AI BẢO CHỈ HOÀNG TỬ MỚI LÀ "CHÂN MỆNH THIÊN TỬ"

Hóa ra tính khí Nhị Hổ cũng rất thẳng thắn, Tâm Di nhận ra được tính cách từng người qua cách ăn nói, nên cũng chỉ mỉm cười, không hề để bụng. Cô kéo Tiểu Trúc Tử lại gần, hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“14 rồi ạ!”

Trong lòng Tâm Di bỗng dấy lên một niềm thương cảm pha lẫn xót xa. Ở xã hội hiện đại nơi cô từng sống, tuổi 14 vẫn chỉ là tuổi ăn tuổi chơi, vô lo vô nghĩ, được cha mẹ bảo bọc, thương yêu. Nhưng đứa trẻ này thì sao? 1m50 còn chưa tới, thân hình gầy yếu như que củi, chẳng khác học sinh tiểu học lớp 5 lớp 6 là mấy (1).

“Tiểu Trúc Tử, tuy không biết trước kia ngươi sống ra sao nhưng ta có thể tưởng tượng ra được. A dua xu nịnh với các ngươi như cơm ngày ba bữa, là do hoàn cảnh sống bắt buộc, nhưng từ nay về sau, ngươi không cần phải làm thế nữa. Ta và ngươi, và các ngươi, là bạn! Ta không phải chủ nhân của các người! Ta chỉ là một người chị! Chúng ta là một gia đình!”

Tiểu Trúc Tử không dám tin vào tai mình, tròn mắt nhìn Tâm Di. Từ khi bước chân vào chốn cửa quyền vàng son này, có ai từng hòa nhã vui vẻ nói với nó một câu? Thường ngày chỉ có người khua tay múa chân, hô qua gọi lại đối nó, không cẩn thận chút, nhẹ thì chửi rủa nhiếc mắng, nặng ư, bạt tai, dẫm đạp không hiếm. Nghe thấy những lời nói dịu dàng và chân thành ấy, Tiểu Trúc Tử không khỏi cảm động, khóe mắt chợt đỏ lên, rơm rớm nước, chỉ chực trào ra. Nó đưa mắt sang mấy người còn lại, có vẻ trong lòng họ cũng đang bối rối như nó, có ánh mắt cảm động, nhưng cũng không thiếu cái nhìn hoài nghi.

Tâm Di biết họ chẳng thể nào hoàn toàn tin lời nói của mình. Cô cũng không nghĩ bọn họ sẽ lập tức tin tưởng một con người xa lạ, quan hệ giữa người với người chỉ có thời gian mới là câu trả lời đúng nhất… Tâm Di đưa tay lên nhìn đồng hồ: “10h hơn, muộn lắm rồi, mọi người về nghỉ đi!”

“Cô nương, để bọn nô tì hầu cô nương nghỉ ngơi!” Mai Hương không dám quên bổn phận của mình.

Tâm Di khẽ lắc đầu: “Đi nghỉ đi! Ta tự làm được rồi.”

Mai Hương còn muốn nói thêm nhưng Tâm Di đã ngăn lại. Trước sự kiên quyết của Tâm Di, bọn họ đành phải cáo lui. Vừa bước ra khỏi hậu viện, 6 người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Chẳng phải mọi người nói cô ta rất hung dữ sao? Tôi thấy cũng tốt đấy chứ!” Kỳ Thư khai mào.

“Đừng có vội mừng, ban đầu là thế, sau này đã chắc gì!” Nhị Hổ đa nghi chẳng kém gì Tào Tháo.

“Tôi cũng thấy cô ấy được đấy chứ, ít nhất chịu hạ mình xin lỗi chúng ta, có mấy ai làm được như thế! Riêng câu xin lỗi ấy, tôi phục!” Đại Hổ phát biểu ý kiến.

“Tiểu Trúc Tử đương nhiên chẳng nói cũng biết, nhất định cho cô ta là người tốt!” Mai Hương liếc Tiểu Trúc Tử có ý trêu chọc.

