ÁCH, CÔNG CHÚA ĐIỆN HẠ


Ăn uống no đủ, kỳ thực đổi làm thị độc cái gì, dường như cũng không khiến người ta rầu rỉ.

Chí ít thời gian một bữa cơm, Giang Cửu đã bị ngự trù của tiểu hoàng đế triệt để chinh phục.

Nhìn Giang Cửu rốt cục buông đũa xuống, tiểu hoàng đế từ lúc mới bắt đầu không nói nên lời đã trấn định hơn rồi.

Lúc này lập tức mở miệng hỏi: "Giang đại nhân đã dùng xong rồi? "
Ở trong mắt của kẻ tham ăn, vĩnh viễn không có thứ gì quan trọng hơn so với thức ăn.

Cho nên đương nhiên, lúc trước tiểu hoàng đế không lên tiếng, trong mắt Giang Cửu chỉ có các loại thức ăn tinh xảo, trên cơ bản đã quên bên cạnh còn có một người như thế.

Lúc này ăn uống no say, lại đột nhiên nghe thấy tiểu hoàng đế lời nói, nàng lúc này mới hậu tri hậu giác sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy cơ thể Giang Cửu trong nháy mắt cứng đờ, mắt của tiểu hoàng đế hơi híp một chút, mang theo đắc ý muốn đùa một chút.


Giang Cửu không giống với những người cổ đại trời sinh trời dưỡng này, cho dù đối mặt với hoàng đế, nàng cũng so với người khác thiếu một lòng kính sợ.

Cho nên vừa rồi khẩn trương hoàn khẩn trương, nàng cũng không quên lén quan sát biểu tình của tiểu hoàng đế, vì vậy một mãn cười trộm bị nàng nhìn thấy, trong lòng cũng bớt đi vài phần.

Trong lòng Giang Cửu buông lỏng thân thể, không đợi tiểu hoàng đế mở miệng lần nữa liền cười híp mắt trả lời: "Đúng vậy, bệ hạ thật là hạnh phúc, vi thần cũng là dính chút ánh sáng của bệ hạ quang mới có chút phúc này.

"
Ăn bữa cơm liền hạnh phúc?! Tiểu hoàng đế cảm thấy lý giải không thể.

Cũng không biết có phải bởi vì lúc trước Giang Cửu ở trước mặt hắn không để ý ăn rất sảng khoái hay không, làm cho hắn cảm thấy thả lỏng, lúc này hắn lại cũng không che dấu bĩu môi, khinh thường nói: "Bất quá là một bữa cơm mà thôi, Giang đại nhân có phải thật sự nói quá hay không.

"
Hiển nhiên, lúc này buông lỏng tâm tình không chỉ có một mình tiểu hoàng đế.

Mặc dù đối với mặt với người thống trị của cả nước Sở phong kiến, có quyền sanh sát trong tay, nhưng mà đối với tiểu hài tử tốt tính như thế, Giang Cửu cũng không hề khẩn trương.

Cho nên nghe xong lời tiểu hoàng đế nói, nàng lập tức theo bản năng phản bác: "Người sống một đời, ăn uống hai chữ.

Hiện tại ở trong thiên hạ người không được ăn cơm còn rất nhều, có thể ăn được mỹ thực như thế, còn không thỏa mãn gì? "
Tiểu hoàng đế vừa nghe không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều nghiêm túc: "Ngươi nói bậy! Phụ hoàng lúc sống liền chăm lo việc nước, truyền tới trong tay trẫm cũng có hiền thần trợ giúp, thiên hạ hiện nay chính trị trong sạch, bách tính an cư lạc nghiệp, nơi nào có người không được ăn cơm?! "
Mặc dù tiểu hoàng đế nghiêm mặt, một dáng vẻ không vui, nhưng ở trong mắt Giang Cửu vẫn khả ái như cũ.

Đại khái là nữ hài tử đều rất thích những tiểu hài tử lớn lên manh manh, Giang Cửu cũng không ngoại lệ.

Cho nên nàng không bị tiểu hoàng đế tức giận hù dọa, cũng không bởi vì tiểu hoàng đế phản bác mà không vui, chỉ lắc đầu nói: "Cái gọi là hoàng đế ở xa trên cao.

