AI BẢO CHỈ HOÀNG TỬ MỚI LÀ "CHÂN MỆNH THIÊN TỬ"

Trong một căn phòng nhỏ tại Di Uyển, Tú Nhi nằm bất tỉnh trên giường, Tiểu Mai Tử ngồi canh một bên, mấy người khác cũng đương chen chúc đầy phòng. “Tránh đường, cách cách đến rồi!” Tiểu Trúc Tử tinh mắt, thấy Tâm Di chạy về phía này bèn nhắc, vừa hay Tâm Di vội vôi vàng vàng rảo bước vào trong phòng.

“Sao thế, tự nhiên sao lại ngất đi chứ?” Tâm Di hỏi.

“Nô tì không biết, cách cách vừa đi được một lúc, bọn nô tì đương trên đường về thì Tú Nhi đột nhiên ngất xỉu.” Tiểu Mai Tử đáp với một vẻ lo lắng.

Tâm Di đến bên giường, hết sờ trán lại vạch mí mắt Tú Nhi quan sát, lúc nhấc tay Tú Nhi lên, ống tay áo tuột xuống lộ ra cánh tay trắng trẻo chi chít vết thương.

“Trời ơi!” Tiểu Mai Tử kinh hãi hét lên.

Những người còn lại cũng đã nhìn thấy.

“Cha mẹ ơi! Dư phi nương nương quả là ác quá mà!” Tiểu Trúc Tử nhăn mặt nhíu mày.

“Không phải là người!” Đại Hổ nghiến răng bất mãn.

Tâm Di tháo dải băng trên ngón út Tú Nhi ra, ngón tay đã sưng tấy lên, thử nắn nắn xương ngón tay, toàn thân Tú Nhi không khỏi run rẩy, Tú Nhi khẽ rên lên một tiếng, giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã thấy Tâm Di ngồi ngay bên cạnh, Tú Nhi hấp tấp định ngồi dậy thì bị Tâm Di ngăn lại:

“Xương ngón tay ngươi bị trặc rồi, nếu không nắn lại sau này không lành nổi đâu, ngươi chịu khó chút, tương đối đau đấy.”

Tiểu Mai Tử vội đỡ lời: “Tú Nhi, nghe lời cách cách, chịu khó chút.”

Tú Nhi khẽ gật đầu.

Tâm Di cầm ngón tay Tú Nhi nắn mạnh một cái, Tú Nhi đau quá kêu thét lên, nước mắt và mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa.

“Xong, nắn lại rồi! Đại Hổ, đi tìm hai mảnh gỗ nhỏ lại đây. Nhị Hổ, ngươi ra ngoài, ta phải kiểm tra thương tích trên người Tú Nhi. Tiểu Lam Tử, bê một chậu nước nóng vào đây, đừng nóng quá đấy. Tiểu Trúc Tử, ngươi không có việc gì thì cũng ra ngoài chờ.” Tâm Di bảo từng người một.

Bọn họ vâng lời lui ra ngoài cửa.

“Tú Nhi, để ta xem thương tích của ngươi thế nào.” Tâm Di đỡ Tú Nhi ngồi dậy.

Tú Nhi vội khước từ: “Không cần đâu, cách cách, chỉ là mấy vết thương vặt.”

Tâm Di biết Tú Nhi vừa ngượng vừa sợ, bèn dịu giọng trấn an: “Ngoan nào, ở chỗ ta ta cũng là đại phu, vết thương trên mình ngươi không tiện để thái y xem!”

Tiểu Mai Tử cũng khuyên: “Tú Nhi, không việc gì phải giấu cách cách, cách cách chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Tú Nhi khẽ gật đầu, Tâm Di liền cởi áo Tú Nhi, áo vừa cởi ra, trong giây lát Tâm Di và Tiểu Mai Tử đều phải ngoảnh đi không dám nhìn. Trên thân Tú Nhi chỗ thâm chỗ tím, một vài nơi đã sưng tấy mưng mủ, gần như không chỗ nào lành lặn.

“Dư phi ác đến phát rồ rồi hay sao mà hành hạ người ta ra nông nỗi này!” Tâm Di vừa hận Dư phi vừa thương Tú Nhi, “May mà bọn Tiểu Mai Tử nói với ta, nếu cứ thế này e rằng ngươi sẽ bị hành đến chết.”

Tú Nhi nước mắt lưng tròng: “Ban đầu thi thoảng nô tỳ mới bị đánh đập nhưng từ sau tết Đoan Ngọ, hầu như không ngày nào là không phải chiu đòn.”

Tiểu Lam Tử vừa lúc đó bê chậu vào: “Cách cách, nước đến rồi ạ.”