Tiểu Trúc Tử vênh mặt đắc ý: “Ừ đấy, có sao không? Thấy cô ấy đối tôi tốt, mấy người ganh à?”

“Bọn này còn lâu mới ganh, chỉ sợ mình Tiểu Hạo Tử ganh thôi!” Tiểu Hạo Tử cũng bị lôi vào cuộc.

“Vớ vẩn, cô ấy tốt với Tiểu Trúc Tử, chả lẽ lại tệ với chúng ta? Tôi thấy cô ấy chẳng dữ chút nào, rất biết phải trái đúng sai.” Tiểu Hạo Tử thành thật trả lời.

“Xem ra cuộc sống sau này của chúng ta không dễ sợ như tưởng tượng!” Giọng Mai Hương rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bọn họ trò chuyện một hồi rồi chia tay về phòng nghỉ ngơi. Phòng của sáu người đều ở trong khu này. Đáng lý ra thị vệ không được ở bên cạnh nữ giới, chỉ được phép tuần tra trực gác xung quanh mấy cung điện lớn phía ngoài. Vì sao Đại Hổ, Nhị Hổ lại có ngoại lệ này? Nguyên nhân là ở Lý Đức Toàn, không phải ông không nắm rõ quy định, thực tế là vì những điều Tâm Di nói ra hôm nay vô cùng hệ trọng, nhỡ xảy ra chuyện gì e Lý Đức Toàn có mấy cái đầu cũng không gánh hết tội, cho nên ông này không những giấu Tâm Di tự ra quyết định, còn ngầm nhắc nhở hai thị vệ rằng đây là lệnh của thống lĩnh, tuyệt đối không được để Tâm Di xảy ra sơ sót gì. Chính vì lẽ đó hai huynh đệ này mới được phép ở lại đây.

Bầu trời đêm, như một tấm vải nhung mềm mại vắt giữa không trung, hay mái tóc người thiếu nữ đương trải dài, được tinh tú điểm trang, hòa cùng ánh trăng dịu nhẹ. Tâm Di lặng lẽ rời phòng, bước ra vườn, đắm mình trong thứ ánh sáng mờ ảo điểm xuyết qua muôn ngàn cây lá, ngẩng đầu lên là Ngân hà nơi vạn vì tinh tú tranh nhau tỏa sáng.

“Thật không dám tin là mình đang sống giữa thế kỷ XVIII, chân bước trên giang sơn Thanh triều. Vận mệnh đúng là kì quái! Đến giờ mình vẫn không sao hiểu nổi… Đương yên đương lành đứng trên núi, tự dưng lại mất đi ý thức, tỉnh dậy đã… Càn San ở ngay bên cạnh mình, tại sao không phải là cô ấy? Tại sao bọn mình không cùng đến đây?”

Ngẫm nghĩ một hồi, tự nhiên cô cảm thấy gai gai lạnh, vội chạy vào phòng. Bàn ghế, giường tủ… bất kỳ đồ vật nào trong căn phòng này, đối với Tâm Di mà nói, đều hết sức xa lạ. Tâm Di quanh quẩn xem xét từ phòng trong ra phòng ngoài, rồi cởi giày leo lên giường ngồi.

“Chẳng nhẽ đời này kiếp này mình phải sống quanh quẩn trong cung ư? Còn… Na Lan Đức Duật… người đầu tiên mình gặp ở chốn này… giống Tử Kiện một cách lạ kì.” Hình ảnh Lâm Tử Kiện chợt trào dâng trong cô, cứ nghĩ đến anh là tim cô lại thắt lại, anh không còn bên cô, nhưng cái cảm giác cô đơn mất mát thì vẫn còn đó, tưởng chừng nỗi nhớ thương này sẽ là mãi mãi… ôm chặt lấy bờ vai gầy, không muốn khóc mà sao lệ cứ tuôn rơi.