Chỗ bệ hạ thấy, có thể kém vi thần thấy xa mấy vạn dặm.


"
Tiểu hoàng đế trừng mắt, vẫn không chịu tin tưởng.

Suy nghĩ một chút, tựa hồ trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào cho phải, liền quyệt miệng đem cô cô nhà mình bán đứng: "Trẫm ra không được cung, nhìn không thấy bách tính nước Sở như thế nào.

Nhưng cô cô trẫm Tấn dương Đại trưởng công chúa lại thường vi phục ra ngoài, nàng làm sao chưa từng nói với trẫm có người không được ăn cơm chứ? "
Người văn võ song toàn kiêm khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết, giống như người hoàn hảo Đại trưởng công chúa điện hạ sao?
Giang Cửu trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, trong đầu hiện ra một khuôn mặt tuyệt mỹ.

Bất quá sau đó, nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu, đem gương mặt đó yên lặng đè đáy lòng: "Kinh thành dưới chân thiên tử, giàu có và đông đúc đương nhiên không đâu có thể sánh bằng, bách tính an cư lạc nghiệp cũng là bình thường." Dừng một chút, vừa cười bỏ thêm câu: "Vi thần tuổi còn trẻ, nơi đi qua không nhiều lắm, đã gặp cũng ít việc đời.

Người khác vi thần không nói, chỉ nói vi thần trước đây quyết định vào khoa cử này, chẳng phải là vì một bữa cơm no sao.

"
Tiểu hoàng đế có lẽ không nghĩ tới Giang Cửu sẽ nói như vậy, nghe vậy ngẩn người, trong nhất thời không mở miệng nữa.

Giang Cửu thấy thế cũng không nói gì, chỉ nhận lấy trà của một cung nữ ở bên cạnh đưa lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, đem miệng đầy dầu mỡ sau khi ăn xong đè xuống.


Sau khi phá lệ ăn uống no đủ kẻ tham ăn nói thật mà không hề giữ lại, nhưng lời nói này bất kể là bây giờ nghe vào trong tai tiểu hoàng đế, hay là sau đó đi qua các loại con đường truyền tới trong tai những người khác, đại khái cũng là không có ai tin -- xem như Giang Cửu xuất thân hàn môn (nghèo khổ) ai ai cũng biết, nhưng đã là người đọc sách, như thế nào lại đến mức ngay cả cửa cơm no cũng không ăn được.

Thật sự, buổi tối có ám vệ đem tình hình một ngày của Giang Cửu báo cáo cho Sở Thiều, trong đó đương nhiên sẽ không thiếu Giang Cửu buổi trưa ăn cơm chùa và sau khi ăn xong.

Bất quá vị Đại trưởng công chúa điện hạ danh văn thiên hạ này nghe xong cũng chỉ cười, hoàn toàn không tin tưởng, đồng thời trong lòng còn cho rằng lời nói này của Giang Cửu chỉ là tạo ra lời giải thích phù hợp với thân phận lương sư lương thần -- nàng đây là đang nhắc nhở hoàng đế dân dĩ thực vi thiên (lấy ăn làm trời), mà hiện nay nước Sở vẫn chưa thể thể để cho bách tính không lo cơm áo.

Không thể không nói, công năng của bộ não con người cường đại không gì sánh được, mà hiểu lầm cũng sẽ không ngừng chồng chất.

Có người có thể sẽ vì một số chuyện không giải thích được mà hiểu lầm sẽ khiến cho cuối cùng hết đường chối cãi, nhưng có người lại có thể bởi vì chút không giải thích được hiểu lầm người khác trong lòng không ngừng được tô điểm đẹp.

Chỉ không biết, nếu có một ngày Đại trưởng công chúa điện hạ chân chính nhận rõ bản chất của kẻ tham ăn nào đó, thì sẽ có biểu tình gì? Nghĩ cũng biết là đối với phán đoán của mình hôm nay hối tiếc không thôi a!.

- -------------------------------
Một mình vừa edit vừa beta, nếu có chỗ nào không mượt hoặc sai sót thì bỏ qua cho mình nha ʕ•ﻌ•ʔʕ•ﻌ•ʔʕ•ﻌ•ʔ.


Bình luận

Truyện đang đọc