“Đặt trên bàn ấy, ngươi ra ngoài đi!”

Tiểu Lam Tử lập tức lui ra, Tâm Di đến bên bàn dấp nước vào khăn, vắt khô rồi quay lại bên giường, giúp Tú Nhi lau rửa vết thương.

“Cách cách, việc này cứ để nô tì!” Tiểu Mai Tử không quên bổn phận.

Tâm Di gạt đi: “Không sao, đây là việc đại phu nên làm, ngươi coi, có mấy vết thương viêm tấy lên rồi.”

“Cách cách, Tú Nhi chỉ là nô tài, đâu đáng để cách cách làm vậy.” Tú Nhi không ngừng rơi nước mắt.

“Tiểu Mai Tử, lặp lại lời của ta cho Tú Nhi nghe.”

“Cách cách nói: Di Uyển không có nô tài, mọi người đều bình đẳng.” Đây là câu mà mỗi người ở Di Uyển đều thuộc làu làu.

“Cách cách tốt với Tú Nhi thế, Tú Nhi chỉ mong làm trâu làm ngựa báo đáp cách cách!”

Tâm Di lắc đầu: “Đừng ngốc thế, ta cần trâu cần ngựa không biết ra ngoài mua chắc! Ngươi không cần phải nghĩ ngợi gì hết, cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, nhìn ngươi gầy thế kia, ta phải vỗ béo cho ngươi mới được, béo đến mức muốn uống thuốc giảm cân luôn.”

Tú Nhi mắt rưng rưng, cố nuốt lệ, mỉm cười. Đúng lúc đó, Tiểu Cát Tử dẫn thái y vào, Tiểu Mai Tử vội khoác áo cho Tú Nhi.

Thái y hướng về phía Tâm Di thi lễ: “Nô tài thỉnh an cách cách!”

“Thái y không cần đa lễ!”

“Cách cách không được khỏe ư? Chỗ nào cảm thấy khó chịu ạ?” Thái y thấy Tâm Di mặt tươi, mắt sáng, chẳng giống như có bệnh chút nào.

“Không phải ta!” Tâm Di chỉ Tú Nhi, “Là cô ấy.”

Thái y ngẩn người, cung nữ mắc bệnh đâu nên gọi ông ta chứ.

“Thầy thuốc nên hết lòng vì bệnh nhân (2), đã hành nghề y bất luận ai mắc bệnh cũng đều nên chữa trị!” Tâm Di thừa hiểu trong lòng thái y nghĩ gì.

“Vâng…” Thái y đáp, ông cũng nghe nói vị cách cách này chẳng theo quy tắc luật lệ bao giờ, lập tức mở hộp thuốc ra, chuẩn bị chẩn bệnh.

Tâm Di vội kêu Tiểu Mai Tử lấy ghế cho thái y, rồi hai cô cùng tránh qua một bên, nhường chỗ cho thái y bắt mạch.

Thái y bắt mạch cho Tú Nhi, nói: “Cô nương là do tinh thần căng thẳng, âu lo quá độ dẫn đến khí huyết bị tổn hại, không việc gì nghiêm trọng, chỉ cần chuyên tâm tĩnh dưỡng bồi bổ là ổn.”

“Chọn thuốc tốt mà kê đơn.” Tâm Di dặn dò thái y, ngẫm ngợi một hồi lại nói: “Ngoài ra, lấy thêm ít tam thất, bạch dược Vân Nam nữa.” Cô tính tự mình trị ngoại thương cho Tú Nhi.

Đêm trong cung cấm, mọi người đều đã an giấc nhưng Tiểu Thảo không tài nào ngủ được, có một nỗi oán hận không sao nói rõ nghẹn ở trong tim, thế là Tiểu Thảo bèn trở dậy khoác áo, mở cửa nhón chân bước ra ngoài.

Một mình dạo bước men theo con đường nhỏ, vô tình đến bên dòng sông chảy qua Ngự hoa viên, Tiểu Thảo ngồi lên một hòn đá cạnh sông, đắm chìm trong thế giới riêng.

Tiểu Thảo là người Bát Kì, thông qua tuyển chọn tú nữ vào cung. Chắc hẳn có người không rõ, đã là tuyển tú nữ vì sao lại sa vào phận nô tì, ở đây xin giới thiệu sơ lược để mọi người cùng hiểu thế nào là “tuyển chọn tú nữ”.