Sáng ngày hôm sau, sáu người, theo lệ thường, dậy từ rất sớm, chuẩn bị chờ Tâm Di thức giấc. Kỳ Thư rón rén đi vào phòng trong, thấy Tâm Di vẫn còn ngủ say, cũng không dám kinh động, lập tức lui ra, khẽ khàng dọn dẹp phòng ngoài.

Tiểu Trúc Tử đương cầm chổi quét dọn lá rụng ngoài vườn, chợt thấy một nhóm thái giám cung nữ bước vào, cậu vội chạy lại hỏi: “Mấy người đến đây có việc gì?”

“Chúng tôi đến hầu hạ Tâm Di cách cách.” một thái giám trả lời.

Tiểu Trúc Tử ngớ người ra: “Tâm Di cô nương được phong cách cách? Vậy thì mình là đại tổng quản ở đây rồi, he he!” Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức ‘trưng’ ra bộ dạng đại – tổng – quản, nói với mấy người mới đến: “Uhm, các ngươi đều đến hầu cách cách hả?”

Bọn họ không dám chắc thân phận Tiểu Trúc Tử nên đáp lại một cách khách khí: “Đúng vậy… bọn chúng tôi đều đến hầu cách cách!”

“Đã đến đây rồi thì phải hiểu luật lệ! Có biết ta là ai không? Ta là Chu tổng quản ở đây.” Vừa nói mặt vừa vênh tới trời, tay chống hông, tay kia hơi đưa ra đầy uy quyền. Đám thái giám cung nữ thấy thế vội cười nịnh, đút lót: “Ra mắt Chu tổng quản… Chu tổng quản, đây có chút lễ mọn, xin tổng quản vui vẻ nhận cho… Chu tổng quản, sau này cũng mong ngài giúp đỡ nhiều…”

Tiểu Trúc Tử chẳng chút khách sáo, đút bạc vào túi ngay tắp lự. Lúc này, mấy người còn lại nghe tiếng huyên náo trong vườn, liền từ phòng riêng bước ra xem thực hư thế nào.

“Tiểu Trúc Tử, chuyện gì mà ồn thế? Cô nương còn đang ngủ, các ngươi không nhỏ giọng được chút?” Kỳ Thư trách.

“Tiểu Trúc Tử, bọn họ ở đâu ra vậy?” Mai Hương hỏi.

Tiểu Trúc Tử mặt mày hưng phấn nói với mấy người kia: “Mọi người không biết sao, chủ nhân chúng ta bây giờ là cách cách rồi.”

“Ngươi nghe ai nói vậy?” Bọn họ đều không tin.

Tiểu Trúc Tử chỉ đám cung nữ thái giám: “Họ vừa được phái đến hầu hạ cách cách.”

Một thái giám trong đám đó tiếp lời: “Vâng, đúng là như vậy. Buổi chầu sáng nay, hoàng thượng đã hạ chỉ tấn phong cách cách.”

Tiểu Trúc Tử tự nhiên như… ruồi chỉ huy đám “trẻ” tội nghiệp: “Mấy người kia, lại đây! Cung nữ thì đi theo Mai tỷ tỷ và Kỳ tỷ tỷ, số còn lại thì theo ta, Chu đại tổng quản, cùng…” nhanh tay lôi Tiểu Hạo Tử lại gần, “vị này… phó tổng quản.”

“Ra mắt phó tổng quản!” Đám “trẻ” tội nghiệp đồng thanh thi lễ.

Nhị Hổ đần mặt: “Tiểu Trúc Tử, ngươi thành tổng quản từ lúc nào thế? Ai phong cho ngươi vậy?”

“Đến trước thì được ăn cỗ, tôi cùng Tiểu Hạo Tử đến đây hôm qua, đương nhiên bọn tôi được làm lớn rồi, huống hồ cách cách cưng tôi như thế, tổng quản nơi đây không tôi thì còn ai!?” Tiểu Trúc Tử rất biết cách tự đề cao bản thân.

