ÁCH, CÔNG CHÚA ĐIỆN HẠ


Tốc độ sự tình phát triển rõ ràng vượt qua mọi người dự đoán trước, hơn nữa cũng không phải là một hướng phát triển tốt.

Sau ba ngày kể từ ngày bọn người Giang Cửu lần đầu tiên thu được tin tức An Dương bạo loạn, bọn họ rút cuộc đi tới phụ cận An Dương Thành.

Lúc đó bọn họ cách An Dương Thành còn hơn mười dặm đường, một lòng nghĩ đến kiếm công trạng, Lục Tiến hai ngày này tốc độ lên đường đều nhanh hơn, hiện tại trong lòng càng là một bộ dáng xoa tay.

Năm trăm quân sĩ Long túc doanh, lúc đến gần An Dương Thành đã được Lục Tiến phái một phần mười làm trinh sát, trước một bước đi thám thính tin tức.

Những người ngựa còn lại liền sớm thả chậm tốc độ, chỉ không nhanh không chậm hướng An Dương Thành đi, vậy cũng là cách làm tương đối ổn thỏa rồi.

Mà dù là như thế, đám người trinh sát trước đó truyền về tin tức, nhưng vẫn là làm cho người từng có kinh nghiệm sa trường như Lục phó tướng biến đổi sắc mặt.

An Dương bạo loạn mới phát sinh mấy ngày mà thôi, hiện nay đám loạn dân vậy mà đã tiến trận rồi, đang đánh An Dương Vương phủ?!
Bất quá là một đám nạn dân bởi vì thiên tai mà phản loạn thôi, rõ ràng chỉ là có mấy ngày, dễ dàng rơi xuống An Dương Thành như thế, mấy nghìn binh mã của An Dương vương đi đâu rồi? Còn có, các châu huyện phủ nha xung quanh cũng không phái binh tới trợ sao? Đừng nói dựa vào Lục Tiến, ngay cả thân là văn thần lại mới ra đời như Giang Cửu lúc nghe tin tức như thế đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

An Dương Thành này có thể không còn là nơi tốt để lập công trạng nữa rồi, dựa vào đội ngũ mấy trăm người của bọn hắn, cho dù tốt hơn, nhưng chống lại đám nạn dân nhiều vô số kể kia, sợ là không thể rồi.

Hiện tại ở An Dương Thành, đối với bọn người Giang Cửu mà nói, không khác gì đầm rồng hang hổ.


Đội ngũ lập tức đình chỉ tiến lên, mấy người quản sự lại lần nữa cùng nhau bàn bạc đối sách.

Đối mặt với tình thế nghiêm trọng này, Lý đại nhân đã không thể kiên trì tiến lên rồi, hắn chỉ nhíu lông mày ngồi ở một bên, cũng không nói chuyện.

Lăng Cửu thân phận đặc thù, cũng là tham gia bàn bạc lần này, bất quá người này trước sau như một lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng chỉ trương ra khuôn mặt nhăn nhó, đồng dạng không nói một lời, chẳng qua là ngẫu nhiên giương mắt dò xét bọn hắn.

Giang Cửu nhìn hai bên một chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng đề nghị không đi An Dương Thành, kết quả sau khi nghe được tin tức bên kia sắc mặt Lục Tiến lập tức biến đổi cực kỳ khó coi lại mở miệng trước: "An Dương Thành thế cục không rõ, mà hơn phân nửa đã rơi vào trong tay nạn dân, tai ngân không thể vào thành."
Nghe được lời Lục Tiến nói, Giang Cửu không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nàng không ngại thừa nhận chính mình sợ chết, mà trên thực tế tai ngân này cũng thật là không thể đi An Dương Thành, nếu không đến lúc đó người có lẽ có thể trốn được, nhưng những chiếc xe nặng tai ngân này khẳng định phải ở lại An Dương rồi.

Như vậy, nạn dân ở Hà Dương lại phải làm thế nào đây? Cũng học An Dương bên này phản loạn sao?
Lục Tiến quyết định không chỉ làm Giang Cửu nhẹ nhàng thở ra, Lý đại nhân bên cạnh cũng là lập tức gật đầu tán thành.

Bất quá lời của Lý đại nhân rơi xuống, lại nghe Lục Tiến tiếp tục nói: "Trinh sát vừa truyền lại tin tức, hiện nay loạn dân đang tiến công An Dương Vương phủ.

An Dương vương là người trong hoàng thất, vô luận như thế nào, chúng ta cũng không có thể ngồi yên không để ý đến."
Lời này ý tứ, là còn muốn vào thành?
Giang Cửu cùng Lý đại nhân nhất thời cũng không kịp phản ứng, nghe vậy hai mặt nhìn nhau.


Đang định mở miệng, lại nghe Lăng Cửu dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng hỏi: "Lục đại nhân định mang bao nhiêu nhân mã vào thành?"
Lục Tiến cau mày suy nghĩ một chút, rút cuộc cắn răng nói: “Loạn dân đều ở bên trong An Dương Thành, ngoài thành còn an toàn.

Ta mang bốn trăm năm mươi người vào thành, các ngươi mang theo tai ngân lui năm dặm, lúc trước đi ngang qua chính là một tiểu sơn cốc địa thế không tệ, có thể làm nơi tạm lánh.” Suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm câu: “Lại phái người đi Vĩnh Xương huyện gần nhất cầu viện, bên kia đại khái còn không nhận được tin tức xấu từ An Dương Thành đi.”
Lăng Cửu gật gật đầu, không nói gì, Giang Cửu cùng Lý đại nhân liếc nhau, đã không còn gì để nói.