Người Bát Kì được phân thành “bát kì” và “bao y tam kì thuộc Nội vụ phủ” hai nhóm khác nhau. “Bát kì” bao gồm Mãn Châu bát kì, Mông Cổ bát kì và Hán quân bát kì, tổng cộng 24 kì, đây là trụ cột thống trị chính của chính quyền đời Thanh; còn “bao y tam kì thuộc Nội vụ phủ” là nô lệ của hoàng thất Thanh triều, địa vị chính trị của hai nhóm này khác nhau. Thế cho nên, dù thiếu nữ bát kì và bao y tam kì đều được gọi là “tú nữ” nhưng phương thức tuyển chọn và địa vị của họ trong cung cũng rất khác nhau.

Tú nữ bát kì, ba năm tuyển lựa một lần, do Hộ bộ chủ trì, được chọn làm hậu phi hoặc thê thiếp của chư vương và các hoàng tử; tú nữ bao y tam kì, mỗi năm tuyển lựa một lần, do Nội vụ phủ chủ trì, tuy trong số đó cũng có một vài người dần dần thăng làm phi tần nhưng mọi việc tạp dịch chốn hậu cung đều do những thiếu nữ bao y của Nội vụ phủ này gánh vác.

Ngoài ra, tất cả tú nữ chưa qua tuyển, trước khi chính thức tuyển lựa, đều không được phép thành thân mà phải đợi đến khi tuyển chọn xong rồi (không bị lưu lại chờ kì tuyển sau) mới được kết hôn cưới hỏi. Trước khi tuyển chọn, người nào tự ý thành thân với vương công tôn thất, nhà gái sẽ bị luận tội chiếu theo lệ che giấu tú nữ. Độ tuổi tham dự tuyển chọn tú nữ thông thường là từ 11 đến 20 tuổi.

Tiểu Thảo là tú nữ bao y tam kì, tuy dung mạo thanh tú, thân hình yểu điệu duyên dáng nhưng xuất thân thấp hèn, trừ phi lọt vào mắt vương gia hay hoàng tử nào, còn không đừng hòng có cơ hội “chim sẻ hóa phượng hoàng”, mở mày mở mặt với thiên hạ. Vì thế cho nên Tiểu Thảo luôn canh cánh bên lòng nhưng vận mệnh không tốt biết làm sao. Tiểu Thảo 17 tuổi rồi, quanh năm hầu hạ Uyển Nhi cũng thấy chán, nhưng Uyển Nhi đối đãi với Tiểu Thảo không tồi nên cô ta cũng quyết một lòng theo hầu vị cách cách này.

Thiếu nữ 17 tuổi mới hiểu chuyện yêu đương, thật không may, chốn thâm cung đại nội đàn ông con trai lại ít đến tội nghiệp. Giống như rất nhiều cung nữ khác, Tiểu Thảo cũng mến mộ Na Lan Đức Duật, ngoài ngoại hình anh tuấn phong độ, võ công cao cường ra, quan trọng nhất là gia thế, hai cha con anh đều có quan có chức, lại thuộc Tương Hoàng Kì, nếu có thể gả cho anh, bản thân sẽ thoát khỏi số phận bao y nô tài. Biết Uyển Nhi phải lòng Na Lan Đức Duật, cô ta cảm thấy mình có hy vọng, nếu Uyển Nhi gả cho Na Lan thì bản thân cũng có thể đi theo, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện thường, chỉ cần vào được tộc phổ họ Na Lan, làm thiếp thì đã sao chứ!

Từ số phận mình cô ta nghĩ đến Tâm Di, thường ngày vốn thân thiện là thế mà hôm nay Uyển cách cách lại vì Tâm Di nổi cáu với mình, còn bảo sẽ đuổi mình đi, há không khiến Tiểu Thảo uất hận bùng phát?! Bèn nhặt một viên đá nhỏ, vung tay ném xuống sông: “Gì mà Tâm Di cách cách, làm như hay lắm ấy, hứ! Chẳng qua là con nha đầu vô giáo dục, ngoại hình còn thua xa mình nữa kìa! Dựa vào đâu mà cô ta lại thành cành vàng lá ngọc, còn mình chỉ là nô tài!”

Tiểu Thảo chẳng qua cũng chỉ muốn xỉ vả cho bõ ghét,giải tỏa mối hận trong lòng, cô ta lấy đâu ra bản lĩnh chống đối Tâm Di, làm thế khác gì tự tìm đường chết chứ, vốn nghĩ đêm khuya thanh vắng không ai nghe thấy, nào ngờ vừa mới dứt lời, sau lưng vọng đến tiếng người nói: “Nói xấu chủ nhân nên luận tội gì hả?”