Ngó qua mấy người kia, Đại Hổ vẻ mặt không – chịu – đựng – nổi, Nhị Hổ lườm… nguýt Tiểu Trúc Tử, hai cô gái Mai và Kỳ thì đưa mắt nhìn nhau, đang định nói chợt nghe ngoài cửa “kẹt” một tiếng, tiếp đó là giọng Lý Đức Toàn: “Các ngươi đang làm gì đấy?”

“Lý công công!” Mọi người cung kính chào.

“Mai Hương, chắc cách cách vẫn chưa dậy nhỉ?” Lý Đức Toàn hỏi.

“Cách cách vẫn đang an giấc! Công công, có phải cần nghênh tiếp thánh chỉ? Để nô tì đánh thức cách cách.”

“Không cần, không cần! Ta chỉ đến báo một tiếng, hoàng thượng nói chừng nào cách cách dậy thì đến Nam thư phòng một chuyến, nhớ là không được đánh thức cách cách đâu đấy.”

“Dạ! Nô tì nhớ kỹ rồi!”

“Uh!” Lý Đức Toàn chuyển lời đến nơi rồi bèn rời đi.

Ông này vừa đi khỏi, lại một đám người lũ lượt kéo đến chúc mừng, Đại Hổ, Nhị Hổ vội vàng ngăn lại ngoài cửa, nói cách cách vẫn chưa dậy, bảo họ chút nữa quay lại, nhưng đám người đó vẫn kiên quyết đứng chờ trước cửa.

Ở phòng trong, Tâm Di đang mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, chợt cảm thấy bên ngoài ồn ào láo nháo, bèn mở mắt ngồi dậy, lắng tai nghe, ngoài cửa quả thật huyên náo kinh khủng.

“Hoàng cung mà cũng ồn thế này? Có để người khác ngủ không thế!” Tâm Di càu nhàu, hất chăn nhảy khỏi giường, vén rèm nhìn ra ngoài.

Bên ngoài, Mai Hương, Kỳ Thư đang đứng trước cửa, thò đầu vào sân nghiêng ngó.

“Các ngươi đang nhìn gì vậy? Sao ngoài đó ồn ào thế?” Nghe tiếng, hai người vội quay lại, quỳ xuống trước mặt Tâm Di, “Nô tì thỉnh an cách cách”

Tâm Di vỗ trán: “Hình như mình tỉnh rồi ấy nhỉ? Cách cách?! Ta á?”

“Đúng vậy!” Mai Hương nhanh miệng đáp: “Buổi chầu sáng nay, Vạn Tuế Gia đã hạ chỉ, chủ nhân bây giờ là Tâm Di cách cách!”

“Oh! Các người đứng dậy nói, đừng hơi một tí lại quỳ, ta không quen.”

“Vâng!” cả hai cùng đứng lên.

Tâm Di lại hỏi: “Hoàng thượng hạ chỉ ta không cần nghênh tiếp à? Còn nữa, bên ngoài xảy ra chuyện gì, bốn người kia đều đứng ngoài đó làm gì thế?”

“Vạn Tuế Gia biết cách cách nhất định chưa dậy nên chỉ phái Lý công công đến báo một tiếng, truyền cách cách dậy rồi thì đến Nam thư phòng, hoàng thượng ở đó đợi cách cách. Ngoài kia là một số tổng quản thái giám và ma ma có chút địa vị, còn một nhóm triều thần quan chức, muốn đến mừng cách cách, đều bị Đại Hổ, Nhị Hổ ngăn ngoài cửa!” Kỳ Thư tóm tắt ngắn gọn sự việc xảy ra.

“Cách cách, cách cách còn phải đi yết kiến hoàng thượng, mau mau rửa mặt, thay đồ!” Mai Hương nhắc.

“Đúng đúng đúng! Không còn sớm nữa, nô tì hầu cách cách rửa mặt, chải đầu, để bọn Tiểu Hạo Tử truyền gọi bữa sáng tới. Cách cách muốn ăn gì ạ?”