Chuyện đã nghị định, Lục Tiến lập tức liền đem đội ngũ vội vàng tiến đến hướng An Dương Thành, những người còn lại dưới sự dẫn dắt của Lăng Cửu, lập tức thay đổi xe, lui trở về.

*****************************************************************
Trông thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy người nạn dân quần áo tả tơi lại thần sắc dữ tợn, Giang Cửu cảm thấy, từ sau khi trở lại Dịch Châu này, vận khí của nàng là một ngày không may hơn một ngày, đã đến hôm nay, đại khái đã xem như đỉnh điểm.

“Cứu mạng, cứu mạng, cứu cứu chúng ta a…” Không sai, nạn dân xuất hiện là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này chính là trước mắt chính mấy người cầm đầu dẫn theo một đám loạn dân, hướng về phía Giang Cửu chạy như điên đến.

Ni mã! Ở đây chỉ có một mình ta được rồi, các ngươi mang theo nhiều nạn dân như vậy xông lại, còn hướng về phía ta hô cứu mạng gì gì đó, thật sự là lấy ta làm một đại hiệp lấy một địch một trăm sao?!
Cầu buông tha a! Các ngươi thật sự tìm lộn người, muốn tìm cũng nên tìm Lăng Cửu như vậy mới đúng a…
Khổ sở trong lòng mắng rồi đôi câu, Giang Cửu căn bản không có phản ứng mấy cái hô hào “Cứu mạng”, quay đầu bỏ chạy.

Muốn hỏi tại sao lại xuất hiện tình huống như hiện tại này, Giang Cửu chỉ có thể càng khổ sở nói cho ngươi biết, nàng kỳ thật chính là muốm đi nhà vệ sinh mà thôi.


Chỉ là sợ không cẩn thận bị người đánh vỡ thân phận, nhìn chung quanh nơi này lại khá an toàn, nàng mới một người, đi xa một chút như vậy….

Đọc truyện hay tại * Т R U M t r u y e n.

V N *
Một đường chạy như điên, sự thật chứng minh, tiểu thân thể của người đọc sách như tiểu Giang đại nhân kia, so ra kém xa với những nạn dân xuất thân nông hộ vô cùng cường tráng này.

Mấy gia hỏa nạn dân hô cứu mạng tuy rằng một thân ăn mặc rách rưới, bất quá hiển nhiên là những nhân vật trường kỳ sống an nhàn sung sướng, so với nàng lại càng không hơn, mấy người chạy không đến năm mươi mét đã bị đuổi theo, mà Giang Cửu vượt lên đầu, để cho nàng chạy ra gần trăm mét.

“Hỗn đản, còn dám chạy, đánh chết bọn hắn…” Một hồi thanh âm quyền đấm cước đá.

“A… Cứu mạng a, cứu mạng!” Tiếng kêu thảm thiết có vẻ thê lương.

Người phía sau đã bị đuổi theo, Giang Cửu nghe được sau lưng thanh âm cả kinh, phía sau lưng ra một tầng mồ hôi.

Nàng cũng không dám quay đầu lại, chẳng qua là cúi đầu chạy bạt mạng về phía trước, chỉ hy vọng mục tiêu của những người này không phải là nàng, có thể buông tha nàng cái người qua đường vô tội này.

Bất quá hiển nhiên, người xui xẻo vận rủi cũng chưa từng đến nhanh như vậy có thể đi qua.

Những nạn dân này đại khái cùng những loạn dân bên trong An Dương Thành kia đều là một phe, chỉ không biết tại sao phải xuất hiện ở chỗ này, bất quá bọn hắn nếu như người Vương phủ cũng dám đánh rồi, giận chó đánh mèo hoặc là dưới hiểu lầm lại giết một hai người, tựa hồ cũng không có gì lớn đâu.


Mắt nhìn hai vẻ mặt hung thần ác sát loạn dân ở phía sau muốn bắt nàng, Giang Cửu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hét lớn một tiếng: “A Cửu, cứu mạng a…” Nàng cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở những võ lâm cao thủ có thính giác hơn người rồi.

Ô… Không bao giờ nữa chạy đến nhà xí xa thật xa như vậy nữa! Đây là cảm giác quần áo sau lưng bị người lập tức bắt lấy, trong lòng Giang Cửu lệ rơi đầy mặt hô lên.

“Vèo” một tiếng, mũi tên xuyên không.

“Phốc” âm thanh nhẹ vang lên, mũi tên nhập vào cơ thể.

Người sau lưng bắt lấy Giang Cửu kêu thảm một tiếng, lập tức thả tay bắt lấy Giang Cửu.

Thân thể theo quán tính lại chạy xa vài mét, Giang Cửu theo bản năng quay đầu nhìn lại, đã thấy người lúc trước đuổi theo nàng, trên cánh tay người nọ đã bị một mực mũi tên bắn trúng.

Lực đạo trên tên không nhỏ, trực tiếp xuyên qua, người nọ đau đến ôm cánh tay liên tục kêu thảm thiết.

Xa xa, một người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trên tay giơ cường cung vừa mới bắn xuống.

Một thân hồng y áo giáp màu đen, tư thế hiên ngang, lộ ra khuôn mặt như ngọc, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn lại có chút hoảng hốt.

Tay theo bản năng đặt ở chỗ ngực, Giang Cửu đột nhiên cảm thấy nàng ngoài tham ăn lười biếng, thật sự nên tăng cường rèn luyện rồi.

Nếu không như thế nào mới chạy một đoạn đường ngắn như thế, tim nàng lại đập nhanh như vậy nha?.


Bình luận

Truyện đang đọc