Tiểu Thảo giật thót mình, quay phắt người lại, nhìn thấy Dận Tự, Dận Đường không khỏi thất kinh hồn vía, vội vàng quỳ xuống xin tha: “Nô tì đáng chết! Xin hai vị tha cho nô tì, nếu câu này truyền đến tai cách cách thì nô tì chẳng còn chốn dung thân.”

Lão bát, lão cửu từ chỗ Khang Hy nghị sự ra, đương ngang qua Ngự hoa viên, hai người vừa bị “ông già” giáo huấn cho một chặp, trong lòng ấm ức khó chịu bèn lang thang trong vườn một vòng giải khuây, thấy bên sông có bóng người liền lặng lẽ tiến đến, Tiểu Thảo đang đắm mình trong suy nghĩ nên không phát hiện ra.

Câu nói chất chứa oán hận đó khiến hai người bọn họ không khỏi thắc mắc, theo như họ biết, quan hệ quần chúng của Tâm Di tốt không để đâu cho hết, trong cung từ trên xuống dưới gần như không ai là không thích cô, sao đây lại có người bất mãn với Tâm Di nhỉ!

“Ngươi hầu hạ vị cách cách nào?” Bát a ca Dận Tự hỏi.

“Nô tì theo hầu Uyển cách cách.” Tiểu Thảo trả lời.

“À, thảo nào! Chủ ngươi không đắc sủng như trước nên ngươi bất bình thay chủ chứ gì?” Dận Tự dễ dàng nhìn thấu tâm tư Tiểu Thảo.

“Nô tì không dám!”

Dận Đường tiếp lời: “Trong mắt ngươi Tâm Di cách cách không sánh được với chủ ngươi, thậm chí còn chẳng bằng ngươi, cầm kì thi họa hoàn toàn mù tịt, cái gì cũng kém cỏi mà lại bay lên cành cao thành phượng hoàng nên trong lòng ngươi bất bình, đúng không?”

“Xin hai vị a ca tha cho nô tì, nô tì lần sau không dám nữa!” Tiểu Thảo run rẩy van xin.

Dận Đường đưa mắt nhìn Dận Tự: “Đứng dậy trả lời, ngươi tên gì?” Dận Đường đổi giọng thân thiện, ân cần hỏi.

Tiểu Thảo đứng dậy: “Hồi bẩm cửu a ca, nô tì tên là Tiểu Thảo.”

Dận Đường cười: “Tên ngươi đặt thật không sai, ngươi đúng là cỏ, nhưng nếu ngươi nghe lời bọn ta, tương lai sẽ không phải là cỏ dưới chân người khác nữa.”

“Chẳng hay hai vị a ca muốn Tiểu Thảo làm gì?” Tiểu Thảo cũng khá lanh lợi, làm gì nghe không ra ẩn ý trong lời Dận Đường.

“Không phải ngươi hận Tâm Di cách cách sao, chúng ta giúp ngươi!” Dận Đường lấy ra một chiếc lọ nhỏ, “Chủ ngươi hay qua chỗ Tâm Di, ngươi đi theo, tìm cách nhỏ thứ này vào thức ăn của Tâm Di cách cách, chỉ cần một giọt là đủ, không màu không mùi.”

Tiểu Thảo rùng mình, lời cửu a ca nói đã quá rõ ràng, tuy bất mãn với Tâm Di nhưng bảo cô ta đi giết người, Tiểu Thảo cố nhiên không tránh khỏi sợ hãi: “Cửu a ca muốn… muốn nô tì giết…”

“Ngươi không còn lựa chọn nào khác, nghị luận sau lưng chủ nhân, nhẹ thì bị chủ ngươi đuổi, nếu truyền đến tai hoàng thượng, hừ, với địa vị hiện nay của Tâm Di cách cách, chẳng cần ta nói hậu quả nhỉ, huống hồ ngươi đã biết bí mật của bọn ta, ngươi tự cân nhắc đi!” Dận Tự vừa đấm vừa xoa, “Sự thành, ta bảo Kỳ Duệ thu nạp ngươi, dù có làm tam, tứ phúc tấn vẫn là phúc đức của ngươi rồi!”

Câu này càng khiến Tiểu Thảo động lòng, không sai, so với Na Lan Đức Duật, Kỳ Duệ còn cao hơn một bậc, bối lặc cơ mà, tương lai có thể thừa hưởng tước vị vương gia, danh giá vinh hiển này họ Na Lan làm sao bì kịp.

Dận Đường giơ lọ ra trước mặt Tiểu Thảo gằn giọng: “Cô ta và ngươi, phải có một người chết!”

Tiểu Thảo biết bản thân không còn đường lui, quyết định đánh liều một phen, dùng bàn tay run lẩy bẩy đón lấy chiếc lọ.