“Tùy, có gì ăn nấy, ta không kén chọn. Đem bàn chải, kem đánh răng đây, tối qua chưa đánh răng đã lăn ra ngủ rồi!” Tâm Di vươn vai nói.

Mai Hương, Kỳ Thư đưa mắt nhìn nhau, không lên tiếng.

Tâm Di thấy bọn họ đứng ngây như phỗng, mới chợt nhớ ra: “Ya, quên mất, ở đây không có mấy thứ ấy. Ai, các người đánh răng bằng muối nhỉ?”

“Vâng.” hai người đồng loạt gật đầu.

Tâm Di chớp chớp mắt, giơ cờ trắng chịu thua: ”Đành vậy, nhập gia tùy tục, đã về thời cổ đại thì đành dùng tạm vậy.”

Sau một hồi rửa mặt, chải đầu, thay đồ, Tâm Di ngắm mình trong gương, không dám tin vào mắt mình: “Không ngờ mình mặc trang phục cổ cũng được đấy chứ.”

“Người ta vẫn nói, người đẹp nhờ lụa. Cách cách hôm qua không điểm trang, hôm nay tất phải hơn chứ!” Mai Hương khen.

“Hoàng thượng nhất định không nhận ra!” Kỳ Thư cũng góp lời.

“Làm gì mà khoa trương thế! Được rồi, bữa sáng chuẩn bị xong chưa? Ăn xong ta còn phải đi yết kiến hoàng thượng.” Tâm Di giục.

“Đã chuẩn bị xong lâu rồi ạ.” Kỳ Thư vừa vén mành cửa vừa lớn tiếng gọi: “Tiểu Hạo Tử, cách cách muốn dùng bữa.”

Ra đến phòng ngoài, Tiểu Hạo Tử và Tiểu Trúc Tử thấy phục sức của Tâm Di, “ngơ” người luôn, Mai Hương vội nói: “Hai người các người còn đần mặt ra đấy? Không mau ra mắt cách cách.”

“A, nô tài khấu kiến cách cách!” hai người như vừa tỉnh mộng, “Nô tài cứ ngỡ tiên nữ hạ phàm!” Tiểu Trúc Tử ngọt như mía lùi.

“Huyên thuyên, ta đâu đẹp được thế!” Tâm Di cười nói.

“So với hôm qua, cứ như người nào khác ấy!” Tiểu Hạo Tử cũng sán đến nịnh nọt.

“Hôm qua trông ta xấu lắm hả?” Tâm Di hỏi.

“Đâu có, hôm qua trang phục cách cách chỉ hơi bị bẩn tí xíu!” Kỳ Thư kéo ghế, mời Tâm Di ngồi xuống.

Tiểu Trúc Tử lập tức bước lên chỉ vào điểm tâm trên bàn giới thiệu từng món một: “Cách cách, đây là cháo hồng đậu, đồ lạnh thì có dưa chuột cung đình, dưa muối, củ cải dầm, quế hoa ca la thầu; điểm tâm thì có bánh hấp phượng vỹ, bánh hạt sen, bánh cuộn nhân đậu, sủi cảo tứ hỉ. Hôm nay vội vàng quá, cũng không biết cách cách thích ăn gì, mời cách cách dùng tạm.” Nói rồi chắp tay đứng qua một bên.

“Nhiều thế này còn gọi ‘dùng tạm’, đồ ăn trong cung quả không chê vào đâu được!” Tâm Di cầm đũa gắp một cái bánh hấp, cắn một miếng, như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Còn các ngươi? Đã ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống cùng ăn luôn!”

“Hồi bẩm cách cách, bọn nô tài ăn rồi, dù chưa ăn cũng không được ngồi cùng bàn với cách cách.” Tiểu Hạo Tử trả lời.

Tâm Di lúng búng: “Các người mà đứng nhìn ta ăn là ta thấy mất ngon liền hà!” Cô nuốt nốt miếng bánh, vội vàng húp bát cháo, ăn thêm hai cái sủi cảo, còn bánh hạt sen, bánh cuộn nhân đậu mỗi loại một cái, rồi nói: “Xong, ta đi gặp hoàng thượng đây! Nhưng mà ta không biết đường, các ngươi ai chịu đi cùng ta?”

