầu: "Không phải.

Ta thừa biết đáp án là phu quân.

Đối với ta, thiên hạ kia chẳng quan trọng bằng ngươi.

Nhưng mà, vì sao ngươi lại hỏi ta như thế khiến ta hoang mang.

Ngươi cũng hiểu ta chỉ là một kẻ tầm thường, đừng nói thiên hạ gì đó xa xôi, ngay đến tư cách trở thành gia chủ của Bắc Đường gia ta cũng không có.

Vậy thì vì sao, vì sao ngươi lại hỏi ta một câu kỳ lạ như thế?"
Phong Chi Danh vươn tay kéo Bắc Đường Du ôm vào lòng rồi nói: "Cũng không có gì, chắc do mấy hôm trước gặp nghĩa phụ bị người ảnh hưởng đôi chút thôi."
Bắc Đường Du khó hiểu hỏi: "Ảnh hưởng chuyện gì?"
"Mấy chuyện linh tinh, thôi không nhắc nữa.

Du nhi, ta là kẻ sống nay chết mai, không biết được tương lai có bao xa.

Vậy nên, nếu sau này ngươi gặp phải chuyện gì đó cần lựa chọn giữa ta và lợi ích của ngươi, hãy nghĩ cho bản thân ngươi trước, không cần nghĩ đến ta."
Bắc Đường Du bức xúc tách khỏi người y: "Ngươi không tin ta?"
Phong Chi Danh rũ mắt xuống, không kìm được xót xa nói: "Ngược lại vì tin ngươi, cho nên ta mới khuyên ngươi nên lo nghĩ cho bản thân trước tiên.

Người chết đã chết, người sống vẫn phải sống.

Một khi ta có mệnh hệ gì, mọi chuyện chỉ có thể tự dựa vào chính ngươi.

Ta sẽ hiểu cho ngươi, và cũng sẽ không trách ngươi."
Bắc Đường Du tóm lấy cánh tay áo của Phong Chi Danh siết chặt: "Nếu ngươi chết...ta đi theo ngươi."
Phong Chi Danh sững sờ nhìn hắn: "Đừng nói lời hoang đường."
"Vậy ngươi cũng đừng nói." Bắc Đường Du nhón chân hôn lên môi Phong Chi Danh.

Thật lòng hắn còn muốn nói nhiều hơn thế, nói cho Phong Chi Danh biết hắn yêu y nhiều tới mức nào, nhưng trăm ngàn lời nói đều không thể so bằng hành động.
Phong Chi Danh nâng cằm Bắc Đường Du đẩy sâu hơn nữa nụ hôn ám muội, thầm nghĩ Bắc Đường Du đúng là trẻ con, nói không lại y thì liền chặn miệng y.

Có điều, cách chặn miệng này cũng không tệ..


Bình luận

Truyện đang đọc