“Ta không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả.” Giọng nói và ánh mắt Dận Đường lạnh băng khiến Tiểu Thảo không rét mà run.

Dận Tự phẩy tay, Tiểu Thảo cầm chặt lọ rời đi, nhìn theo bóng Tiểu Thảo khuất vào màn đêm, cửu a ca cười lạnh một tiếng

“Cô ta chưa chắc đã được việc.” Dận Tự không yên tâm, nói.

“Đã có lòng thù hận thì hành sự bất chấp hậu quả, chút xíu ‘hận’ thôi cũng đủ đốt cháy cô ta, huống hồ huynh còn hứa giúp cô ta trèo cao, loại người này được việc nhất, hơn nữa ả còn đường lui sao.” Dận Đường nói.

Dận Tự gật đầu: “Nói là nói thế chứ sao có thể đổ hết vốn vào một canh bạc, chỗ khác cũng không được thả lỏng.”

“Yên tâm, đệ đã tìm được người rồi.”

Về đến vương phủ của mình, Dận Đường lập tức triệu người mà hắn tìm được đến. Bọn họ vào trong thư phòng, đóng chặt cửa.

Dận Tự quan sát hai sát thủ đứng trước mặt, hỏi Dận Đường: “Chính là bọn họ?”

“Họ không phải người kinh thành, lạ mặt, xong việc đi luôn, không ai tra ra đâu.”

“Nắm chắc bao nhiêu? Liệu có một lần ăn ngay được không?” Dận Tự chỉ lo việc không thành sẽ lưu lại hậu họa.

Dận Đường trấn an: “Bát ca, huynh cũng thật cả nghĩ, cô ta chỉ là một con nhóc lại không biết võ công, huống hồ chúng ta ra tay ở ngoài cung.”

Dận Tự liếc cậu em một cái: “Chẳng lẽ đệ còn tính ra tay ở trong cung, bọn họ là đối thủ của Na Lan Đức Duật chắc?”

“Thế nên đệ mới kêu chúng ra tay ở ngoài cung, không phải nha đầu đó thích chạy loăng quăng khắp nơi sao, đợi nha đầu đó đến chỗ vắng vẻ thì hành động, bên cạnh chỉ có hai tên thị vệ tứ đẳng, không đáng lo ngại.”

Dận Tự gật nhẹ đầu: “Lần này huynh nghe đệ nhưng huynh nói trước nhé, lần này mà không thành thì đừng hòng có lần sau, nha đầu đó tinh ranh hơn quỷ, nếu thất bại, cô ta sẽ đoán ra chủ mưu ngay, việc này mà kinh động đến hoàng a mã thì đừng hòng yên thân.”

“Đệ đương nhiên không để nha đầu đó nghi ngờ chúng ta, thập tứ đệ không ở kinh thành, có nghi cũng chỉ nghi lão tứ.” Cửu a ca nở nụ cười bí hiểm pha lẫn đắc ý, nói.

Dận Tự biết cậu em này khá ranh mãnh nên cũng chẳng nói nhiều, chỉ dặn dò sát thủ: “Làm cho gọn gàng sạch sẽ chút, đừng lòi đuôi ra cho người ta nắm.”

“Vương gia yên tâm!” Sát thủ lộ rõ vẻ tự tin.

Dận Tự phẩy tay ra hiệu, tay sát thủ bèn lui ra khỏi phòng. Dận Tự quay sang Dận Đường, mỉm cười một cách khiên cưỡng: “Không rõ vì sao huynh cứ cảm thấy bọn chúng không thể làm gì được nha đầu đó.”

Hỏng rồi, nguy hiểm đang mon men đến gần mà Tâm Di vẫn không hay biết, chán ở trong cung là lại chạy ra ngoài lòng vòng phố xá, chỉ có bọn Tiểu Trúc Tử là hưởng lợi.

Ai da! Có trách cũng chỉ trách hoạt động giải trí ngày xưa quá ư là ít ỏi!

—————

Chú thích:

(1) Gốc là “cát cổ chi tâm”: ý chỉ thầy thuốc sẵn sàng hi sinh thân mình vì người bệnh, vốn lấy trong câu “Y gia hữu cát cổ chi tâm” – “Thầy thuốc phải có cái tâm dám cắt cả thit mình (ý nói sẵn sàng hi sinh vì người bệnh)” ở hồi 24 sách “Nho lâm ngoại sử” của Ngô Kính Tử, xuất phát từ gương hiếu thảo không ngại cắt thịt từ đùi mình để cha mẹ không phải chịu đói.

Bình luận

Truyện đang đọc