“Nô tì đi cùng cách cách.” Mai Hương, Kỳ Thư đồng thanh.

Tại Nam thư phòng, Tâm Di cùng Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường đang luận bàn công việc, Tâm Di rón ra rón rén bước vào. Tại sao phải dùng “rón rén”? Ấy là vì Tâm Di không thể không “rón rén”, xỏ đôi “hài hoa” (2) này, chỉ có thể cẩn thận bước từng bước một, mất cả tiếng đồng hồ mới đến được Nam thư phòng.

Tâm Di vừa bước vào, khẽ phất khăn ra sau, hướng về phía Tâm Di hơi chùng gối hành lễ: “Hoàng thượng thánh an!”

Khang Hy lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Tâm Di, nhìn kỹ một vòng từ trên xuống dưới mới gật đầu hài lòng, cười nói: “Uh, này mới ra dáng tiểu thư, thiếu nữ chứ! Coi coi, xinh hơn hôm qua nhiều!”

“Hoàng thượng, tiểu nữ hôm qua trông tệ lắm sao?”

“Đâu chỉ tệ, tệ hết chỗ nói ấy chứ!”

“Hoàng thượng cứ trêu tiểu nữ, tiểu nữ không chịu đâu!” Tâm Di được thể làm nũng.

“Haha…” Khang Hy cười lớn: “Tâm Di, trẫm ban cho ngươi tước hiệu ‘cách cách’, ngươi biết rồi chứ?”

“Tạ ơn hoàng thượng!”

“Thế này từ nay về sau không ai dám bắt nạt ngươi nữa!” Khang Hy liếc nhìn đám quý tử đầy ẩn ý.

Tâm Di quay người bước đến bên Dận Chân, mỉm cười nói: “Ung vương gia! Hôm qua tiểu nữ vô ý đắc tội, mong ngài bỏ qua cho!”

Dận Chân thấy giọng điệu của Tâm Di khác hẳn hôm qua, không khỏi có chút ngạc nhiên. Thấy Tâm Di khách khí vậy, bản thân không biểu hiện gì cũng kỳ, lại mang tiếng bất nhã, nên cũng khách sáo đáp lại: “Cách cách nói gì lạ vậy, hôm qua tiểu vương cũng hơi quá, mong cách cách đừng giận mới phải”

“Tiểu nữ đâu hẹp hòi thế!”

“À, để tiểu vương giới thiệu với cách cách,” Dận Chân chỉ Dận Từ, Dận Đường, “Đây là hai em trai tiểu vương, Dận Chân, Dận Đường.”

“Ra mắt Liêm vương gia!” Tâm Di nói với Dận Tự, rồi quay sang gật đầu chào Dận Đường, “Cửu A Ca!”

“Cách cách có vẻ hiểu huynh đệ chúng tôi nhỉ!” Dận Tự nói.

“Liêm vương gia quên tiểu nữ từ đâu đến?! Tiểu nữ đương nhiên biết rõ từng sự việc ở nơi này.” Tâm Di đáp.

“Được rồi, sau này các ngươi còn nhiều cơ hội chuyện trò. Bàn luận quốc sự cả buổi sáng, trẫm cũng mệt rồi, Tâm Di, đi dạo cùng trẫm một lúc!” Khang Hy phất tay ra hiệu, ba vị a ca lập tức biết điều lùi qua một bên, nhìn theo bóng Tâm Di tháp tùng Khang Hy rời đi.

—————

Chú thích:

(1) Ở Trung quốc bậc tiểu học kéo dài 6 năm.

(2) Hài hoa (花盆底 – hua pen di): loại giầy cao đặc biệt, đế bằng được các phi tần, cung nữ nhà Thanh sử dụng, thường thấy trong mấy phim cổ trang về thời đại này.

Bình luận

Truyện đang đọc